Chương 1-2

So với hai tên bạn cùng phòng trước đó, ảnh của bạn cùng phòng số ba Lăng Tuyết Trúc vậy mà lại ít ngoài ý muốn.

Không chỉ ít, mà còn rất "chay".

So với hai nam sinh trước, cả người y đều lộ ra hơi thở tối tăm sạch sẽ, vận một thân đồng phục học sinh đơn giản trắng thuần, vóc người gầy gò, gương mặt nhợt nhạt, làn da trắng nõn, con ngươi đen kịt, trông có vẻ văn nhã lịch sự, có hơi sạch sẽ, ngược lại lại tràn đầy hơi thở "người sống chớ lại gần, xin hãy để tôi *độc mỹ".

(*) Ý chỉ những người hoặc sự vật đẹp không sao kể xiết, đẹp đến mức khiến lòng người không tài nào nắm bắt được

Cha mẹ đều là giáo sư đại học, xuất thân từ thế gia theo dòng dõi Nho học, là học bá có tiếng của Giang Bắc, nghe đâu từ tiểu học đến cấp ba chưa lần nào rớt khỏi hạng nhất.

Chân của y có chút khiếm khuyết, không thích nói chuyện, tính cách lập dị, nhưng không ảnh hưởng đến việc các giáo viên và học sinh toàn trường đều yêu thích y.

Học bá.

So với tướng mạo, khí chất của y lại càng thu hút hơn, người cũng như tên, một khóm trúc xanh đứng một mình trong tuyết.

Nam sinh cấp ba lớn lên đẹp trai vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất, bọn họ khỏe mạnh, sạch sẽ, cơ thể mang theo hơi thở thanh xuân, hormone dào dạt, như mặt trời lên cao thời điểm 8-9 giờ, tình cảm của bọn họ trống không, tư tưởng xao động, tập hợp hết thảy những ưu điểm của thiếu niên và thành niên.

Vừa thuần khiết lại mạnh mẽ.

Một nam sinh cấp ba như vậy thôi đã muốn mạng, huống chi còn tề tựu tận ba người. Ba nam sinh cấp ba xanh tươi mơn mởn, không biết còn tưởng rằng đang tuyển chọn nhóm nhạc nam trong show tuyển tú nào đó ấy.

Xe buýt công cộng leng keng một tiếng, đây là nơi giao thoa giữa khu nhà giàu và khu dân nghèo, bên cạnh chính là *làng đô thị rất sầm uất, hải đường hai bên xanh um khẽ lung lay theo gió.

(*) Là những ngôi làng xuất hiện ở cả vùng ngoại ô và khu trung tâm của các thành phố lớn của Trung Quốc

Cậu trùm mũ của áo hoodie lên, đứng dậy

khỏi chỗ ngồi xuống xe.

Các nữ sinh đang buôn chuyện khí thế ngất trời nhìn cậu một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.

Hiển nhiên là không đặt cậu trong mắt.

Cảm giác không được người khác chú ý này tốt vô cùng.

Hy vọng cậu có thể tàng hình xuyên suốt thế giới này!

Cậu xuyên vào quyển tiểu thuyết gọi là , hiểu biết của cậu đối với quyển tiểu thuyết này thật sự rất hạn hẹp, chỉ biết đây là một tu la tràng tình yêu đa giác, máu chó, kí©h thí©ɧ, đại khái là kể về những chuyện xảy ra trong show truyền hình livestream thể loại vườn trường mang tên .

Ba nam sinh cấp ba cậu search trước đó chính là ba người bạn cùng phòng của cậu.

Một người là đại ca trường siêu cấp có tiền, một người là hotboy với nhan sắc cấp thần có thể trực tiếp treo cả giới giải trí lên đánh, người còn lại là học bá sở hữu khí chất đặc biệt thu hút.

Mà cậu......một mỹ thiếu niên 17 tuổi "phàm là người bị cậu nhìn lâu một chút, không ai là không đắm chìm".

"Thở ra sương mù cũng có mỹ cảm."

Chơi tu la tràng trong livestream, văn học nhiều bạn cùng phòng.

Mùi vị quen thuộc này hình như cậu đã thấy qua đâu đó rồi.

Nơi sinh trưởng của hoa hải đường?

Whatever.

Yêu đương bốn người đối với một con cá mặn như cậu mà nói thật quá chen chúc, huống chi cậu trời sinh da dẻ đã mẫn cảm hơn người bình thường, chỉ một tiếp xúc nhỏ xíu cũng sẽ mang đến phản ứng sinh lý cho cậu, với thiết lập bổ trợ "thở ra sương mù cũng có mỹ cảm" khiến cậu đánh hơi được khí tức nguy hiểm.

Cậu không muốn can dự vào mối quan hệ hỗn loạn này.

Tu la tràng cậu yêu tôi nhưng tôi yêu cậu ta, vẫn là nhường lại cho người khác thì tốt hơn.

Cậu nuôi chí muốn làm người qua đường trong cuốn văn học bạn cùng phòng này.

Một nam sinh cấp ba bình thường không phải hotboy, không phải đại ca trường cũng không phải học bá nốt đương nhiên không xứng làm vai chính trong tiểu thuyết vườn trường.

Trước kia cậu từng đọc qua không ít tiểu thuyết, nhan sắc dưới đáy xã hội, nhân khí dưới đáy xã hội, nhân tiện dùng sự mờ nhạt của mình và rắm cầu vồng tôn lên sự ưu tú của các vai chính......đây mới là người qua đường kinh điển trong tiểu thuyết đam mỹ vườn trường.

Để làm tốt vai trò của một người qua đường mờ nhạt, Tùy Dực đã sắm thêm cho mình một cặp kính.

Một cặp kính gọng đen dày có thể phong ấn hết thảy nhan sắc, hoàn toàn che đậy được dung mạo xinh đẹp được ca ngợi từ nhỏ tới lớn của cậu.

Bây giờ cậu phải đi làm tóc.

Không ai có thể mỉm cười khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc cả.

Ngoại trừ Tùy Dực.

"Thực ra thì một cậu bé đẹp trai như em tùy tiện làm kiểu tóc nào cũng đẹp cả." Anh trai cắt tóc che đậy lương tâm nói.

Vị mỹ thiếu niên trước mặt này tin tưởng anh ta như vậy, đặc biệt chọn một người mới trong tiệm như anh ta làm tóc cho mình, thế nhưng nhìn anh ta xem, anh ta đã chà đạp một anh chàng đẹp trai thành ra cái dạng gì!

Tóc Tùy Dực vốn đã dày hơn người bình thường nhiều, sau khi tạo kiểu xong nhìn cứ như một mớ rong biển um tùm mọc trên đầu vậy, vừa hay che giấu thành công mỹ mạo xuất chúng của cậu.

Đôi mắt cậu thật sự quá đẹp, sao lại có người sở hữu đôi mắt hai mí đẹp đến vậy, kéo dài từ chút một từ trong ra ngoài, hơi nhướn lên, lúc cười có một loại đa tình thanh thuần, lúc không cười lại mê hoặc thanh lãnh.

Vừa giống hồ ly lại giống nai con, ai lần đầu nhìn thấy hô hấp cũng phải cứng lại, là một vẻ đẹp khiến tim người ta loạn nhịp.

"Tôi có thể sửa lại một chút." Anh trai cắt tóc giãy dụa.

Ngón tay vừa chạm vào sau gáy đối phương, cậu bé đẹp trai liền nhẹ nhàng tránh né, cần cổ khó hiểu nhiễm đỏ lên: "Không cần đâu, thế này tốt rồi."

Anh trai cắt tóc nhịn không được cảm khái:

Người đẹp tâm thiện.

Đáng kiếp người ta lớn lên lại đẹp trai như vậy!

Ngày 1 tháng 9, thứ tư, trung học Thanh Lễ chính thức khai giảng.

Trung học Thanh Lễ, tọa lạc tại khu mới đông sơn thành phố Giang Hải, là trường cấp ba nổi danh nhất thành phố Giang Hải. Sở dĩ nó nổi tiếng như vậy không chỉ bởi vì thành tích của ngôi trường này nổi danh là trâu bò mà còn bởi vì vị trí địa lý hoàng kim của nó. Vừa tiếp giáp khu biệt thự đứng đầu thành phố Giang Hải lại vừa giáp sát phủ thị chính, có thể theo học tại ngôi trường này, không giàu sang thì cũng cao quý.

Thanh Lễ hôm nay ngựa xe như nước, Maybach, Porsche, Land Rover, Bently.......vân vân và mây mây, cả nhãn hiệu quen thuộc lẫn không quen thuộc, một núi xe sang xếp hàng tiến vào Thanh Lễ.

Không phải trường học quý tộc, mà hơn hẳn trường học quý tộc luôn.

Tùy Dực đeo cặp sách, cưỡi xe đạp xuyên qua những khe hở trong dòng xe tấp nập, cậu dừng xe tại cổng lớn.

Bên trái có một chiếc xe Cayenne màu đen đang đậu, cậu cúi đầu nhìn bên trong cửa sổ xe một chút, cách một lớp cửa sổ xe, mơ hồ nhìn thấy một nam sinh khoảng chừng 17-18 tuổi.

Nam sinh nọ dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu qua nhìn cậu, phong độ trí thức nhàn nhạt, đường nét gương mặt tuấn tú bị che lấp, ẩn ẩn hiện hiện bên trong ánh sáng trắng chiếu rọi vào cửa sổ xe.

Chiếc xe trước mặt lái vào, Tùy Dực cũng giẫm lên bàn đạp, nhân cơ hội đạp xe vào trong khuôn viên trường.

Trước khai giảng cậu từng tới Thanh Lễ hai lần, lần này trực tiếp đi đường tắt, rẽ vào đường cây bên phải, ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây ngô đồng rọi thẳng xuống, chiếu vô số tia sáng và bóng râm loang lổ trên người cậu.

Ngoại trừ kiểu tóc có chút bù xù của cậu thì cổ tay áo, cổ áo, gấu quần, toàn bộ đều ngay ngắn chỉnh tề, che đậy đi lớp da thịt nhạy cảm của cậu.

Nhưng gió thổi làm lay động bộ đồng phục mùa thu mỏng manh trên người cậu khiến l*иg ngực cậu vì lạnh mà run nhẹ, Tùy Dực nhún vai, cố nén cảm giác khó chịu.

Tòa ký túc nơi cậu ở nằm ở góc đông nam của trường học, ngoại hiệu là tòa Tiểu Tô, bên ngoài quét sơn đỏ, hoàn toàn theo phong cách kiểu nhà lầu phương tây thuở đầu thành lập nhà nước, tổng cộng có 6 tầng. Phòng ký túc 408 của cậu ở phía đông lầu 4, ngoài tường cách một khu biệt thự thấp bé chính là Bắc Giang sông nước rộng rãi.

Vẫn chưa vào tòa ký túc đã thấy bên dưới đầy người.

Không chỉ có học sinh của Thanh Lễ, cũng có cả học sinh mấy trường sát vách nhân ngày khai giảng nghe tin mà chạy tới xem náo nhiệt.

Tòa Tiểu Tô là một dạng cầu thang xoắn ốc ngoài trời, luôn có nam sinh lên lên xuống xuống, từ trên thang gác liền có thể nhìn thấy hành lang của 6 tầng, người đứng chen chúc ở lầu bốn là nhiều nhất, một đám nam sinh cà lơ phất phơ đang nằm ở đó, vô cùng náo nhiệt.

Con trai phương bắc thường cao to hơn con trai phương nam, một đống phormone phả thẳng vào mặt.

Tùy Dực cõng trên vai cặp sách dày nặng dừng tại nơi cách 408 không xa.

Đằng trước nhiều người quá không chen qua được.

Trong đám người, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh lớn lên cao hơn các nam sinh xung quanh một chút, mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng tinh tế, một tia sáng chiếu lên mặt anh làm lay động quang ảnh trên mặt, thật giống một hotboy bước ra từ phim thần tượng, một gương mặt đẹp chấn động lòng người.

Người thật còn đẹp hơn ảnh trên mạng gấp mười lần, như thể không cùng đẳng cấp với những nam sinh khác.

Thế giới hư cấu quả nhiên hết thảy đều

lấy tiêu chuẩn cao nhất.

Thứ cậu phải đối mặt chính là một đám nam sinh cấp ba thần tiên từ trang sách bước vào đời thực.

Hormone mà cũng mang theo mùi thơm.

"Tùy Dực!"

Chị gái nhỏ kết nối cậu với nhìn thấy cậu đầu tiên, cô nhanh chóng vẫy tay với cậu.

Một tiếng gọi này của cô khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn cậu.

Tùy Dực tháo gỡ nút trên cổ tay áo, rũ ống tay xuống che giấu cổ tay trắng nõn của mình, lưng đeo cặp sách băng qua đám người, bước đến rồi dừng lại trước cửa phòng 408.

Trong phút chốc, bất kể là trên lầu hay dưới lầu, đám người đang líu ra líu ríu toàn bộ bỗng chốc im bặt.

Tất cả đều đồng loạt giương mắt nhìn cậu.

Thao trường phía sau đột nhiên truyền tới tiếng ầm ầm phạch phạch của máy bay trực thăng, mặt trời chiếu thẳng xuống thao trường, có bảo vệ đang khua cờ nhỏ chạy qua, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Sau đó cậu liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng hét của nam sinh: "Mẹ nó, anh Diệu ngồi trực thăng tới rồi, ngầu quãi đạn!"

Có người từ trên trực thăng bước xuống, là một nam sinh cao gầy, bước đi cũng mang theo một luồng lãnh khốc lười nhác.

Toàn bộ người trên lầu đều đang nhìn hắn. Một luồng gió như thổi từ cánh quạt trực thẳng khiến lá cây ngô đồng đung đưa, chiếc xe đạp cũ nát của Tùy Dực lẻ loi trơ trọi đang đỗ dưới gốc cây.

Gió thổi loạn tóc mái của Tùy Dực, lộ ra dung mạo xinh đẹp.

Tùy Dực kéo cổ áo lên: "......Ngầu ghê."