Chương 13: BỐN NGƯỜI LẦN ĐẦU ĂN CHUNG

Thì ra ước mơ của hắn đúng là muốn trở thành phi công.

Tùy Dực nhìn bóng lưng gầy gò của Khương Thừa Diệu.

Giống, rất hợp.

Thừa Diệu, chẳng phải là cưỡi ánh sáng mà bay sao!

Nếu dùng loài chó để hình dung Khương Thừa Diệu, vậy hắn nhất định là giống *Doberman của Mỹ.

Tai nhọn vểnh thẳng lên, trông rất ngầu, đường nét cơ thể trôi chảy, bốn chân thẳng tắp, vóc dáng gầy gò thoạt nhìn rất có lực, da sáng lông ngắn, cực kỳ ra dáng chó nhà giàu.

Là cao phú soái trong loài chó, bước đi cũng toát ra hormone, đủ hung, chỉ thích hợp nuôi một mình, ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, trời sinh thích hợp làm thủ vệ, không giống như chó nông thôn thích kéo bè kéo lũ cắn nhau, một mình nó cũng có thể chiến đấu với cả đám, vừa có tốc độ vừa có xúc cảm mãnh liệt, còn mang theo chút phong cách lãnh diễm bạo lực.

Đừng thấy nó lớn lên lãnh khốc, chỉ cần nuôi quen, vừa ngửi thấy mùi của bạn nó liền biến thành một trung khuyển điên cuồng ngay lập tức.

Cố Thanh Dương đang đứng bên ngoài gọi điện thoại, hoa quế dưới chân bị anh giẫm thành một đống lộn xộn. Thấy Khương Thừa Diệu và Tùy Dực tới, anh nhanh chóng nói hai câu rồi cúp máy.

"Hai người các cậu vừa khéo thật đấy, vậy mà cũng đυ.ng phải nhau." Cố Thanh Dương nói.

"Không khéo đâu, là tôi chở cậu ấy đến." Khương Thừa Diệu đáp.

"Anh Tuyết đâu?" Tùy Dực hỏi.

"Đang ở bên trong, cậu ấy đã uống một bình trà rồi."

"Chẳng phải hẹn nhau 6h sao?"

"Cậu ấy xưa nay luôn đến trước hẹn." Cố Thanh Dương mỉm cười nhìn Tùy Dực, nói, "Có điều cậu ấy có mang theo sách, đang học bên trong đó."

Quán cơm bọn họ đặt không đắt, ở trong một tiểu khu nhỏ giữa trung học Thanh Lễ và trung học Xuân Nguyên, tọa lạc tại một tòa dân cư sáu lầu không có thang máy, được xem là tòa nhà cũ so với xung quanh. Cầu thang mang hơi thở ngột ngạt, các dãy hành lang dán đầy áp phích quảng cáo như mở khóa, ngâm chân, massage, nhà ở.......

Tùy Dực ban đầu còn tưởng rằng mấy cậu ấm này ăn cơm sẽ lựa chọn những nơi phồn hoa và náo nhiệt.

Cố Thanh Dương vừa đi vừa quay đầu nhìn Tùy Dực.

Kể từ sau khi biết Tùy Dực là người nhà họ Giang, anh cảm thấy quan hệ giữa anh và Tùy Dực thân thiết hơn không ít, "Hai người các cậu tình cờ gặp nhau ở đâu vậy?" Anh hỏi.

Tùy Dực đáp: "Trùng hợp bắt gặp anh Diệu đang đánh nhau với đám côn đồ sau trường học."

"Hả?" Cố Thanh Dương nhìn Khương Thừa Diệu.

Khương Thừa Diệu nói, "Chỉ nhảm nhí với tụi nó vài câu thôi."

Cố Thanh Dương đương nhiên không tin: "Người ở đâu mà dám đánh nhau với cậu thế, đúng là không sợ chết nhỉ."

Anh cảm thấy cánh rừng lớn loài chim nào cũng có, đã lâu như vậy, cách dăm ba hôm vẫn có kẻ nghĩ không thông, nhất định phải lấy trứng chọi đá mới chịu.

Kiếm chuyện với Khương Thừa Diệu đương nhiên sẽ thua thảm hại, nếu thắng chỉ sợ sẽ càng thảm hại hơn.

Bọn họ đến lầu bốn, vào quán cơm, bên trong đã có học sinh đang ngồi ăn cơm. Bọn họ vừa vào phòng liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc đang đeo tai nghe, đoan chính ngồi bên bàn ăn làm bài tập.

Gian phòng hoàn toàn mang dáng vẻ của một tiệm cơm thu nhỏ, trên tường dán bảng giá, trên bàn bày biện đũa, l*иg, còn có dầu, muối, nước tương, giấm, trong gian phòng nho nhỏ lại có một nam sinh cực kỳ tuấn tú sạch sẽ đang ngồi.

Tùy Dực cảm thấy hai người bạn cùng phòng của cậu còn chưa đổ mà cậu đã sắp đổ tới nơi rồi.

Bốn người ngồi bên bàn ăn nhỏ, Khương Thừa Diệu trực tiếp ngồi đối diện Lăng Tuyết Trúc. Cố Thanh Dương đang nhận lấy balo của Tùy Dực thì nghe Lăng Tuyết Trúc nói: "Tùy Dực, cậu ngồi đây đi."

Lăng Tuyết Trúc rất hiếm khi chủ động, đến độ khiến Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương đều ngẩn ra.

Cố Thanh Dương cười cười nhìn hai bọn họ.

Khương Thừa Diệu không nói chuyện, đi đến bên cạnh tủ lạnh lấy vài chai nước uống đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện Tùy Dực.

Cố Thanh Dương đặt balo Tùy Dực bên cạnh ghế ngồi, anh cũng không còn lựa chọn nào khác, đành ngồi xuống bên cạnh Khương Thừa Diệu.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã ngả tối, mùi hoa quế vào lúc này là nồng nhất, bị gió thổi cuốn vào phòng, Khương Thừa Diệu bèn vươn tay đóng cửa sổ lại.

"Cậu không thích mùi hoa quế sao?" Tùy Dực hỏi.

Khương Thừa Diệu vặn tất cả nắp đồ uống ra, đưa cho Tùy Dực trước: "Ngửi vào liền đau đầu."

Tùy Dực vươn hai tay ra nhận lấy, gật đầu nói cảm ơn, liền nghe Cố Thanh Dương nói: "Mùi quá nồng cậu ấy đều không thích."

Khương Thừa Diệu lại đưa cho cậu một chai, ra hiệu cậu đưa cho Lăng Tuyết Trúc.

Tùy Dực đành tiếp tục nhận lấy, đặt trước mặt Lăng Tuyết Trúc.

"Cảm ơn." Lăng Tuyết Trúc tháo tai nghe xuống, bỏ vào cặp sách phía sau: "Chúng ta tranh thủ thời gian ăn nhanh nhanh đi, đạo diễn Chu gửi tin nhắn bảo chúng ta về sớm chút."

"Mở live rồi sao?" Tùy Dực hỏi.

"Đừng quan tâm nó, trước đây lúc kí hợp đồng chẳng phải đã nói sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, bảo chúng ta muốn làm gì thì làm đó sao." Cố Thanh Dương cười nói, "Đừng nghe lời quá."

Khương Thừa Diệu phát hiện lúc này mới qua hơn một ngày mà quan hệ giữa Cố Thanh Dương, Lăng Tuyết Trúc và Tùy Dực đã thân thiết hơn không ít, nhất là Lăng Tuyết Trúc, người như y xưa nay vẫn luôn rất chậm nhiệt.

Nhưng giờ phút này y lại chủ động súc cốc trà cho Tùy Dực, còn chủ động hỏi cậu: "Có trà lúa mạch và trà kiều mạch, cậu uống loại nào?"

Giọng nói của y rất nhẹ, nhưng âm sắc trầm thấp, lúc thấp giọng nói chuyện liền mang đến cảm giác khàn khàn thô ráp thân mật chợt gần chợt xa.

Tùy Dực đỡ mắt kính: "Kiều mạch đi, cảm ơn."

Cố Thanh Dương nói: "Lần đầu tiên cậu tới đây, bọn tớ sẽ không để cậu gọi món đâu, để bọn tớ gọi hết mấy món chiêu bài của tiệm bọn họ cho."

"Ăn cay được không?" Khương Thừa Diệu hỏi.

"Cậu ấy ăn cay rất giỏi." Lăng Tuyết Trúc nhàn nhạt nói.

Tùy Dực và Khương Thừa Diệu đều đưa mắt nhìn y một cái.

Tùy Dực khá bất ngờ, cậu từng ăn cơm cùng Lăng Tuyết Trúc một lần, hơn nữa cậu nhớ lúc đó Lăng Tuyết Trúc hầu như không nhìn cậu, vậy mà cũng lưu ý việc cậu thích ăn cay.

"Tớ chỉ biết cậu ấy không ăn chua." Cố Thanh Dương cười.

Khương Thừa Diệu nhìn Tùy Dực: "Vậy sao?"

Tùy Dực gật đầu: "Tớ không ăn chua được."

Lăng Tuyết Trúc cười cười, trong mắt hiện lên một loại thích thú như vừa phát hiện thêm một điểm chung: "Tôi cũng thế."

Y rất hiếm khi cười, lúc cười lên cả người toát ra một cỗ khí chất của người trí thức rất trầm tĩnh, không hề lạnh lùng chút nào mà ngược lại còn rất ưa nhìn. Y hoàn toàn trái ngược với Khương Thừa Diệu vừa đánh nhau ngồi chếch phía đối diện, hiện giờ nhìn mặt mày Khương Thừa Diệu nhiều thêm vài phần lưu manh, ngón tay với các khớp xương rõ ràng cầm cốc trà đang bốc hơi nóng nghi ngút, lông mày hơi nhăn lại.

"Cậu muốn uống chút rượu không?" Cố Thanh Dương hỏi Khương Thừa Diệu.

Khương Thừa Diệu đáp: "Không ai uống cùng, uống một mình chẳng thú vị gì hết."

Cố Thanh Dương nhìn Tùy Dực: "Tuyết Trúc không thể uống rượu, tớ thì thi thoảng uống một chút, Thừa Diệu biết uống nhất, còn cậu thì sao?"

Tùy Dực nói: "Tớ cũng biết uống một chút."

"Nhìn cậu không giống kiểu biết uống một chút." Khương Thừa Diệu nhìn cậu, "Nói không chừng còn biết uống hơn cả tôi."

Tùy Dực: Ai dô, bị cậu nói trúng rồi.

Cậu uống rượu cứ như uống nước lọc vậy, chỉ là không thích uống mà thôi.

Cậu cười cười, không tiếp lời, lộ vẻ ngại ngùng mắc cỡ.

Cực kỳ điềm đạm nho nhã.

Quả thực chẳng khác nào Lăng Tuyết Trúc thứ hai.

Nếu hắn không biết bộ mặt thật của cậu.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Tùy Dực như vậy trước mặt hai người bạn cùng phòng khác, Khương Thừa Diệu chỉ biết nghiến răng.

Vô cùng muốn lột lớp mặt nạ của cậu ta ra, nhìn xem dáng vẻ ban đầu của cậu ta như thế nào.

Sắc tối bên ngoài càng lúc càng đậm, bóng bốn người bọn họ phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh. Tùy Dực đỡ mắt kính, thi thoảng nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trên cửa sổ.

Có thể là do cậu ngồi cùng Lăng Tuyết Trúc nên cậu cảm thấy mình thật sự không bắt mắt chút nào.

Tuy trai đẹp có lộn ngược thế nào cũng vẫn đẹp, nhưng ngồi cùng một nam sinh có khí chất nổi bật, da dẻ trắng trẻo, đồng phục gọn gàng sạch sẽ, kiểu tóc nhu thuận như Lăng Tuyết Trúc thì dù là dáng vẻ trước đây của cậu cũng chưa chắc thắng nổi.

Phục vụ bước vào lên món, nhìn thấy bọn họ liền thốt lên: "Lâu rồi mới thấy các em tới nhỉ."

"Chị biết bọn em sao?" Cố Thanh Dương cười hỏi.

"Ai dô, mấy tên nhóc đẹp trai như bọn em tới một lần thôi chị đã nhớ kỹ rồi!" Chị gái hào sảng cười, "Nếu không phải các em mặc đồng phục của trường học bên cạnh, chị còn tưởng rằng các em là ngôi sao đến quay phim truyền hình cơ!"

Nói xong liền nhìn Tùy Dực: "Bạn học này là lần đầu tới nhỉ?"

"Bạn cùng phòng mới của bọn em." Cố Thanh Dương cười.

Chị gái gật gật đầu, khách sáo nói: "Đều rất đẹp trai, đều rất đẹp trai."

Chữ "rất" cực kỳ miễn cưỡng.

Trai đẹp bình thường đυ.ng phải trai đẹp siêu cấp đương nhiên không bằng cả người qua đường.

Cố Thanh Dương ngoan, Lăng Tuyết Trúc cũng ngoan, dù là Khương Thừa Diệu bình thường nhìn cà lơ phất phơ lúc nghiêm chỉnh lên cũng rất có giáo dưỡng. Tùy Dực dạo trước cũng thường xuyên ăn cơm cùng các bạn học nam, nam sinh ăn cơm chỉ gói gọn trong hai chữ, "ầm ĩ", la lối om sòm chén đũa lộn xộn đều là trạng thái bình thường. Nhưng bữa ăn hôm nay tuyệt đối là bữa cơm yên tĩnh cũng như thanh thản nhất cậu từng ăn.

Mọi người đều không nhiều lời, rất biết săn sóc người khác.

Khiến cậu ngoài ý muốn nhất vẫn là Lăng Tuyết Trúc, không ngờ tới y lại tri kỷ như vậy. Chu đáo thứ hai là Khương Thừa Diệu, cậu phát hiện Khương Thừa Diệu lúc nghiêm chỉnh lại còn rất đàng hoàng, không giống ông lớn chút nào.

Ăn cơm xong bọn họ cũng không đi gấp, ngồi tại chỗ tán gẫu một lúc.

Khương Thừa Diệu lấy gói thuốc ra, lúc sắp hút liền nhìn Tùy Dực: "Để bụng không?"

Tùy Dực lắc đầu.

Lăng Tuyết Trúc và Cố Thanh Dương hiển nhiên đều không để bụng, Khương Thừa Diệu thậm chí còn không thèm hỏi bọn họ, chỉ hỏi người mới là cậu.

Khương Thừa Diệu châm thuốc, ném bật lửa lên bàn, cầm chai nước đã mua lên uống một ngụm, sau đó dựa người lên lưng ghế, mở cửa sổ ra.

Điểm mê người ở hắn đều nằm tại những điều nhỏ nhặt, tỉ như hành động kẹp thuốc hút, cánh mũi thi thoảng nhả ra chút khói mang theo nét vô lại, đôi mắt một mí cùng đường nét cằm dưới mượt mà khiến hắn toát ra vài phần thanh lãnh.

Khương Thừa Diệu không nói nhiều, phần lớn thời gian đều lắng nghe, thỉnh thoảng cười cười một chút, lúc không cười trông có hơi lạnh lùng, nhưng lúc cười lại trông có hơi hư hỏng.

Tùy Dực phát hiện Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương ngồi cùng nhau không hợp lắm.

Bởi vì đầu Cố Thanh Dương cao hơn một chút xíu.

Khí chất của Cố Thanh Dương cũng trông ra dáng anh cả hơn, chức vị chủ tịch hội học sinh cũng không phải trưng cho đẹp, chút khí tức 0 trên người anh giờ phút này đã hoàn toàn bay biến. Gương mặt đẹp đẽ của anh được khí chất nhẹ nhàng khoan thai tôn lên, khiến anh trông rất ngay thẳng và thân sĩ.

Điện thoại Cố Thanh Dương bỗng rung lên.

Anh cũng không đứng dậy, trực tiếp ấn voice nghe.

Một giọng nữ cực kỳ êm tai vang lên: "Sao anh vẫn chưa lên livestream nữa?"

Còn mang theo chút ngữ điệu làm nũng.

Cố Thanh Dương cầm điện thoại lên hồi âm một câu: "Đang ở bên ngoài ăn cơm, chẳng phải đã nói đừng xem livestream của anh sao."

Đối phương lại trả lời gì đó, Cố Thanh Dương liếc mắt nhìn, cười cười.

Đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng dung mạo long lanh đẹp đẽ của anh, không khỏi khiến người nhìn hoa mắt mê mẩn.

"Bạn gái cậu?" Khương Thừa Diệu hỏi.

Cố Thanh Dương ngẩn ra, cười đáp: "Không phải."

Bọn Khương Thừa Diệu sẽ không thật sự cho rằng Cố Thanh Dương có bạn gái đó chứ?

Cậu ngược lại không tin.

Hiện giờ không lưu hành loại thiết lập nhân vật thế này.

"Anh Dương có bạn gái rồi sao?" Tùy Dực hỏi.

Cố Thanh Dương đáp: "Chưa."

"Sao nghe Mập Mạp bảo cậu có một cô bạn gái ở nhà cũ." Khương Thừa Diệu nói.

"Bịa đặt đấy." Cố Thanh Dương cười cười, "Có khoảng thời gian có quá nhiều người đến tìm tớ, thậm chí có người còn rất kiên nhẫn bảo rằng chỉ cần một ngày tớ vẫn độc thân sẽ không từ bỏ tớ. Tớ thật sự không còn cách nào khác nên tùy tiện bịa ra việc mình có một cô bạn gái, không ngờ tới mọi người đều tin sái cổ."

"Đó là do cậu lớn lên sở hữu gương mặt kiểu gì cũng sẽ có bạn gái đấy." Tùy Dực nói, "Nếu là tớ nói có, có lẽ không ai tin đâu."

"Cho nên cậu có rồi sao?" Khương Thừa Diệu bỗng mở miệng hỏi.

Tùy Dực sững sờ, một thiết lập bia đỡ đạn mọt sách người qua đường như cậu sao có khả năng có bạn gái!

Cậu vội vã lắc đầu: "Không có."

"Cậu thích kiểu con gái thế nào? Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một người không?" Khương Thừa Diệu dập thuốc, lại khui một lon trà lạnh đặt trước mặt cậu.

"Tớ chưa nghĩ tới điều này, sắp thi đại học rồi, không rảnh yêu đương đúng không nào?" Cậu trả lời theo tiêu chuẩn của một đứa mọt sách, sau đó nhìn Khương Thừa Diệu, cười cười hỏi ngược lại: "Anh Diệu thì sao, thích kiểu con gái thế nào?"

Khương Thừa Diệu kéo khóa áo đồng phục xuống một chút, nhìn cậu đáp: "Không ngoan."

Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tùy Dực nghĩ ngợi, thế nào gọi là không ngoan nhỉ, kiểu người lông bông đào hoa đồ á hả? Vậy ba bọn họ đều không phải.

Lăng Tuyết Trúc là học bá điềm đạm nho nhã, Cố Thanh Dương càng khỏi phải nói, cả phòng ký túc của bọn họ anh là người có tính cách tốt nhất.

Còn cậu, cũng thuộc dạng ngoan ngoãn nhất phòng ký túc nhỉ.

Bây giờ cậu là một tên mọt sách chỉ biết khúm núm vâng vâng dạ dạ.

Khương Thừa Diệu lại còn dùng giọng điệu không đứng đắn nói chuyện, nói xong thì dựa người vào lưng ghế.

Ánh mắt Khương Thừa Diệu thật đáng sợ, là loại đáng sợ khiến tim người ta đập loạn, mang theo chút hư hỏng riêng biệt của con trai độ tuổi 18.

Nhưng cậu của bây giờ là người Khương Thừa Diệu không có khả năng thích nhất. Cậu cảm thấy loại hư hỏng này của Khương Thừa Diệu cũng không phải nhằm vào một mình cậu. Khí chất của hắn chính là như vậy, trong trầm tĩnh pha lẫn chút vô lại.

Tùy Dực sờ sờ cổ, vừa quay đầu sang liền đối mặt với Lăng Tuyết Trúc.

Lăng Tuyết Trúc có lẽ hiểu lầm rằng đến lượt y trả lời, bèn mím môi đáp: "Tôi không thích con gái, tôi thích con trai."

Lần này không chỉ Tùy Dực, ngay cả Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương cũng ngẩn ra.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến ngọn đèn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lắc lư chao đảo, quang ảnh sáng tối lay động giữa dung mạo của những cậu trai 18 tuổi.

(*) Giống chó DobermanVì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy - Chương 13: BỐN NGƯỜI LẦN ĐẦU ĂN CHUNG