Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Sao Bạn Cùng Phòng Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 10-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hay đây chính là cuộc sống của hào môn nhỉ, không giống dân thường vừa tan tầm thì người một nhà liền làm tổ trên sofa cùng nhau xem TV, mỗi ngày đều phải lo lắng cơm áo gạo tiền, không có thời gian ở chung, tình thân cũng ngày càng trở nên phai nhạt.

Phai nhạt nhưng thực tế.

Ông cụ Giang cho cậu một bao lì xì lớn.

Lại thêm đống bao lì xì mà đám người Lưu Mân cho cậu, còn muốn nhiều hơn cả phí dịch vụ cậu lên .

Tiệc mừng thọ được tổ chức vào buổi tối, bên trong đình viện nhà học Giang. Vì trời mưa nên các người làm đã dựng lều tránh mưa trong đình viện.

"Đại thọ 70 tuổi của mẹ, tổ chức như vậy cũng quá sơ sài rồi." Lưu Mân nói với anh cả nhà họ Giang.

"Đây là ý của ba, hiện tại không nên phô trương lãng phí, khiêm tốn chút mới tốt."

Tùy Dực nhìn mười mấy cái bàn trong đình viện, còn cả đám công nhân viên bốn phía đang bận bịu kia, thầm nghĩ, khiêm tốn mà còn như vậy, nếu muốn làm lớn, là muốn cả thành phố Giang Hải cùng chúc mừng sao?

"Này!"

Tùy Dực quay đầu lại nhìn, là Giang Uy.

Bên cạnh còn có tài xế che ô cho cậu ta.

Giang Uy lưng cõng đàn Cello, gương mặt khôi ngô chỉ duy lông mày là không được đẹp lắm.

Giang Ninh giục cậu ta: "Em mau lên, học xong chị còn phải đến nhà bạn lấy đồ nữa."

Giang Uy tiến vào trong xe: "Cậu ta nhàn nhã ghê, cuối tuần cũng không phải đi học."

Giang Ninh nói: "Giang Uy, đừng như vậy, so sánh với cậu ta, em không chê mình rớt giá à?"

Giang Uy nói: "Nghĩ đến việc cậu ta vậy mà lại thay em vào 408, em liền tức muốn chết, bằng không em đã sớm hot rồi!"

Giang Uy nói xong liền nảy ra một ý, bỗng bước xuống từ trên xe, cười gọi: "Tùy Dực!"

Bọn Giang Minh nghe vậy cũng nhìn qua.

"Tôi và chị sắp lên tiết học đàn Cello, tôi nghe bác hai nói, cậu cũng đang học đàn Cello? Hay là cùng đi với bọn tôi không, sau này chúng ta có thể cùng đi học."

Giang Huy hỏi Giang Minh: "Tùy Dực cũng đang học Cello à?"

"Tùy Anh nói thằng bé đang theo học, anh đang tìm thầy cho nó đây." Giang Minh nói rồi nhìn về phía Tùy Dực.

"Vậy sau này để thằng bé đi học cùng bọn Tiểu Uy đi, đều là người nhà cả, anh chị em bọn nó cũng có thể hiểu rõ nhau hơn. Đứa nhỏ này còn sợ người lạ quá." Lưu Mân cười nói.

Giang Minh hỏi: "Có thể đi không?"

"Hôm nay có thể đi xem trước, để em nói với thầy Vi một tiếng, hôm nay là tiết tập trung, có thể đến dự thính." Lưu Mân nói.

Giang Huy cũng nói: "Hôm nay trong nhà khá lộn xộn, ở nhà cũng không có việc gì làm, cứ để mấy anh chị em bọn nó cùng nhau chơi một chút, tốt vô cùng."

Giang Minh xưa này không có chủ kiến gì, nói với Tùy Dực: "Vậy con đi chơi cùng bọn Tiểu Uy đi."

Tùy Dực nhìn gương mặt ngứa đòn của Giang Uy, gật gật đầu: "Vâng ạ."

Tùy Dực theo hai chị em bọn họ lên con xe Maybach màu vàng.

Trên xe vô cùng rộng rãi, Giang Uy sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cậu, sau khi đối diện với ánh mắt của cậu liền nheo mắt lại.

Nửa tiếng sau, bọn họ cùng đến nhà thầy Vi.

Thầy Uy này là bậc thầy Cello có tiếng trong nước, học sinh ông nhận chỉ có vài người, đều lên tiết tại nhà kính trồng hoa tại nhà ông.

Toàn bộ kính thủy tinh của nhà kính đều mở, gió mát chầm chậm, hương hoa ngào ngạt.

Học đàn trong nhà kính đầy hương hoa thơm ngát, người có tiền đúng là rất biết hưởng thụ.

Đã có học sinh đang ngồi luyện đàn. Tùy Dực theo Giang Uy và Giang Ninh vào trong, nghe thấy tiếng Cello trầm thấp thê lương, ung dung lại trầm tĩnh, tròng lên tiếng mưa bên ngoài. Tùy Dực xuyên qua bụi hoa, cách bóng lá cây đong đưa nhìn thấy một người con trai thanh lãnh sương mù rừng trúc khẽ rũ mắt xuống, đang tập trung kéo đàn Cello.

Vẻ mặt Giang Ninh cũng thay đổi, trong mắt toàn bộ đều là ánh sáng của tình yêu.

Ba người bọn họ đứng yên bên cạnh, mãi cho đến khi Lăng Tuyết Trúc kéo xong một khúc nhạc nghiêm chỉnh.

Thầy Vi ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Giang Uy nhanh chóng cõng đàn Cello cúi chào: "Chào thầy Vi ạ."

Giang Ninh cũng lấy lại tinh thần, cúi chào thầy Vi một cái.

Thầy Vi cười cười gật đầu, nhìn về phía sau lưng bọn họ: "Vị này chính là bạn học Tùy Dực đúng không?"

Lăng Tuyết Trúc vừa thu dây đàn nghe vậy liền quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Tùy Dực mặc một thân hoodie xám quần đồng phục màu đen, cao cao gầy gầy đứng phía sau bọn Giang Uy, hơi cúi người chào thầy Vi.

Sau đó cũng vẫy tay với y.

Tùy Dực lần này tới không có mang theo đàn, thầy Vi bảo cậu ngồi bên cạnh dự thính.

Tài kéo đàn của bảy tám học sinh ở đây không giống nhau, tốt nhất là Lăng Tuyết Trúc, kém nhất là Giang Uy.

Nhưng kém cũng là tương đối mà thôi, Giang Uy có thể đắc ý như vậy, chính là vì cậu ta xếp cuối ở chỗ thầy Vi, ra ngoài cũng có thể treo một đám người lên đánh.

Một tiết học còn chưa xong, Tùy Dực phát hiện ra Giang Ninh hình như rất thích Lăng Tuyết Trúc.

Một người con gái rực rỡ khoa trương như cô ta thoáng cái trở nên thẹn thùng, thân thể hơi nghiêng về phía Lăng Tuyết Trúc.

Lúc nghỉ giải lao, Giang Ninh ngay lập tức hỏi Lăng Tuyết Trúc: "Tối nay cậu có đến nhà tớ không?"

Lăng Tuyết Trúc lắc lắc đầu, nói: "Tôi bận việc."

Giang Ninh có chút thất vọng, đang định nói gì đó liền nhìn thấy Lăng Tuyết Trúc quay đầu lại nhìn Tùy Dực ngồi sau lưng mình.

Giang Ninh như đột nhiên tìm thấy đề tài, nói với Lăng Tuyết Trúc: "Bất ngờ đúng không, bọn tớ tối qua cũng mới biết, hóa ra cậu ta là con trai bên ngoài của bác hai tớ."

Cô ta không dùng hai từ "con riêng", cô ta cũng cảm thấy bản thân rất lương thiện.

Lăng Tuyết Trúc quả nhiên sửng sốt, nhìn cô ta.

Lần này Giang Ninh càng hưng phấn hơn, nói: "Cậu ta nói cậu ta cũng đang theo học đàn Cello, mẹ tớ liền bảo bọn tớ đưa cậu ta theo."

Giang Uy đang quấn lấy Tùy Dực, bảo cậu kéo một bài.

"Tôi cho cậu mượn dùng cục cưng của tôi một chút, cậu chớ xem thường cây đàn này của tôi, trong mấy cây đàn ở đây thì cái của tôi là quý nhất đấy."

Loại mặt hàng nghèo túng lớn lên tại huyện thành nhỏ như Tùy Dực cả đời này chưa từng thấy qua cây đàn quý thế này đâu nhỉ?

Tùy Dực không muốn phân cao thấp với tên ngốc Giang Uy này, chỉ lắc đầu, nói: "Tớ không quen dùng đàn của người khác."

Giang Uy lại càng thêm đắc ý, quay đầu lại nhìn Giang Ninh một cái.

Chị em hai người ngầm hiểu ý nhau.

Xem ra chuyện Tùy Dực biết kéo đàn Cello có lẽ là điêu ngoa thôi.

Bây giờ không thể vạch trần cậu ta, bọn họ biết là được rồi, đợi về đến nhà ngáng chân, có thể khiến tên dối trá này mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người, khiến cậu ta không thể ngẩng đầu lên nổi.

Con nhà giàu luyện đàn cũng không khổ như cậu, cả buổi sáng chậm rì rì trôi qua.

Sắp đến giờ ăn trưa, bọn họ ra khỏi nhà thầy Vi.

Giang Ninh cười cười đuổi theo Lăng Tuyết Trúc: "Tuyết Trúc, bọn tới muốn ăn cơm bên ngoài, cậu cũng đi cùng bọn tớ nhé?"

Giang Ninh cõng đàn Cello thở dài một hơi.

Chị cậu ta đúng là kiên trì thật, nhiều lần thất bại mà vẫn không chịu thua.

Ai biết Lăng Tuyết Trúc lại quay đầu lại, hỏi: "Các cậu ăn ở đâu?"

Giang Uy sững sờ.

Hai mắt Giang Ninh sáng như đèn pha ô tô: "Giang Nam Xuân Thiên."

Tùy Dực ở đằng sau hỏi: "Không về nhà sao?"

"Bọn tôi muốn ăn bên ngoài, mọi người cùng nhau đi đi, bọn mình đã lâu không tụ tập rồi!" Giang Ninh nói.

Bảy tám người bọn họ cùng đến Giang Nam Xuân Thiên ăn cơm.

Tùy Dực không thân thiết gì với chị em Giang Uy Giang Ninh, lúc ngồi xuống, Giang Uy và Giang Ninh cũng không có ý ngồi bên cạnh cậu, cuối cùng Tùy Dực ngồi ở góc ngoài cùng.

Cậu cũng rất an tĩnh, có người nói chuyện với cậu thì cậu đáp lại, giọng nói cũng không lớn.

Trông cũng không khác gì với lúc ở trường.

Lăng Tuyết Trúc nói cũng rất ít.

Trai đẹp rất dễ nhận được ưu đãi, Lăng Tuyết Trúc dường như đã quen rồi, y vẫn lạnh nhạt như cũ, có thể là do người ta trưởng thành là học sinh năm tốt, cho nên dù tính cách có lạnh lùng đến đâu cũng khiến người ta cảm thấy rất lễ phép.

Ngẫu nhiên y sẽ ngước mắt nhìn qua, lúc y và Tùy Dực chạm mắt nhau, cậu sẽ lịch sự cười đáp một cái, Lăng Tuyết Trúc cũng sẽ đáp lại cậu, chỉ là có lúc sẽ lặng lẽ nhìn qua.

Nhìn thấy Tùy Dực rất an tĩnh ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ chia tay ở cổng nhà hàng, tài xế trong nhà của mấy cậu ấm cô chiêu này lần lượt lái xe đến đón bọn họ.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Giang Ninh đương nhiên muốn đợi Lăng Tuyết Trúc lên xe xong mới rời đi.

Tùy Dực và Giang Ninh ở đằng sau cùng cô ta. Gió thổi có hơi lạnh, Tùy Dực liền trùm mũ hoodie lên đầu, quần áo rộng rãi, mũ cũng rất lớn, suýt chút nữa đã che luôn mắt cậu.

Cũng may mà tài xế của Lăng Tuyết Trúc rất nhanh đã đến, Lăng Tuyết Trúc tháo đàn Cello trên lưng xuống giao cho tài xế, bỗng nhiên nói với Tùy Dực: "WeChat của cậu là gì?"

Tùy Dực "hả" một tiếng.

Lăng Tuyết Trúc nhìn cậu, mặt mày nho nhã trầm tĩnh, con ngươi đen kịt.

Tùy Dực lúc này mới phản ứng lại, móc điện thoại di động ra thêm WeChat của Lăng Tuyết Trúc. Ô của hai người sáp vào nhau, lưu lại ở giữa một cái khe, giọt mưa từ trong khe rơi xuống khiến giọt nước rơi lên màn hình điện thoại.

Avatar WeChat của Lăng Tuyết Trúc là một con mèo mun.

Lúc Tùy Dực nhìn thấy liền ngẩn ra, có một loại cảm giác quả nhiên là thế nhưng vẫn có hơi giật mình.

Lăng Tuyết Trúc lên xe, sau khi cửa xe khép lại liền chậm rãi khởi động.

Giang Ninh cầm ô vẫy tay với y.

Y nhìn thấy Tùy Dực đứng phía sau Giang Uy và Giang Ninh, so với một thân hàng hiệu vẻ vang của hai chị em Giang thị thì hoodie rộng rãi trên người cậu lại đơn bạc trong trời mưa tháng 9, trông như người hầu của bọn họ vậy.

Đây là lần đâu tiên y chủ động thêm WeChat của người khác.

Kỳ thực lúc nói ra y rất không quen, tim đập rất nhanh.

Tùy Dực và chị em Giang Ninh đưa mắt nhìn xe của Lăng Tuyết Trúc rời đi, một chiếc xe tải màu trắng chở một gốc cây đầy hoa chạy ngang qua trước mặt bọn họ.

Trăm hoa lay động, trong mưa phùn ngửi không thấy chút mùi thơm nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »