Chương 26

Có điều sự tự chủ, sức kiên nhẫn và độ chịu đựng của Phương Ung Hoà với Triệu Lê đều vượt xa bọn họ, đương nhiên tự tin có thể tiến hành lý niệm giáo dục này từ đầu đến cuối.

Hoàng đế nhỏ được Phương Ung Hoà khen cho choáng váng.

Người người đều cho rằng hoàng đế là người thống trị thiên hạ, xung quanh lúc nào cũng có người nịnh nọt và thổi phồng cậu.

Nhưng Triệu Lê lại chưa từng được trải nghiệm, hồi nhỏ khi chưa đăng cơ cậu đã bị mẫu phi trói buộc rất nghiêm khắc, sau khi ngồi lên hoàng vị lại bị những đại thần nghiêm khắc sợ hoàng đế nhỏ bị bọn nịnh thần gièm pha hại nước, vì thế mỗi ngày đều chỉ nghe được đủ loại lời khuyên răn đã qua sàng lọc.

Lời khuyên răn có thể dễ nghe đến thế nào, mỗi ngày đều khuyên cậu, nói cậu vẫn làm chưa đủ tốt, nói cậu không bằng tiên đế, đến cả nhạc khí và phổ khúc mà cậu giỏi nhất cũng bị phê bình là chưa đủ đoan trang chính trực.

Hoàng đế nhỏ ngày ngày bị chèn ép dẫn đến ngày càng thu mình, gan cũng nhỏ đi, tuân theo lý luận nói nhiều sai nhiều, sau khi đăng cơ cũng ngày càng im lặng ít nói, cẩn thận rụt rè.

Bằng không trước đây cậu cũng sẽ không giằng co chuyện chuẩn bị phong quan cho Phương Ung Hoà lâu như vậy, nếu cậu thực sự là một hoàng đế nắm hết quyền hành trong tay, cho dù giằng co chuyện này thì cũng sẽ trực tiếp vung tay đưa ra quyết định.

Đương nhiên, trước đây cậu không có nhiều quyền lực, bây giờ càng không còn nữa.

Vì thế người đã lâu không được người khác chân thành khen ngợi như Triệu Lê, đương nhiên sẽ lập tức đầu hàng trong sự dịu dàng của Phương Ung Hoà, hai mắt lấp lánh, suýt cảm động đến mức rưng rưng nước mắt.

“Ngươi, ngươi thực sự cảm thấy, trẫm, rất thông minh sao? Còn, còn cảm thấy, trẫm, có phẩm vị rất tốt?”

Hoàng đế nhỏ vô cùng kích động, còn xưng hô bằng trẫm rồi.

Phương Ung Hoà cũng không ngờ bản thân chỉ dùng lời nói tiêu chuẩn bình thường để an ủi Triệu Lê một chút mà cũng có được hiệu quả không ngờ đến thế này.

Có thể thấy được, trước đây vị hoàng đế này uất ức thế nào.

Phương Ung Hoà vừa cảm thấy đau lòng, vừa mơ hồ cảm thấy vui vẻ với chuyện này.

Nếu trước đây hoàng đế nhỏ làm hoàng đế vừa không vui vẻ vừa không tự do, thậm chí còn cảm động không thôi chỉ vì chút ý tốt của mình, vậy thì, có phải sớm muộn cậu cũng sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định quay về trong thế giới hiện đại với bom bọc đường này không.

Cuối cùng, hoàng đế nhỏ không nơi nương tựa trong thế giới này, sẽ biến thành một con chim hoàng yến cao quý, yên tâm ở trong cái l*иg quý giá đẹp đẽ mà mình dệt nên, biến thành bảo bối độc nhất vô nhị chỉ thuộc về bản thân anh.

“Đương nhiên.”

Đại minh tinh ý thức được suy nghĩ kỳ lạ của mình, giọng nói càng thêm dịu dàng, mang theo một loại dụ dỗ khó nói.

“Cậu là vị hoàng đế thông minh nhất mà tôi từng gặp.”

Khuôn mặt nhỏ của Triệu Lê lập tức đỏ bừng:

“Ừm, trẫm, trẫm đúng là rất thông minh.”

Cậu cắn răng, như thể có chút khó mở miệng, nhưng vẫn thành thật giải thích một câu:

“Có điều, ừ thì, không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy đã học được cách mở TV, chỉ là, trước đây, lần bị doạ tôi cũng từng thấy anh mở. Thế nên tôi thực ra nhìn hai lần mới học được.”

Bất luận một lần hay hai lần mới học được thì đều không phải trọng điểm, cuối cùng hoàng đế nhỏ vẫn mang tâm trạng nở hoa khi được khen, hài lòng đi ngủ, hoàn toàn quên mất tâm trạng như trời sập trước đó.