- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Rượu Trên Môi
- Chương 2
Vị Rượu Trên Môi
Chương 2
Edit: Yuu
Ánh mắt Thích Vãn dừng lại ở hai chữ “Dụ Kiêu”, đột nhiên thét lên: “Dừng xe!”
Lái xe cho rằng xảy ra chuyện nguy hiểm gì đó phải dồn sức đánh lái chiếc Bentley đỗ sát vào ven đường, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thích Vãn giả vờ vén tóc, ánh mắt mơ hồ ngó ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy trung tâm thương mại nhà mình chợt nảy lên ý nghĩ.
“Không cho tôi đi lấy hành lý quần áo cũng phải để tôi đổi bộ đồ khác chứ, hôm qua tôi ở lại nhà bạn nên vẫn mặc đồ cũ, ông không thể để tôi mặc như vậy tới công ty phải không?”
“Việc này…” Lão Lý có chút do dự.
Thấy ông ta có chút dao động, Thích Vãn lại nói thêm: “Tôi vào TTTM mua bộ đồ khác, cùng lắm ông để vệ sĩ đi theo, tôi còn chạy được sao?”
Lão Lý ngẫm lại thấy cũng đúng, nơi này cách công ty 10 phút đi xe, tiểu thư mua bộ quần áo có vệ sĩ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ cũng không dậy lên được sóng gió gì.
Ông ta mở khóa xe, ra hiệu ánh mắt cho vệ sĩ: “Cậu đi theo tiểu thư đi.”
Thích Vãn xuống xe dẫm giày cao gót bước vào TTTM, cô đi thẳng đến một gian hàng GUCCI chính hãng, không đợi nhân viên giới thiệu liền lấy hai bộ quần áo thuận mắt bước vào phòng thay đồ.
Vệ sĩ đi theo bước vào bên trong, Thích Vãn bỗng nhiên quay đầu liếc anh ta, “Làm gì? Thử quần áo cũng muốn đi theo à?”
Chàng trai trẻ tuổi da mặt mỏng lập tức lắc đầu nói không dám, lùi về quầy thu ngân gác tay chờ đợi.
Thích Vãn chui vào phòng thử ném quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại gọi lại cho lão Tần.
Thì ra trợ lý vẫn đi theo Dụ Kiêu mấy ngày trước đột nhiên thấy sức khỏe không tốt, đi bệnh viện kiểm tra được thông báo phải làm phẫu thuật nên cần tĩnh dưỡng mấy tháng, do vậy vị trí trợ lý Dụ Kiêu này liền bỏ trống.
Lão Tần gọi điện thoại cho Thích Vãn vốn là muốn gọi cô về giúp vì công ty tạm thời không điều được nhân viên, Dụ Kiêu lại là cổ đông công ty nên không thể tùy tiện tìm người mới chưa biết gì cho anh.
Nhưng lão Tần đáng ghét này ngứa miệng, vốn định giáo huấn Thích Vãn hai câu nếu không tiểu nha đầu này không biết trời cao đất rộng gì, sau đợi cô nịnh nọt vài câu mới từ bi giới thiệu cho cô công việc mới, không nghĩ tới cô nương Thích Vãn này tính tình lớn như vậy, nói hai cầu liền cúp điện thoại của ông.
Rơi vào đường cùng lão Tần đành phải tìm đến Đinh Toản, dù sao lúc trước là anh ta mang Thích Vãn vào công ty nên phải phụ trách chuyện này.
Đinh Toản nghe nói lão Tần vừa gọi đã mắng Thích Vãn một trận, từ đáy lòng bội phục tinh thần không sợ chết của ông ta, vậy mà Thích Vãn không quay lại oán hận anh đúng là kỳ tích.
“Tôi nói này chuyện tối qua tôi không so đo với cô nữa. Nhưng Dụ Kiêu không phải là Khương Như Đề, về sau cô phải thu bớt tính tình của mình lại. “
Lão Tần không còn tâm sức giáo huấn Thích Vãn, chỉ gọi điện nói ngọn nguồn sự tình rồi nhắc nhở vài câu thấm thía, bảo cô sớm ngày mai tới nhà Dụ Kiêu báo danh.
“Cảm ơn lão Tần!” Thích Vãn cúp điện thoại, nhìn chằm chằm dãy số và địa chỉ lão Tần gửi qua, thất thần hồi lâu.
Máu trong người cô tuôn trào, từng tế bào toàn thân đều muốn phất cờ hò reo—
Mùa xuân đã đến gần, ngủ với nam thần không còn xa!
Lão Lý đợi trong xe lâu mãi không thấy Thích Vãn trở ra, lo lắng xảy ra chuyện bất ngờ gì nên ông ta đành đỗ xe tự mình tìm đến cửa hàng.
Ông ta nhìn quanh một vòng hỏi vệ sĩ: “Tiểu thư đâu?”
“Ở bên trong.” Vệ sĩ chỉ về hướng phòng thay đồ phát hiện phòng Thích Vãn vào đã mở cửa, mà bản thân cô đã không thấy tung tích.
Anh ta bắt lấy một nhân viên hỏi: “Người ở bên trong đâu?”
Nhân viên: “Đã sớm đi rồi ạ.”
“Đi rồi?!”
Lão Lý tuyệt vọng nhắm mắt, cầm điện thoại gọi cho Thích Yến Thần: “Xin lỗi Thích đổng, tiểu thư lại chạy thoát rồi ạ.”
Thích Vãn giảo hoạt như vậy đã nhìn trúng cửa hàng này có hai cửa ra vào nam bắc, thừa dịp vệ sĩ lơ là một cái lập tức trốn ra từ lối bên kia.
Sau khi về nước, mấy căn hộ riêng của cô đều bị lọt vào tấm ngắm của ba, chỉ còn lại biệt thự Thiên Dật do cậu Đinh Thịnh Dương tặng bí mật năm sinh nhật 18 tuổi là không bị phát hiện.
Về đến nhà đã sẩm tối, không biết Thích Vãn chơi “chim ưng già bắt gà con” cùng cha già nhà mình quá kí©h thí©ɧ hay hưng phấn vì hành trình mới sắp tới, cả người cô đều lâng lâng, nhất thời không biết phải chuẩn bị gì. Cô ngây ngốc ở phòng chứa đồ cả một đêm mới chọn được đồ mặc ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Thích Vãn đúng giờ đi tìm Dụ Kiêu báo danh, ngồi lên xe báo địa chỉ cho tài xế: “Trúc Sơn Vân Thành, cảm ơn!”
“A, chỗ đó là khu nhà cao cấp đấy!” Tài xế taxi thấy khách hàng là một đại mỹ nữ muốn hào hứng nói chuyện nhưng thấy Thích Vãn thờ ơ đành ngậm miệng.
Nửa giờ sau, xe dừng trước cổng Trúc Vân Sơn.
“Chỗ này xe taxi chúng tôi không vào được, tôi chỉ có thể thả cô ở đây thôi, cô phải tự đi vào.”
“Cảm ơn.”
Thích Vãn trả tiền xong, xách túi xuống xe.
Trúc Sơn Vân Thành là khu đô thị mới do tập đoàn Dụ thị khai thác vài năm gần đây, biệt thự kiểu dáng châu Âu cao thấp xen kẽ nhau, cảnh sắc hợp lòng người. Thích Vãn nhận biết phương hướng không tồi, cô nhanh chóng tìm được biệt thự nơi Dụ Kiêu ở nằm trên con đường xa hoa nhất đối diện hồ nước.
Cô lấy gương trong túi xách sửa sang lại vẻ ngoài một phen, xác nhận bản thân hoàn mỹ đến từng sợi tóc mới lấy hết dũng khí bấm chuông cửa.
Trên lầu, Dụ Kiêu tắm xong bước ra khỏi phòng, tóc ngắn ướt sũng từng giọt nước chảy dọc từ cằm xuống thân thể cường tráng cuối cùng biến mất dưới áo tắm. Anh chưa kịp sấy khô tóc thì di động kêu không ngừng tiếng chuông cửa. Dụ Kiêu tưởng rằng người đại diện đến, vừa lau tóc vừa mở camera ra xem.
Ngoài cửa là một cô gái trẻ tuổi xa lạ. Cô gái này hít sâu vài cái, hồi lâu không thấy trong phòng có phản ứng đàm liếc mắt dò xét hướng cameras.
“Xin chào??” Dụ Kiêu rốt cục lên tiếng, tiếng nói truyền ra từ chuông màn hình.
Thích Vãn giật mình, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Chào anh Dụ Kiêu, lão Tần…không Tần tổng bộ phận nhân sự điều tôi tới làm trợ lý của anh.”
Lão Tần là ai? Người đại diện vứt chuyện tìm trợ lý mới của anh cho người khác rồi sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dụ Kiêu.
Suy nghĩ thứ hai là: trợ lý nữ?
Dụ Kiêu cảm thấy đau đầu xoa xoa thái dương, cẩn thận nhớ lại bản thân nói chưa đủ rõ ràng hay là người đại diện cố tình đối nghịch với anh. Anh chần chờ chốc lát mới mở miệng: “Chờ, tôi xuống mở cửa cho cô.” Sau đó lập tức tắt video.
Nửa phút sau cổng biệt thự mở ra, Dụ Kiêu mặc áo tắm tóc ngắn vẫn ẩm ướt xuất hiện trước mặt Thích Vãn.
Thích Vãn: “…”
Trong đầu cô hiện lên giấc mộng kia….Thật muốn…(che miệng). Không, cô không được nghĩ đến nó, bây giờ còn chưa phải lúc.
Mày kiếm của Dụ Kiêu thoáng nhíu lại, ánh mắt xa cách đánh giá Thích Vãn.
Người phụ nữ trước mặt ước chừng hơn hai mươi tuổi, mắt sáng như nước da trắng môi đỏ mọng, xinh đẹp quyến rũ.
Tóc quăn dài rớt trên vai, trên người mặc khoác màu vàng nhạt phối hợp với váy voan liền thân lộ ra cẳng chân trắng nõn, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đỏ nổi bật.
Cách ăn mặc này thấy thế nào cũng không giống một trợ lý nhỏ.
“Cô được công ty điều tới?” Dụ Kiêu xác nhận lại một lần.
Thích Vãn gật đầu một cái, lấy thẻ công tác của truyền thông Sí Diệu trong túi ra đưa tới trước mặt anh tự giới thiệu nói: “Tôi tên Thích Vãn, Tần tổng quản lí bộ phận nhân sự gọi điện thoại cho tôi tới nhậm chức.”
“Thích Vãn.” Dụ Kiêu rủ mắt nhìn lướt qua, có cảm giác quen thuộc khó hiểu với cái tên này.
“Anh nhớ tôi không?”
Không đợi Thích Vãn vui sướиɠ, Dụ Kiêu nâng mắt lên trên mặt rõ ràng viết “tôi nên nhớ rõ cô sao”.
Không khí bất chợt trở nên gượng gạo.
Dụ Kiêu nghiêng người, “Vào đi.”
Thích Vãn đi đến cửa chuẩn bị khom lưng đổi giày, Dụ Kiêu nhạt giọng nhắc: “Không cần đổi, nhà tôi không có dép lê phụ nữ.”
Thấy cô hé môi muốn gì đó, anh lại bổ sung một câu: “Một cái cũng không có, trên mặt đất lạnh cô trực tiếp bước vào đi.”
Thích Vãn “A..” một tiếng.
Dụ Kiêu đóng cửa dẫn người đến phòng khách, anh chỉ hướng sô pha bảo cô chờ một lát còn mình lên lầu sấy khô tóc.
Thích Vãn đứng trong phòng khách, ánh mắt sáng ngời đánh giá tòa nhà này.
Biệt thự ba tầng lầu, một mặt lớn có cửa sổ trong suốt sát đất có thể nhìn được phong cảnh trên hồ, chỉnh thể trang hoàng xa hoa, trên gia cụ không có một hạt bụi hiển nhiên là có dì giúp việc dọn dẹp định kì. Có lẽ là không ở thường xuyên nên có chút quạnh quẽ.
Cô đi một vòng quanh tầng một, di động nhận được cuộc gọi của lão Tần nói là người đại diện của Dụ Kiêu nhắc cô nhanh chóng liên hệ tiếp nhận công việc.
Thích Vãn thêm bạn bè, bên kia chưa phản hồi đồng ý, cô ngồi lên sô pha nhất thời không biết làm gì.
Trong phòng tắm lầu ba Dụ Kiêu chống một tay trên bồn rửa mặt, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm di động gọi cho người đại diện Đường Gia.
Tốc độ nghe điện thoại của Đường Gia ngược lại rất nhanh, cô cướp lời trước: “Đừng thúc giục đừng thúc giục, bây giờ tôi đang trên đường đến.”
Dụ Kiêu không để ý đến cô ấy, trực tiếp hỏi: “Trợ lý sao lại thế này?”
“Cái gì sao lại thế này?” Đường Gia có chút không hiểu, sau bỗng bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “À cậu nói trợ lý mới kia hả? Cậu đã gặp cô ấy rồi sao?”
“Ừ, cô ta hiện giờ đang ngồi ở phòng khách.”
Dụ Kiêu đột nhiên có chút hối hận vì không để Thích Vãn đi chân trần vào nhà, bởi vì lúc này tiếng giày cao gót dẫm trên sàn đá cẩm thạch lộc cộc làm huyệt Thái Dương của anh nhảy dựng.
Đường Gia nghe ra sự kiềm nén trong giọng nói của Dụ Kiêu, hỏi: “Thế nào, trợ lý mới không tốt?”
“Tôi nhớ rõ trước kia đã nói với chị, tôi không cần trợ lý nữ.”
Lúc anh diễn bộ điện ảnh đầu tiên còn chưa ký với công ty, đoàn làm phim phân cho anh một trợ lý nữ. Nữ sinh kia mỗi ngày líu ríu bên tai, làm việc không đủ cẩn thận, gặp chuyện chỉ biết khóc, chuyện này về sau khiến anh lưu lại bóng ma với trợ lý nữ.
Đường Gia giải thích: “Đúng tôi biết, nhưng hiện tại không phải thời kì đặc biệt sao? Công ty không điều được nhân lực, cậu phải chạy lịch trình sao kịp đợi tuyển người?”
“Lão Tần nói với tôi cô trợ lý mới này trước đã làm việc với Khương Như Đề hai tháng, tốt xấu cũng coi như có chút kinh nghiệm, tóm lại so với tìm một người mới tạm thời không phải tốt hơn sao?”
“Tin tôi đi, Tiểu Quách làm giải phẫu xong sức khỏe tốt một chút cậu ta sẽ quay lại, nữ trợ lý này cũng không theo câu được lâu đâu, trước hết cậu cứ tạm thời thích ứng thử xem.”
Trong mắt Dụ Kiêu, người đại diện Đường Gia này cái gì cũng tốt chỉ trừ một điều là giống đại đa số phụ nữ trung niên, vừa nói là không dứt miệng.
Anh lập tức cắt ngang cô, sau cùng lựa chọn thỏa hiệp. “Được rồi, chị tranh thủ tới đây đi, tôi còn chưa nhìn thấy bản thảo trả lời phỏng vấn hôm nay.”
“Tôi lập tức tới ngay đây, cậu chuẩn bị trước đi.”
Dụ Kiêu Cúp điện thoại, âm thanh giày cao gót dưới lầu cũng yên tĩnh, anh rửa sạch mặt bằng nước lạnh rồi bắt đầu sấy tóc.
Một lúc sau, Dụ Kiêu xuất hiện ở đầu bậc thang, ánh mắt nhìn hướng Thích Vãn: “Qua đây.”
Thích Vãn bước nhanh qua đó, lần này bước đi tiếng giày cao gót lại không an tĩnh nữa.
Dụ Kiêu xoay người lên lầu: “Đổi giày đi, theo tôi lên lầu ba.”
Tầng hai biệt thự này là phòng tập thể thao, tầng ba là phòng ngủ thư phòng cùng phòng giữ quần áo, tầng cao nhất có một bể bơi.
Thích Vãn nhìn một lượt cho ra một cái kết luận, nhà cửa không tồi chỉ thiếu nữ chủ nhân.
Cô bị dẫn tới phòng giữ quần áo, Dụ Kiêu lấy một cái vali trống kéo ra đưa tới tay cô: “Cô chuẩn bị đồ, sắp xếp xong trực tiếp đi sân bay.”
Thích Vãn vẻ mặt mơ hồ: “Sắp xếp? Sân bay? Đi đâu?”
Dụ Kiêu liếc cô một cái: “Đường Gia không bàn giao cho cô lịch trình của tôi à?”
Thích Vãn thần tốc lấy điện thoại di động ra, Đường Gia vừa chấp nhận lời mời kết bạn, một tin nhắn gửi tới:
【 mỉm cười .jpg 】
Dường như những người trung niên đều không nhận thức được cái biểu tượng này lạnh lùng thế nào
Ngón tay cô lướt trên màn hình: 【Xin chào Gia tỷ, em là trợ lý mới của Dụ Kiêu, phiền chị gửi một phần lịch trình của anh ấy cho em, cảm ơn ạ. 】
Sau đó, Gia tỷ lại biến mất…
Dụ Kiêu không muốn tốn thời gian cùng cô ở trong này, anh mở cửa tủ treo quần áo ra, trực tiếp nói cho cô: “Tôi sắp tới chụp ảnh cho một bộ phim, kế đó một thời gian đều phải bận rộn tuyên truyền, xế chiều hôm nay có cuộc phỏng vấn, sau khi kết thúc bay tới Ninh thành ghi hình một show tống nghệ, đại khái phải đi 2,3 ngày.”
“Hai ba ngày…”
!!!
Cái này có nghĩa là… cô sắp có cơ hội ‘qua đêm’ cùng anh phải không? Khoan, nhưng cô không mang hành lý, cô còn chưa chuẩn bị áo ngủ gợi cảm nước hoa trảm nam! (nước hoa để “gϊếŧ” phái nam)
Thôi để mua sau, dù sao lão ba nhà cô nhất định còn đang tìm, cô nhân cơ hội này có thể bỏ trốn.
Cô không cần gì khác, chỉ cần có anh là được rồi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Rượu Trên Môi
- Chương 2