Chương 8: Điều 13 Nội Quy Của Trường (8)

Chuẩn bị đến giờ vào học, Nha Thấu giãy giụa muốn nhảy xuống khỏi ngực Phương Chí.

Cậu kiểm tra bảng nhiệm vụ của mình.

【Nhiệm vụ cá nhân 1: Bắt nạt người chơi, hung hăng chèn ép bọn họ (1/ 2) 】

【Nhiệm vụ cá nhân 2: Trong tình huống không bại lộ thân phận, khiến cho người chơi Cố Dung Thời mặc cho ngài sai sử. 】

【Nhiêm vụ nhánh 1: Tìm kiếm thân phận thật sự của Ứng Tinh Uyên.】

Ba nhiệm vụ chưa có cái nào hoàn thành.

Nhiệm vụ cá nhân 2 và nhiệm vụ nhánh 1 nhìn qua đã thấy khó, Nha Thấu đành phải tập trung vào nhiệm vụ đầu tiên.

Bắt nạt người chơi thế nào nhỉ.

Đứng lưỡng lự ở cửa một lúc, Nha Thấu đè nén suy nghĩ lung tung trong đầu mình rồi mới bước vào.

Vũng máu của Hoàng Kiến đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng sáng sủa thoáng mát, chỉ nhìn thôi thì hoàn toàn không tưởng tượng được từng có một người chơi bị thảm sát ở nơi này.

Lại quay về hiện trường tử vong, tuy không ngửi thấy mùi máu nhưng Nha Thấu vẫn khó chịu như trước.

Cậu nhìn quanh lớp một lượt không thấy bóng dáng người chơi đâu cả. Nhóm NPC giống như học sinh bình thường đang ngồi tại chỗ của mình nói chuyện phiếm, vừa phát hiện Nha Thấu bước vào lớp thì im lặng tập thể.

Bọn họ không lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào người Nha Thấu, cậu đi đâu bọn họ nhìn theo đấy.

Bên tai toàn là âm thanh hệ thống nhắc nhở độ thiện cảm của bọn họ tăng lên, mãi đến khi Nha Thấu về chỗ ngồi vẫn còn kêu không ngừng.

【Chết cười với đám NPC này, ánh mắt nhìn như muốn nở hoa luôn kìa, nếu không phải sợ bị bà xã chửi thì có khi đã bu kín xung quanh rồi.】

【Phòng này sao chỉ có NPC vậy? Người chơi đâu?】

【Hết tiết bị gọi đi lấy đồng phục với sách giáo khoa rồi, giờ chắc đang tập hợp ở phòng hậu cần.】

Đúng lúc này, một NPC giáo viên đi vào: "Bạn học Nha Thấu về chưa?"

Nha Thấu không hiểu ra sao.

Giáo viên: "Đồng phục em đặt về rồi, đi lấy đi."

"Nha Thấu" không thích đồng phục vốn có của trường nên đã cố ý đặt một bộ đồng phục mùa hè khác bên ngoài với một mức giá khác, cũng chính là bộ cậu đang mặc bây giờ.

【Tinh — Tuyên bố nhiệm vụ cá nhân】

【Nhiệm vụ 3: Lấy đồng phục】

Nghe âm thanh máy móc thông báo bên tai, Nha Thấu vẫn phải tỏ vẻ bực mình theo thiết lập: "Vệ sĩ của tôi đâu? Bảo bọn họ đi lấy đi."

Giáo viên trả lời đâu ra đấy: "Tổng giám đốc Lâm nói em nhất định phải tự đi."

001 nhắc nhở:【Tổng giám đốc Lâm là mẹ của ngài.】

Có mẹ bắt ép, Nha Thấu dù không muốn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt tỏ ra khó chịu từ chối lời đề nghị đi cùng của Phương Chí.

"Cậu chú ý an toàn." Phương Chí chặn ở cửa nói với Nha Thấu.

Nha Thấu: "Đi lấy đồng phục thì có gì mà không an toàn?"

Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn dáng vẻ của cậu nhìn từ trên xuống dưới đều rất ngoan ngoãn, Phương Chí nuốt khan, khẽ vuốt má cậu.

"Đừng để người khác đυ.ng vào."

...

Tranh thủ cơ hội đi lấy đồng phục, người chơi bị chia ra cuối cùng cũng có thể tụ họp với nhau.

"Đây rõ ràng là phó bản kiểu hợp tác, chúng ta không nắm được nhiều tin tức, mọi người cùng trao đổi tin tức đi." Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt đang ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, thân hình cường tráng cùng giọng điệu bình tĩnh khiến lời anh ta nói được rất nhiều người ủng hộ.

Anh ta nghĩ đến chuyện xảy ra trong lớp, vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng: "Tôi ở lớp 3, tiết đầu tiên đã có người chết."

"Lớp 5 bọn tôi cũng vậy!"

"Lớp 10 cũng thế!"

Tổng cộng được chia thành năm lớp, giờ ba lớp đã có người chết.

Một người chơi mới sợ hãi bật khóc, lẩm bẩm: "Chúng ta vừa vào phó bản chưa đầy một tiếng đã có ba người chết rồi, chúng ta làm sao qua được đây!"

Lời nói của anh ta đã kích động những người chơi chứng kiến cái chết của đồng đội mình, đám đông bắt đầu rối loạn, khóc rống.

Từ Phong thờ ơ nhìn bọn họ ầm ĩ, không lên tiếng an ủi.

Số người đưa vào phó bản lần này là 50, có ít nhất một nửa người chơi mới lần đầu tiên hoặc lần thứ hai vào phó bản. Bọn họ không đủ hiểu biết về phó bản, không có năng lực chống đỡ áp lực, cảm xúc vừa chạm nhẹ là bùng nổ, là loại bia đỡ đạn khi gặp nguy hiểm sẽ chết đầu tiên.

Anh ta lần lượt gạch tên đám người này ra khỏi danh sách, sau đó chủ động giao lưu với những người chơi dày dạn kinh nghiệm vượt ải còn lại.

Người chơi dày dạn kinh nghiệm chỉ cần một ánh mắt đã hiểu đối phương muốn làm gì.

"Trạng thái của NPC không đúng, trước và sau tiết học không giống nhau, suy đoán sơ bộ là có gì thứ gì đó hạn chế."

"Nhóm người mặc đồ trắng ngoài cửa kia chỉ xuất hiện khi đã vào tiết học."

"Trước khi người chơi tử vong, giáo viên kia đã nói một câu: Ở đây ai làm trái nội quy sẽ bị trừng phạt." Người chơi đang nói tạm dừng: "Kết hợp với thông tin phó bản "Trường trung học Hồng Lâm có 13 điều nội quy" thì cơ bản có thể chắc chắn nội quy trường học chính là điều kiện tử vong."

Từ Phong trầm ngâm: "Điều kiện tử vong trong phó bản cấp B không khắc nghiệt lắm, vậy chúng ta chỉ cần tuân thủ nội quy của trường là được."

"Nhiệm vụ vượt ải là phải tìm ra điều 13 nội quy của trường, vậy 12 nội qυყ đầυ hẳn sẽ nằm ở đâu ví dụ như trong văn phòng hay phòng giáo vụ, việc tìm kiếm có lẽ không khó lắm."

"Có một điều chắc chắn nữa là phải phối hợp với giáo viên, nếu không trả lời được câu hỏi của giáo viên cũng sẽ tử vong."

Sau khi xác nhận rõ phạm vi điều kiện tử vong, mọi người chơi ở đây không khỏi thở phào. Đường Nhạc cũng nở nụ cười ngọt ngào, lặng lẽ đến gần mấy người chơi vừa chủ động phát biểu kia, nịnh nọt cho bọn họ vui như nở hoa trong bụng.

Không biết nói gì mà Từ Phong cười phá lên: "Yên tâm! Tôi nhất định sẽ dẫn cậu vượt ải. Bảo đảm không để cậu chịu bất kỳ tổn thương nào."

"Cảm ơn anh. Tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Nụ cười trên mặt Đường Nhạc cuối cùng cũng chân thành hơn nhiều.

Cậu ta là một trong số ít người chơi theo hệ sắc đẹp, đẹp hơn nhiều so với đám người chơi Từ Phong từng gặp, nhất là giọng Đường Nhạc còn rất ngọt ngào, miệng cũng biết nói gì mới khiến đối phương vui vẻ, lúc sáp đến bên cạnh thần thì làm nũng đúng là khiến cả đầu óc lẫn cơ thể sung sướиɠ.

Một phó bản cấp B mà thôi, dẫn một người vượt ải cũng không phải chuyện gì to tát. Đặc biệt khi nhận được ánh mắt ghen tị của nhiều người chơi xung quanh, lòng sĩ diện hão của đàn ông lại càng thăng hoa.

"Nhưng có một chuyện rất lạ." Thạch Nhiên nhớ lại cảnh tượng trên lớp: "Tôi ở lớp 10, theo lý thì màn điểm danh này sẽ không nhằm vào NPC bản địa, vậy mà sau khi Hoàng Kiến chết, giáo viên lại gọi một NPC trong lớp."

NPC và NPC mới là một phe, hành động tự gϊếŧ đồng đội thế này rất khác thường.

Từ Phong: "Cậu ta chết à?"

"Không." Thạch Nhiên lắc đầu: "Cô giáo đột nhiên đổi thành câu hỏi dễ."

"Đúng là lạ thật." Từ Phong suy tư: "NPC kia có gì đặc biệt không?"

"Tính cách hình như rất tệ, lúc chúng tôi lên giới thiệu đều bị cậu ta châm chọc." Thạch Nhiên nghĩ đến Nha Thấu, khuôn mặt bất giác nóng lên, hắng giọng: "Nhưng rất đẹp."

Đẹp đến mức người chơi bị mỉa mai cũng không tỏ ra oán giận.

Từ Phong nhìn bộ dạng kém cỏi của Thạch Nhiên, cười nhạo: "Đẹp cỡ nào? Đẹp hơn Đường Nhạc không?"

Đường Nhạc xấu hổ cười cười.

【Cái này thì chưa chắc, nếu là người mà tôi thấy trong livestream của Đường Nhạc thì đúng là rất đẹp.】

【Sao mà so được! Đẹp hơn cả Đường Nhạc thì phải đẹp đến cỡ nào? NPC đẹp như thế sao tôi chưa nghe nói đến bao giờ?】

Đúng lúc này, đám người đứng ngoài bắt đầu xôn xao, một thiếu niên trông khá quen mắt đi vào, xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí xen lẫn tiếng cảm thán.

Thạch Nhiên không biết tại sao Nha Thấu lại xuất hiện ở đây, nhưng vẫn chỉ chỉ qua đó, ra hiệu cho Từ Phong đang tỏ ra không tin: "Cậu ta đến kìa, anh tự xem đi."

Từ Phong quay đầu, Cố Dung Thời ngồi im lặng từ nãy giờ cũng đứng dậy.

Thiếu niên bịt mũi đi giữa đám người, vẻ chán ghét mọi thứ xung quanh hiện rõ trên mặt. Vừa truyền nước xong còn chưa đỡ hẳn, trên mặt hơi ửng hồng khiến gương mặt càng thêm quyến rũ.

Cậu đi đến trước mặt giáo viên đứng đầu, bỏ tay xuống lộ ra nửa khuôn mặt còn lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hoàn mỹ bất ngờ xuất hiện trong phòng livestream của toàn bộ người chơi, môi cậu hơi khô vì thiếu nước, đang mím lại tỏ ra khó chịu.

"Còn cắm cọc ở đây à? Còn không lên đi!"

【Con bà nó... Tôi xin rút lại lời ban nãy, đúng là đẹp hơn Đường Nhạc nhiều.】

【NPC xinh đẹp như thế mà sao tôi không biết! Phương thức liên lạc ở đâu! Bé đẹp mắng tôi! Mắng chết tôi đi hu hu.】

Người chơi xung quanh sững sờ nhìn chằm chằm vào Nha Thấu.

Đúng là tính cách rất tệ, đây là ấn tượng đầu tiên.

Cậu ta đẹp vãi chưởng, đây là ấn tượng thứ hai.

...

Ở đây có mùi gì đó rất khó chịu, từ lúc bước vào thư viện, Nha Thấu đã bịt kín mũi.

Cậu liếc thấy một người chơi có vẻ ngoài rất đẹp đang nhìn cậu chăm chú, nhưng điều khiến Nha Thấu chú ý là sự ghen tị và căm ghét chưa kịp giấu đi trong mắt người nọ.

【Tên: Đường Nhạc】

【Độ thiện cảm: - 30】

Lại vô cớ bị ghét, Nha Thấu thấy rất uất ức.

Trong đại sảnh thư viện chất đầy đồng phục và sách tham khảo lớp 12, ở đó có một người đứng phát đồng phục đang cao giọng nói: "Xếp hàng lần lượt lên lấy, nhìn rõ họ tên, mỗi người hai bộ, không được cầm nhầm đồng phục của người khác!"

"Lấy đồng phục xong mới được đi lấy sách, còn có nội quy nhà trường, mọi người phải giữ gìn, nhớ kỹ trong đầu."

Người chơi kinh ngạc ngẩng đầu.

Nội quy nhà trường... dễ đạt được thế à?

Trên cùng chồng sách có một tờ giấy mỏng, quanh viền có hoa văn màu đỏ đen giống đồng phục khiến người ta có cảm giác bất an chẳng lành.

【1. Tự học buổi tối kết thúc lúc 21:30, tòa nhà sẽ đóng cửa sau 25 phút, vui lòng không ở lại phòng học quá lâu.

2. Giờ học buổi sáng từ 7:20 đến 11:40, thời gian ngủ trưa từ 13:00 đến 14:00, vui lòng không tùy tiện đi lại trong khuôn viên trường. Trong thời gian này vui lòng nghỉ ngơi trong ký túc xá và tuyệt đối giữ yên lặng, giờ học buổi chiều là 14:30, vui lòng không đến muộn.

3. Vui lòng dán tên ký túc xá tại địa điểm được chỉ định của trường.

4. Trong giờ học phải tích cực phối hợp với giáo viên để cùng nhau xây dựng môi trường học tập tốt đẹp.

5. Cấm đi lại trong khuôn viên trường vào ban đêm (đặc biệt là tòa nhà dạy học bị bỏ hoang!)

6. Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường phải tuân thủ thời khóa biểu, không đi muộn về sớm, không sao nhãng công việc, muốn nghỉ học phải xin phép giáo viên chủ nhiệm trước một ngày.】

Quả nhiên, điều 4 nội quy trường đã xác nhận phỏng đoán của người chơi trước đó.

Nhưng tổng cộng có 13 điều, ngoài điều cuối cùng họ cần tìm thì lẽ ra phải có 12 điều mới đúng.

Mà tờ giấy này lật qua lật lại cũng chỉ thấy có 6 điều.

Vậy 6 điều còn lại ở đâu?

Có người chơi lên tiếng trước: "Thầy ơi, tại sao ở đây chỉ có 6 điều nội quy thôi?"

"Để thầy xem thử." Thầy giáo đi tới cẩn thận xem tờ giấy kia: "Chắc do lỗi in ấn, 6 điều còn lại chưa in vào."

Có lẽ vì thái độ của NPC này quá tốt nên người chơi càng bạo gan hơn, hỏi: "Vậy phải làm sao? Nhà trường không in lại cho chúng em bản mới à?"

"Làm sao ư?" NPC đứng phắt dậy, vẻ mặt ôn hòa vừa rồi lập tức trở nên dữ tợn: "Tôi làm sao biết phải làm sao?"

Gã cao giọng nói: "6 điều còn lại cũng toàn là lẽ thường! Mấy cô cậu cẩn thận hơn không được à! Đứng đây la hét với tôi có tác dụng gì!? Đám học sinh chuyển trường các em không có phép tắc gì hết!"

Nha Thấu rõ ràng không lẫn bên trong nhưng cũng bị tiếng gào làm cho giật mình. Đồng phục của cậu khác mọi người nên phải lên tầng hai lấy, sau khi xác định được vị trí cậu mới đi lên.

Cảm giác tầng trên khác hẳn với đại sảnh bên dưới, trên hành lang chật hẹp âm u chỉ có mỗi tiếng bước chân của Nha Thấu, nơi này lạnh hơn bên ngoài, hoàn toàn không thích hợp với ngày hè nóng nực thế này.

Trường trung học Hồng Lâm là một ngôi trường tư thục giàu có với cơ sở vật chất và phòng học tốt nhất, nhưng thư viện ở đây lại có những bức tường loang lổ, để lộ mảng tường bị ăn mòn.

Hành lang lại rất sạch sẽ, những mảng vôi rơi xuống đã được dọn sạch. Thư viện rộng cực kỳ, một tầng có gần 30 phòng, mà văn phòng Nha Thấu muốn tìm kia vừa vặn nằm chính giữa.

Tim đập liên hồi, Nha Thấu muốn nhanh chóng lấy đồng phục rồi quay về, đi càng lúc càng nhanh. Mỗi lần đế giày chạm với mặt sàn lại phát ra tiếng lanh lảnh vọng khắp hành lang.

Thời gian dần trôi qua, cậu phát hiện trong không gian yên tĩnh này, ngoài tiếng bước chân của mình ra thì dường như còn có tiếng sủa nặng nề cùng tiếng chất lỏng nhỏ xuống mặt sàn.

Những âm thanh này đều truyền đến từ phía sau, đang chậm rãi đến gần cậu.

Rất khẽ nhưng lại làm người ta sởn gai ốc.

Cuối hành lang có mấy con thú quái dị trông giống sói nhưng lại không phải, nói chính xác hơn là tổ hợp giữa sói cùng các loai động vật khác. Đầu chúng bị nứt rạn, xương đâm thủng ra ngoài, mà thứ đang rơi xuống là óc của chúng.

Ngay khi Nha Thấu quay đầu lại, chúng lập tức lao nhanh về phía cậu.

Nha Thấu:!!!

【Chạy!】

Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, chạy thẳng về bên kia. Cậu hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn sau lưng mình, cắm đầu chạy về phía trước theo hướng dẫn của 001.

001 nhìn đám quái vật không ngừng đuổi theo, âm thanh vội vàng:【Vào nhà vệ sinh phía trước rồi đóng cửa lại!】

Không kịp nghĩ nhiều, Nha Thấu nhanh chóng làm theo. Khi chúng còn cách khoảng một mét, cuối cùng cậu cũng chạy tới nhà vệ sinh, sau đó vội vàng trốn vào gian trong, che miệng lại không dám thở mạnh.

Thể lực của cậu kém, do đang sợ hãi nên mới có thể chạy nhanh như vậy, giờ vừa dừng lại tay chân đã tê dại, như muốn nằm liệt trên mặt đất.

Cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại, ngoài cửa nhà vệ sinh dần truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng thì hẳn là có ba bốn người, bọn họ chuẩn bị kéo theo vật nặng gì đó đi vào.

"Thứ xấu xí gì đây?"

Âm sắc rất hay, không trầm nghe cực kỳ êm tai, trong giọng nói lộ vẻ ghét bỏ.

Nha Thấu chỉ nghe thấy quái vật đuổi mình ban nãy rên thảm thiết hai tiếng, sau đó là âm thanh của cái gì đó bị ném đi.

"Cái này cũng dọn nốt đi." Vẫn là giọng của người nọ.

"Vâng, đại ca."

Nha Thấu không biết bên ngoài là ai nên không dám tùy tiện đẩy cửa ra ngoài, cậu núp trong góc không dám cử động, định chờ đám người này đi hết rồi mới ra.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa cuối cùng yên tĩnh.

... Đi hết rồi à?

Nha Thấu hơi bối rối, đang muốn hỏi 001 lại cảm giác được có cái gì đó lạnh buốt đang tóm lấy cổ chân mình.

Một bàn tay khô khốc như cành cây đã chết nhiều năm vươn ra từ gian bên cạnh, sau đó là tiếng sột soạt, một cái đầu cố gắng giãy giụa chui qua khe hở bên dưới.

Cậu vừa vặn đối mặt với con mắt của khối cầu đó, không có tròng trắng, trong hốc mắt chỉ có hố đen vô tận.

Nó cũng nhìn thấy Nha Thấu, hơn nữa còn há miệng ra. Nhìn từ góc độ này, Nha Thấu có thể thấy rõ thịt thối trong miệng nó.

Nha Thấu sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nỗi sợ hãi khó tả chạy dọc sống lưng từ chỗ bị nó chạm vào, cậu đờ người nhìn con quái vật kia chui ra từ khe hở chuẩn bị tóm lấy cái chân còn lại của mình.

Cánh cửa bị mở ra, ánh đèn bên ngoài chiếu sáng gian trong mờ tối.

Một người đứng ngược sáng ngay bên ngoài, Nha Thấu không thể nào nhìn rõ được dáng dấp của hắn.

Chỉ có thể nghe thấy hắn nói:

"Tìm thấy rồi nha, chú chuột nhỏ nghe lén."