Chương 48: Tốt thôi, cứ coi như thế đi

Nếu như muốn xếp hạng mười khoảnh khắc đặc sắc nhất trong đời Khương Như Vũ, tình cảnh ngày hôm nay tuyệt đối là hàng đầu, cho dù không giành được hạng nhất thì nhất định cũng đoạt được hạng hai hạng ba.

Hộp đêm xa hoa trụy lạc, DJ chơi bài hát hot đứng đầu danh sách Âu Mỹ gần đây, tai nghe màu hồng đậm kề bên tai, một tay tự mình say mê, một tay chơi đài đến trời đất mịt mù.

Từ bé Khương Như Vũ được Lâm Xảo Nghiên trông nom kỹ càng, về cơ bản không chơi cùng với giới phú nhị đại*, cũng chưa bao giờ lạc vào địa bàn của bọn họ, thậm chí còn được Lâm Xảo Nghiên nhắc nhở, không nên nhiễm tính khí xấu của bọn họ.

*Cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

Nhưng mà lúc này, cô là một cô gái mới nổi trên mạng không chỗ dựa bị đám con cháu nhà giàu lừa tới góp vui, thì cô thấy bạn trai nghèo rớt mồng tơi của cô, từ trong ra ngoài chỉ mặc áo sơ mi và áo khoác chất liệu tinh xảo; ngồi ở vị trí cầm đầu chính giữa ghế dài, trong miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt mất kiên nhẫn như mắng một câu ‘mẹ mày lại ầm ĩ nữa ông đây liền cầm chai rượu đập phát bay tít lên trời’.

Ông đây “lén ăn thịt” mẹ nhà mày.

Góc áo khoác ngoài theo động tác của anh lộ ra một mảnh nhỏ, khiến Khương Như Vũ theo ánh đèn thấy rõ được nửa logo trên ngực.

Cô thật sự không tìm hiểu nhiều về nhãn hiệu hàng xa xỉ phẩm, nhưng nhãn hiệu của cái áo này, dù chưa từng tìm hiểu thì hẳn cũng đã nghe qua, áo sơ mi bình thường cũng đến bốn con số rồi nói gì đến áo khoác ngoài.

Sắc mặt anh nhìn qua có chút âm u, không cười vui vẻ như lúc ở chung với cô, giữa hai lông mày hiện lên khí thế tàn ác nhàn nhạt, nhìn người vừa nói chuyện một cái, lúc cười khẩy còn kéo ra một độ cong khiến người khác không rét mà run: “Mày lấy đâu ra tư cách khoa chân múa tay trước mặt tao?”

Người mới mở miệng lúc này bị dọa sợ rất nhanh, cánh tay ôm một cô gái làm ở bar không tự chủ được mà run rẩy, giọng nói tràn đầy run sợ: “Anh, Anh Ý, em chỉ nói đùa thôi, anh đừng để trong lòng…”

Anh ta vốn không phải là bạn bè trong giới của Phó Ý, do bám dính lên người Tôn Kỳ Quân mới có thể được thơm lây đến đây, ban đầu muốn mượn cơ hội này nịnh hót tiểu công tử nhà họ Phó thật tốt, ai ngờ tính khí người này lại âm dương bất định như vậy.

Người đàn ông vội vàng xin lỗi, chỉ sợ bị người thừa kế tương lai của nhà họ Phó này ghi thù.

“Được rồi, được rồi, coi như nể tình tôi, bỏ qua lần này.” Trong lòng Tôn Kỳ Quân biết tính cách anh em anh ta nát đến đâu, hôm nay cũng không biết tại sao sắc mặt càng lúc càng kém, tranh thủ đứng ra làm người hòa giải, làm bộ trách mắng người đàn ông kia mấy câu: “A Ý ghét nhất người khác lo chuyện bao đồng, sau này nhớ kỹ cho tôi…”

“Anh Ý?”

Bộ dáng của Tôn Kỳ Quân còn chưa nói xong, dựa theo tiếng cười đột nhiên phát ra từ góc bên ngoài: “Ghét nhất người khác lo chuyện bao đồng?”

Âm thanh rất êm dịu, nếu là lúc bình thường nói thêm vài câu nhất định sẽ ngọt ngào như kẹo bông đường, lúc này lại giống như nước đường lạnh lẽo, đóng băng một chỗ, vừa kiên định vừa cứng miệng.

Mọi người sửng sốt, sau đó mới phản ứng được, là một trong mấy em gái đến nhảy mà bạn gái của Tôn Kỳ Quân dẫn tới lên tiếng.

Lại có thể ở trong bầu không khí giống như chiến trường sinh tử này can đảm hơn mấy người đàn ông chưa từng có gan tạo phản như họ, trước mặt mọi người khıêυ khí©h người không thể trêu chọc nhất giới thượng lưu ở Lâm Giang.

Khương Như Vũ từng chút một tự kéo mình ra khỏi nỗi khϊếp sợ, chậm rãi đứng lên, quay về hướng người đàn ông còn chưa kịp thu lại lạnh lẽo và tàn độc trên mặt, cười cười, không có một chút độ ấm nào: “Vậy có phải em cũng không có tư cách khoa chân múa tay với anh không?”

“Cô là cái thá gì chứ?” Lần này Tôn Kỳ Quân thật sự nổi giận, đập tay xuống bàn: “Dám ở trên địa bàn của tôi làm ầm ĩ, có tin tôi khiến cô ở Lâm Giang hỗn tạp…”

Tôn Kỳ Quân càng thêm sợ hãi, nếu như ông lớn nhà họ Phó này ở chỗ của anh ta làm ra chuyện gì không thoải mái, thật sự khiến anh ta gánh không nổi.

Thế mà lời của anh ta cứ ngừng như vậy.

Bởi vì anh ta phát hiện, Phó Ý vốn còn đang đứng ở bên cạnh anh ta, không biết từ lúc nào đã đi vòng qua rồi đứng trước mặt em gái đến nhảy.

Phó Ý cao hơn cô một cái đầu, lúc này cúi đầu xuống nhìn cô trầm mặc một hồi.

Sau đó giơ tay lên…

Tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, cho rằng em gái xinh đẹp này sẽ bị đánh.

Ai ngờ giây kế tiếp, người đàn ông kéo ống tay áo cô, động tác dịu dàng như là sợ làm hỏng trân bảo.

“Tiểu Vũ?” Trong lời nói của anh là sự ngạc nhiên không che giấu được: “Sao em lại ở đây?”

Khương Như Vũ mặt không đổi sắc nhìn anh vài giây, giãy khỏi tay anh, vươn tay lật cổ áo anh, lộ ra thương hiệu hoàn chỉnh.

Cô khẽ cười: “Không phải anh nói với em mình rất nghèo sao?”

Phó Ý vô thức quét mắt về phía nhãn hiệu nơi cổ áo mình… bừng tỉnh trong nháy mắt.

“Anh…”

“Anh đừng nói với em anh thật sự đến đây làm trai bao.” Khương Như Vũ không hề khách khí cắt ngang lời anh, trong mắt là sự thất vọng khó nén: “Có phải anh thật sự không để ý, bộ quần áo trên người mình gần năm con số không?”

Phó Ý yên lặng, cánh môi giật giật hai cái, sững sờ không nói được lời nào.

Thấy anh trầm mặc, Khương Như Vũ cũng không còn kiên nhẫn nữa, bình tĩnh buông một câu “Được, em biết rồi.” Sau đó cầm lấy túi xoay người rời đi.

Đi qua khu vực ghế ngồi, xuyên qua cửa chính, bước chân cô hơi rối loạn tiến về phía trước.

Cảm xúc không rõ ràng trong lòng nhanh chóng lan rộng, thấm vào trong mỗi nơi trong cơ thể.

Khương Như Vũ chợt nhớ tới ngày trước nghỉ ở khách sạn, khi Phó Ý nhờ cô lấy hộ quần áo, bản thân nhìn thấy qυầи ɭóŧ của anh.

Khi đó sao cô lại không lưu ý chứ.

Ban nãy trong nhóm người đó, dáng vẻ của anh rõ ràng là người đứng đầu.

Sao cô lại không nghĩ tới bất cứ điều gì.

Cảnh tượng lần đầu tiên Phó Ý tới nhà cô làm gia sư vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, ăn mặc không thể quê mùa hơn, dường như chỉ sợ người khác không biết anh là một tên nghèo khổ vậy.

Cô chợt cảm thấy. một năm rưỡi này, tất cả những gì bản thân làm với Phó Ý giống như một trò cười.

Vậy mà mỗi lần cô đều chú ý đến lòng tự ái của anh, tìm mọi cách giúp anh tiết kiệm tiền.

Giống như một thằng hề, bị người ta trêu đùa cũng can tâm tình nguyện.

Không biết đã bước đi trong bao lâu.

Cuối cùng Khương Như Vũ mất hết sức lực, dừng lại ngồi xổm rồi dựa vào cột bảng hiệu của trạm xe buýt, khuôn mặt mệt mỏi vùi vào trong đầu gối.

Chua xót từ trong ngực xông lên chóp mũi, đầu óc mê man muốn chết.

Sự tủi thân ùn ùn kéo đến, như thủy triều dâng lên nhấn chìm cô.

Khương Như Vũ cảm thấy bản thân như chó con bị người ta dắt đi dạo vòng quanh, bị người ta lừa đến đầu óc choáng váng còn thầm vui thích.

Người đàn ông này, sao anh có thể quá đáng đến vậy?

Giấu cô gần hai năm.

Khương Như Vũ không nhịn được nghĩ, có phải ngay cả lời nói thích cô của anh cũng là lừa cô hay không.

Nhìn cô cắn câu, chìm đắm trong ảo tưởng anh dựng nên.

Khi cùng bạn bè ra ngoài còn có thể dương dương tự đắc mà khoe khoang, cô bé ngu ngốc này còn tưởng tôi thích cô ấy, thật ra tôi chỉ chơi đùa cô ấy, vậy mà còn tưởng thật, cho là tôi nghèo đến cơm cũng không có để ăn.

Trái tim giống như bị một bàn tay từ từ bóp chặt, sau khi khiến cô thở không nổi lại buông ra, tiếp đó dùng rất nhiều cái tay như kim châm dài và mảnh đâm vào, rút ra rồi đâm vào rồi lại rút ra.

Chỉ mặc một cái áo không tay và áo khoác pilot khiến cô run bần bật trong gió rét, cắn răng cũng không thể chống lại cái lạnh.

Khó chịu khiến cả người hít thở không thông.

Thì ra cô dễ lừa gạt như vậy, tùy tiện cũng có thể mắc câu.

Bên tai thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh của người qua đường, tiếp đó có người vỗ vỗ bả vai cô.

Cổ ngẩng đầu, một gói khăn giấy đập vào mắt.

“Cô bé, đừng khóc nữa nha, bây giờ trời đã tối rồi, lau khô nước mắt rồi mau về nhà đi.” Nói chuyện là một người phụ nữ khoảng 40-50 tuổi, khoác áo lông, một chân còn để trên bàn đạp xe đạp.

“Cảm ơn dì.” Khương Như Vũ hít hít mũi, khóc quá lâu khiến cổ họng có hơi khàn khàn.

Thấy cô nhận lấy khăn giấy, dì cười híp mắt kéo mũ, dùng sức đạp xe rời đi.

Khương Như Vũ nhìn khăn giấy trong lòng bàn tay, cảm giác chua xót lại dâng lên một lần nữa, không nhịn được nước mắt lại lộp bộp rơi xuống.

Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, đứng lên muốn bắt xe về nhà.

Kết quả vì ngồi xổm quá lâu, chân đã tê rần, lúc đứng lên trước mắt biến thành màu đen, đầu óc choáng váng mãnh liệt, lảo đảo một cái, mắt thấy sắp bị té xuống lại…

Rơi vào một cái ôm mang theo cảm giác lành lạnh.

Vài giây huyết áp thấp qua đi, màn đen trước mắt vừa nãy dần dần tan đi.

Cô ngẩng mặt lên, lúc nhìn thấy người, ngay lập tức như chạm phải điện cao thế mà đẩy anh ra rồi quay đầu đi.

Thế nhưng chưa thể đi được hai bước, cổ tay bất ngờ bị người ta giữ lấy, lực kia rất lớn, cách lớp áo khoác mỏng siết chặt làm cô đau.

“Tiểu Vũ.” Anh lại gọi cô một tiếng, giọng nói nghe còn khàn khàn khàn hơn cả cô.

Khương Như Vũ tự biết không lay chuyển được anh, đành phải xoay người lại: “Anh còn có chuyện gì không?”

Vành mắt và chóp mũi của cô gái nhỏ đều khóc đến đỏ bừng, trên mặt còn nước mắt chưa khô, chỉ là quay đầu liếc mắt nhìn anh lại có chiều hướng muốn khóc.

“Em nghe anh giải thích được không?” Phó Ý thử xoay người cô về phía trước, lúc này mới phát hiện cô bé của anh ăn mặc mỏng manh như vậy.

Anh dừng lại, cởϊ áσ khoác của mình xuống, muốn khoác lên người Khương Như Vũ, cô lại cực kỳ rõ ràng né sang bên cạnh, tránh được động tác của anh.

“...” Phó Ý cúi đầu, thở dài như nhận thua, ném áo khoác xuống đất, còn dư lại áo sơ mi xám bạc trên người: “Muốn bị cảm, anh tiếp em.”

Khương Như Vũ nhìn áo sơ mi được cắt may tinh xảo trên người anh, khi một người vừa mới tủi thân, suy nghĩ rối loạn lộn xộn bắt đầu kéo đến, đầu ngón tay tái nhợt từ từ co lại, cuộn chặt.

“Phó Ý, có phải từ trước đến giờ anh vốn chưa từng thích em, chỉ là nhất thời hứng thú mới qua lại với em?” Cô khịt mũi, lúc nói chuyện bị lạnh đến run rẩy, nhưng đầu óc và giọng nói lại bình tĩnh hơn.

“Anh không hề.”

Nghe vậy, sắc mặt Phó Ý đang nhìn cô rốt cuộc lạnh đi.

Khẽ liếʍ răng hàm, anh kéo tay cô qua, nắm trong lòng bàn tay, cố gắng kìm nén bản thân vì câu nói kia của cô, dần dần dâng lên một cảm xúc khó diễn tả được, giọng nói dịu dàng: “Trước hết em có thể nghe anh giải thích không?”

“Anh nói đi.” Cô muốn giãy ra, nhưng mà Phó Ý siết cô rất chặt, bất kể cô giãy giụa thế nào không nhúc nhích được chút nào, vì vậy thấp giọng đáp lời.

“Anh… quả thực không nghèo như trong tưởng tượng của em.” Phó Ý hít sâu một hơi, bắt ép đầu óc đang lộn xộn của mình nghĩ ra lời nói có ích trong tình cảnh hiện giờ: “Nhưng anh thật sự không phải cố ý giả nghèo lừa gạt em.”

“Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, chính là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh chơi bài thua Kiều Sâm… Khi đó cảm thấy đánh bài không có gì thú vị cho nên tiền đánh cuộc là một yêu cầu.” Phó Ý nhắm mắt, âm thanh lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngày đó Trần Ngạn vừa vặn nói với bọn anh, dự định đổi việc part time, sau đó Kiều Sâm phát hiện học sinh của cậu ta là em, yêu cầu anh thế chỗ của Trần Ngạn đến dạy kèm cho em.”

“Tất cả quần áo của anh cũng do Kiều Sâm mua cho.”

“Anh vốn muốn dựa theo giao ước dạy xong lớp 12 cho em thì không cần gặp lại nữa, nhưng anh không ngờ tới em lại đến Lâm Đại.”

“Anh thật sự không ngờ đến.” Đến cuối cùng, giọng nói của anh giống như là thì thầm, nhìn vào mắt cô tràn đầy áy náy.

“Cho nên.” Khương Như Vũ cúi đầu nhìn tay bị Phó Ý nắm lấy, bình tĩnh hỏi: “Cứ như vậy “dắt” em đi, anh cảm thấy chơi vui không?”

“Anh không hề “dắt” em.” Anh mím môi, vươn tay muốn ôm cô vào ngực, nhưng bị cô đẩy ra như cũ.

Lần này cô dùng sức mạnh cả người, cố gắng đẩy Phó Ý lùi về phía sau hai bước, sức lực của anh từ từ buông lỏng vừa vặn để Khương Như Vũ thuận thế thoát khỏi trói buộc từ anh.

Xoay xoay cổ tay, trong mắt cô không mang chút tình cảm nào, mí mắt trên sưng lên, cắn cắn môi dưới, giống như hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói.

“Phó Ý, trước hết chúng ta vẫn nên tách nhau ra đi, em muốn yên tĩnh một chút.”

Anh chợt cứng người, vô thức hỏi: “Yên tĩnh… bao lâu?”

“... Em cũng không biết.” Trầm mặc trong giây lát, Khương Như Vũ lắc đầu: “Nói sau đi.”

Xa nhau, không biết, nói sau.

Ba từ này giống như tảng đá nặng nề, ầm một tiếng nện vào trong trái tim Phó Ý.

Giống như một biểu tượng, nhắc nhở anh chuyện gì đang phát sinh.

“Ý của em.” Lát sau, anh khó nhọc mở miệng: “Là muốn chia tay với anh?”

“Nếu như anh hiểu như vậy.” Khương Như Vũ trốn tránh nhìn chằm chằm mũi chân: “Cũng không phải là không thể.”

Dừng lại một chút, cô tìm cho mình lý do rồi bổ sung: “Dù sao anh cũng không thật lòng coi em là bạn gái, chơi đùa tình cảm của em lâu như vậy, cũng gần được rồi đấy, thật sự.”

Lời nói của Khương Như Vũ vô cùng sắc bén, những cái gai trong lời nói đó trong nháy mắt đâm nát tấm lá chắn mỏng manh mà Phó Ý tích góp từng chút một trong tim, có thứ gì đó nhô ra, chạy loạn khắp nơi trong lục phủ ngũ tạng của anh.

Ngón tay hơi co lại về phía lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Nặng nề thở ra một hơi, âm thanh anh từ từ trở nên lạnh giá, gằn từng chữ một: “Anh, chơi, đùa, tình, cảm, của, em?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô cố gắng làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng nước mắt lại cố ý đối nghịch với cô, lần thứ hai đong đầy ở hốc mắt, đảo quanh ở mí dưới: “Một năm rưỡi rồi, yêu nhau cũng đã mấy tháng, có lúc nào anh giải thích với em?”

Nói năng có hơi lộn xộn, cũng có chút tủi thân khiến đầu óc trở nên mê muội: “Như thế này còn chưa gọi là chơi đùa em sao? Nhìn em bị anh xoay vòng lừa gạt, trong lòng anh không có một chút thành tựu nào sao? Em không biết trước kia anh có bạn gái hay không, từng có bao nhiêu cô bạn gái, cũng không biết anh có chơi đùa bọn họ giống như làm với em không, nhưng Phó Ý, không phải tất cả mọi người đều bằng lòng để anh đùa giỡn.”

“Anh nói là Kiều Sâm yêu cầu anh làm như vậy, em không tin anh không có lựa chọn nào khác, nhất định là vì anh cảm thấy thú vị nên mới can tâm đi làm, nếu anh có quyền lừa gạt em đùa giỡn em, thì em cũng có quyền sau khi biết sự thật không muốn bị anh lừa gạt bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa.”

Cuối cùng, cô nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Phó Ý, buông tha cho em, được không?”

Lời nói của cô chói tai, hùng hổ dọa người, khiến người ta khó có thể tiếp nhận được.

Trên đường cái người đứng lại người đến người đi, không kịp chờ xe đằng trước đi được tiếng còi xe đã chậm rãi kêu lên inh ỏi.

Dường như có một tầng ngăn cách bao vây xung quanh bọn họ, tất cả mọi người ngoài kia đều không có cách nào phá vỡ bầu không khí lúc này giữa hai người.

Ánh đèn đêm tối mờ mờ, cô nhìn thấy Phó Ý thu lại biểu cảm còn sót lại trên gương mặt, cuối cùng ngước mắt nhìn vào ánh mắt cô, giống như đúc ánh mắt anh ở phòng học ngày đó.

Lạnh lùng, vô cùng mất mát.

Không hề có cảm xúc, thậm chí không nhìn thấy sự tức giận.

Cong khóe môi châm biếm, cô nghe thấy anh dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.

Tốt thôi, cứ coi như thế đi.

Khương Như Vũ không biết mình về nhà bằng cách nào.

Chưa kịp thay quần áo biểu diễn ra, cũng may vợ chồng Khương Vân Trí đã đi công tác rồi, trong nhà không có ai, cũng sẽ không có ai chú ý.

Tinh thần cô hoảng hốt mở cửa ra, cởi giày, đi mấy bước.

Ngay sau đó vô lực ngồi bệt xuống đất.

Cô cảm thấy bản thân phải chán ghét Phó Ý mới đúng.

Cần phải hận anh, tháo giày ném vào mặt anh, dùng decibel mà cả thế giới có thể nghe thấy mắng anh ‘tên cặn bã’, ‘lừa đảo,’.

Nhưng trên đường về, trong đầu cô toàn là hình ảnh khuôn mặt Phó Ý dịu dàng khi hôn cô.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, thành kẻ ngu cho người ta chơi đùa gần hai năm, sao mà lúc chia tay trong đầu cô lại toàn hiện lên kỷ niệm vui vẻ khi hai người bắt đầu ở bên nhau.

Rõ ràng sự giải thích của anh, coi như là thật, nghe cũng không phải rất nực cười sao.

Nếu như thật sự thích cô, thời gian yêu đương không nên thẳng thắn sao?

Cô cảm thấy bản thân nên vui vẻ vì thoát khỏi bể khổ, cô bị vây trong ngã ba chia tay hay không chia tay lắc qua lắc lại bất định, Phó Ý đã chú động giúp cô ra quyết định, cô muốn cười, nhưng sao lại cười không nổi.

Cũng khóc không xong.

Cảm thấy nơi nào đó trong trái tim rất đau rất đau.

Đặc biệt nhớ tới câu nói cuối cùng của anh.

Khương Như Vũ bỗng nhiên nhận ra.

Hình như cô thích Phó Ý hơn trong tưởng tượng.

Cô chợt nhớ tới một câu trên mạng.

Mối tình đầu đều không có kết quả tốt.

Trước kia vẫn cảm thấy thật chó má, dù sao sự việc đều do con người mà ra.

Bây giờ cảm thấy, hình như quả thật có chút đạo lý như thế đấy.

Chậm chạp lết đến ghế salon, cô nghiêng người nằm xuống, lấy di động rồi mở khóa màn hình.

Mười mấy tin nhắn Wechat.

Mấy cái mới nhất là Bạch Kình nói với cô quần áo cô đang ở chỗ chị ấy, hỏi khi nào cô có thời gian qua lấy, cũng hỏi tình huống giữa cô và Phó Ý là gì.

Lướt lên phía trên cùng, là tin nhắn Phó Ý gửi hai tiếng trước.

[Khi nào em quay xong? Anh đến đón em đi ăn khuya.]

[Vẫn chưa kết thúc sao?]

[Đã hủy bỏ (Trò chuyện bằng giọng nói)]

[Đã hủy bỏ (Trò chuyện bằng giọng nói)]

[Ngay cả điện thoại của chồng cũng dám không nhận? (Tủi thân.jpg)]

[Tiểu Vũ?]



Mà câu nói cuối cùng của cô, dừng lại ở đoạn cô nói cho anh biết vợ chồng Khương Vân Trí đều ra khỏi nhà rồi.

Cứ như vậy giật mình nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi cho đến khi màn hình tắt đi, Khương Như Vũ lại ấn mở ra.

Mãi cho đến khi không chống đỡ nổi sự bận rộn mệt mỏi cả một ngày, nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Khi Khương Như Vũ tỉnh lại cảm thấy đau đầu vô cùng.

Cả đêm qua hình như nằm mơ rất nhiều, liên tục không ngừng, hết cái này đến cái khác, nhưng sau khi tỉnh lại không nhớ rõ nổi một cái.

Chỉ nhớ mang máng, trong mỗi một giấc mộng đều có Phó Ý.

Cô lại có thể cứ như vậy ngủ trên ghế salon cả một đêm.

Tối hôm qua không ăn được gì, lúc này đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, Khương Như Vũ mở ứng dụng đặt hàng, đặt một phần bữa sáng cho mình.

Đặt hàng xong, cô hơi do dự, lại mở Wechat, hủy bỏ người ưu tiên hàng đầu phía trên cùng đi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, tâm tình của cô đã không còn mãnh liệt như tối qua, chỉ là cảm giác chết lặng dâng lên, nhìn nhật ký khung trò chuyện giữa mình và Phó Ý, sau đó xóa sạch nhật ký.

Đi vào nhà vệ sinh đánh răng, bôi sữa rửa mặt, Khương Như Vũ bắt đầu vẩy nước lên mặt, rửa sạch sẽ sữa rửa mặt trên mặt xong, cô ngơ ngác nhìn bản thân tiều tụy trong gương.

Mí mắt bị sưng đến vô lý, vành mắt trễ xuống, màu môi trắng bệch.

Lại nhìn xuống, là sợi dây đỏ cô đeo được một năm rưỡi.

Đuôi mắt cụp xuống, cô mím môi, duỗi tay định tháo sợi dây này xuống.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Liếc nhìn di động, quả nhiên hiện thông báo đồ ăn đã giao đến rồi, cô lấy khăn lông tùy tiện lau mặt, đi ra phòng khách mở cửa.

“Là cô Khương phải không?” Nhân viên giao hàng hỏi theo họ trên hóa đơn.

Không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô lúc này, Khương Như Vũ mở khe cửa không quá lớn, đáp nhẹ một tiếng, nhận lấy đồ ăn.

Nhưng mà.

Ngay trong giây phút cô định đóng cửa.

Khe cửa chợt xuất hiện thêm một bàn tay.

Đốt ngón tay ngả trắng, gân xanh nhô ra, dùng sức giữ cửa rồi đẩy nó ra phía ngoài.

Ống tay áo màu xám bạc, xắn lên đến giữa cánh tay.