Chương 46: “Nếu như anh thật sự muốn, cũng không phải không được.”

“Chỉ cần anh phục vụ em tốt, muốn gì cũng được.”

Đại khái là lần đầu tiên nói ra lời to gan lớn mật như vậy, vẻ mặt của cô gái nhỏ mặc dù vẫn còn căng thẳng nhưng lỗ tai không biết từ lúc nào đã ửng đỏ hoàn toàn.

Một tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại siết chặt cổ áo anh, có lẽ là quá khẩn trương, hay tay đều không tự chủ được dùng sức.

Phó Ý cảm thấy cô gái thiện lương này không nên giả làm hành động của ác bá, quả thật quá đáng yêu, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ liếʍ liếʍ môi dưới, nhướng mày cưới: “Cái gì cũng được?”

Lời đã nói ra khỏi miệng, lúc này muốn đổi ý thì quá khó coi, Khương Như Vũ chỉ có thể cứng cổ nghênh đón khó khăn: “Nói lời giữ lời.”

Kết quả là ngay khoảnh khắc này, cơ thể cô chợt bay lên cao, cảm giác mất trọng lực khiến cô chợt hô lên thành tiếng, ngay sau đó bị người ta đè xuống giường.

Tiếng cười của người đàn ông kìm nén trong cổ họng, đầu ngón tay vẽ một đường từ huyệt thái dương xuống quai hàm: “Vậy em nói xem, anh nên phục vụ em thế nào?”

Cảm giác trọng lượng trên người càng rõ rệt, hơn nữa cảm giác tồn tại của anh rất lớn, gần như lập tức khiến Khương Như Vũ nỗ lực mấy cũng vô ích.

“Anh anh anh!!!” Tay cô vô thức đẩy anh, lời nói cũng lắp bắp: “Em nói phục vụ không phải là kiểu phục vụ này…”

“Vậy chắc là kiểu hầu hạ kia?” Tay của anh cố ý đi xuống, khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, vuốt hai cái: “Hửm?”

Xúc cảm đầu ngón tay chạm vào xương quai xanh khiến toàn thân cô nổi da gà trong nháy mắt, ngay cả âm thanh cũng mang theo sự run rẩy: “Dù, dù sao cũng không phải kiểu… anh đứng dậy trước đi…”

“Không được.” Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói vô cùng phóng đãng: “Anh vẫn chờ em thực hiện câu ‘muốn gì cũng được’ kia.”

“Em nói giỡn! Nói giỡn thôi!” Khương Như Vũ bị anh dọa sợ đến vành mắt ửng hồng, liên tục khuyên nhủ: “Anh đừng coi là thật!”

“Vậy sao được.” Anh chậm rãi cầm tay cô nắm lấy cổ áo mình, lật lên: “Anh là người không nghe ra mấy lời nói đùa nhất đấy, đều sẽ coi là thật.”

Vừa nói hết câu, anh còn sát lại gần đuôi mắt cô hôn một cái.

Khương Như Vũ bị động tác liên tiếp của anh dọa đến mất hồn, mềm giọng cầu xin tha thứ: “Em biết sai rồi, anh buông em ra trước được không…”

Anh tựa như không nghe thấy, đầu ngón tay xoa xoa vành tai cô.

“Phó Ý…” Vành mắt cô ầng ậng nước: “Em em em còn nhỏ, anh không thể như vậy…”

“Ừ, không thể.” Anh hôn một cái lên môi cô, cười xấu xa: “Ban nãy mới gọi anh là gì nhỉ?”

“Phó Ý…” Cô vô thức gọi một tiếng, sau đó lập tức ý thức được không đúng, nhanh chóng đổi giọng: “Bạn trai!”

Phó Ý cười nhạo một tiếng, cúi đầu hôn lên cái cổ mảnh khảnh của cô.

“Rốt cuộc anh muốn em gọi anh là gì!” Cô bị sự tiếp xúc ấm áp của anh làm sợ hãi co người về phía sau, hành động trong chớp mắt, trong đầu cô đột nhiên hiện lên gì đó, nhất thời có chút khó thể tin được, biểu cảm dần dần trở nên hơi xấu hổ: “Anh… chẳng lẽ…?”

Anh làm như chưa hề nghe thấy, đôi môi đi xuống, hôn lên xương quai xanh của cô.

“A A A anh trai A Ý.” Cô sợ hãi kêu lên.

Rốt cuộc Phó Ý cũng dừng động tác, ngẩng đầu như cười như không nhìn cô.

Cô gái nhỏ bị anh bắt nạt đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, từ lỗ tai đến gương mặt đều hoàn toàn ửng đỏ; hai tay bị anh dùng một tay nắm chặt cổ tay cố định trên đỉnh đầu, làm cho ống tay áo ngủ vì hành động của anh trượt xuống một đoạn, lộ ra một chút dấu tích anh đã từng hôn; cắn chặt môi dưới, trong mắt hiện lên sự sợ hãi và xấu hổ.

Một ngọn lửa khó chịu vô danh cháy lên trên bụng dưới, Phó Ý chợt cứng đờ, da đầu tê dại.

Cô gái nhỏ dưới thân vẫn uốn tới uốn lui, trong lời nói mang theo sự nghẹn ngào: “Anh anh anh rốt cuộc muốn em gọi anh là gì…”

Thấy ánh mắt anh ngày càng thâm sâu, dường như Khương Như Vũ hiểu được gì đó, chợt dừng động tác lại, đối diện với mắt anh, vẻ mặt càng xoắn xuýt.

Lát sau, giống như cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, có chút mất tự nhiên quay đầu đi: “Nếu như anh thật sự muốn… cũng không phải không được, nhưng có thể cho em mười phút làm công tác tư tưởng…”

Nghe đến đây, Phó Ý không thể nhịn nổi nữa, bật cười: “Em từng thấy có ai giờ phút này còn có thể nhịn được mười phút chưa?”

“Vậy…” Cô nức nở mấy cái, mãi lâu sau mới lấy dũng khí, không hề chớp mắt nhìn anh: “Vậy anh bắt đầu đi.”

Vừa dứt lời, anh lại đổ người xuống, hôn cô.

Nụ hôn này cũng không quá dài, chẳng qua là dữ dội hơn tưởng tượng của cô.

Giống như là muốn cùng cô đại chiến 300 hiệp, không chết không ngừng.

Sau khi hai đôi môi tách ra, anh chống tay bên người cô, vùi đầu thấp vào cổ cô mỉm cười hồi lâu, lại hôn nhẹ chóp mũi cô rồi mới buông tay đang khống chế Khương Như Vũ ra.

“Anh đi tắm, em tự chơi một lúc đi.” Xoa xoa đầu cô, Phó Ý đi thẳng vào phòng tắm.

Người rời đi rồi, Khương Như Vũ ngửa mặt nằm trên giường, sau khi suy nghĩ kỹ mới hiểu ra, dùng mu bàn tay áp vào gò má mình, hé miệng thở sâu.

Sờ sờ vành tai, lại sờ sờ xương quai xanh.

Rất nóng.

Cũng không phải là nóng bình thường.

Chính là loại cảm giác khó diễn tả thành lời.

Liên quan tới nơi bản thân chưa từng tiếp xúc.

Trong lúc bất chợt, cách cô gần như vậy…

Lại đột nhiên cách xa cô.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là.

Hình như ngoại trừ lúc bắt đầu cô bị anh dọa đến lúng túng hoảng sợ.

Cũng không hề bài xích.

Anh chàng Phó Ý này.

Dường như rất thích đυ.ng chạm gần gũi.

Thích thân mật với cô.

Biểu hiện mong muốn còn hơn trong tưởng tượng của cô, có sự ỷ lại vào cô.

Khương Như Vũ đột nhiên trở mình, vùi đầu vào trong chăn, im lặng cười.

Sau đó cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay thật vi diệu, khiến cô quả thực đứng ngồi không yên, lại bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường.

Cho đến khi cô lăn lộn quá thoải mái, nhất thời không chú ý mức độ, vô cùng thuận lợi lăn từ mép giường xuống.

Âm thanh vang lên, cô xoa cái gáy bị ngã đến đau nhức rồi ngồi dậy, kèm theo tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, ngón trỏ và ngón cái cố ép khóe môi liên tục cong lên hạ xuống.

Lúc Phó Ý đi ra thì chứng kiến cảnh tượng này.

Cô bé nhà anh ngồi ở đầu giường, một tay đỡ gáy, một tay kéo kéo khóe môi.

Khăng khăng như vậy mà còn có thể cười ngây ngô, cười đến mức đôi mắt cong lên.

Anh cầm lấy máy sấy, bước tới bên giường cắm điện, sau đó ngồi đối diện cô, cong môi nói: “Không nghĩ tới em còn rất phấn khích?”

Trong nháy mắt Khương Như Vũ thu lại ý cười, kiên cường giả bộ bình tĩnh đáp: “Anh bị mù hả?”

Phó Ý cười nhẹ, đang muốn mở máy sấy thì nghĩ tới điều gì đó, càng thêm thích thú hỏi cô: “Cô bạn gái nhỏ, xin hỏi vừa nãy anh có được coi là đã phục vụ em tốt chưa?”

Anh không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới Khương Như Vũ cảm giác mặt mình lại bắt đầu nóng rực.

Nắm tay thành quyền đặt ở bên miệng để che giấu ho nhẹ hai tiếng, cô hết sức nghiêm túc trả lời anh: “Không tính.”

“Sao còn chưa tính?” Phó Ý có chút bất ngờ, vòng tay qua nhéo nhéo mặt cô: “Vậy em nói thử xem thế nào mới tính?”

Khương Như Vũ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Một lát sau, cô gạt tay Phó Ý đang nghịch mặt mình xuống, ngăn cổ tay anh, chậm rãi nói: “Em cảm thấy anh phải coi em như bố mà hầu hạ mới tính.”

Phó Ý: “?”

Khương Như Vũ lập tức bày ra bộ dáng vỗ vỗ bả vai anh, giống như quan lớn dựa trên ván giường: “Con trai hư, hôm nay bố muốn nước táo do chính tay con ép.”

Phó Ý: “...”

Quả thật là tự tìm cho mình một tiểu tổ tông.

Thời gian nửa năm chớp mắt đã qua, nhất là sau khi có bạn trai, hận không thể kéo dài mỗi ngày thành 48 tiếng.

Hầu hết các bài kiểm tra cuối kỳ của kỳ đầu năm nhất đều là mấy môn lý luận khô khan, ngoại trừ mấy môn khoa học tự nhiên làm người ta đau đầu ra, trên cơ bản Khương Như Vũ đều “chuẩn bị bài” rất thuận lợi.

Thấy cô bị Toán cao cấp hành hạ không còn hình người, Phó Ý từng nói muốn giúp cô cùng ôn tập, cô vốn còn cảm thấy có bạn trai siêu giỏi khoa học tự nhiên sẽ rất tốt.

Kết quả, chỉ một ngày, cô triệt để gạt bỏ ý nghĩ này.

Chỗ nào là cùng nhau ôn tập vì muốn tốt cho cô chứ? Rõ ràng là để anh có nhiều cơ hội động tay động chân, quấy nhiễu cô không thể tập trung học hành.

Trung tuần tháng một, sinh viên nội trú cuối cùng ở Lâm Đại là Khương Như Vũ, cuối cùng cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông đầu tiên của thời đại học.

Phó Ý vốn muốn cùng cô về nhà, không nghĩ tới vợ chồng Khương Vân Trí lại nói rằng muốn tới Lâm Đại đón cô, đành phải từ bỏ việc này.

Nhưng Khương Như Vũ ngược lại không hề có cảm giác mất mát không thể gặp nhau hàng ngày, dù sao thì cả hai đều là người thành phố Lâm Giang, chuyện hẹn ra ngoài cũng chưa đến mấy phút.

Sự thật chứng minh là cô nghĩ quá nhiều rồi.

Thời gian nghỉ đông Lâm Xảo Nghiên nhận cho cô một công việc gia sư Tiếng Anh, công việc này tiền lương không cao, ngược lại chiếm phần lớn thời gian buổi chiều của cô.

Cô chỉ có thể trốn ở trong phòng vào buổi tối để nói chuyện qua video với Phó Ý.

Đại khái cuộc sống ba điểm thành một đường kéo dài nửa tháng, công ty phỏng vấn Phó Ý đưa cho anh một lời đề nghị, vì vậy, ngay cả thời gian gặp mặt nhau còn lại cũng mất đi, chỉ có thể hẹn nhau vào cuối tuần hoặc là gọi video.

Bận rộn gần một tháng, rất nhanh sắp nghênh đón cuối năm âm lịch.

Thông thường khi gần tới Tết Nguyên Đán, Khương Như Vũ đều sẽ đăng số đặc biệt, thông thường sẽ là vài đoạn nhảy nhỏ kết hợp thành một điệu nhảy thịnh hành nhất quý.

Mà năm nay, khi cô còn đang suy nghĩ về số đặc biệt năm mới, Khương Như Vũ nhận được lời mời của Bạch Kình, nói là chị ấy có một chị em nổi tiếng trên mạng nhận được quảng cáo thương mại, muốn mời cô qua hỗ trợ.

Vài người cùng tạo nhóm rồi thảo luận, dứt khoát nhất trí quay video số đặc biệt năm mới ở đấy luôn.

Đó là một quán bar cách nhà Khương Như Vũ khá xa, cho nên chiều hôm đó cô đã đi qua chuẩn bị công việc từ rất sớm.

Đầu tiên là cùng các bạn tập luyện số đặc biệt năm mới, tiếp theo vì chuẩn bị tiết mục cho quán bar, cuối cùng tất cả đến phòng hóa trang để trang điểm.

Nhân lúc trang điểm, Khương Như Vũ nghĩ hôm nay là thứ bảy, vì vậy tìm một góc không người gọi điện thoại cho Phó Ý.

Điện thoại vang lên rất lâu mới được bắt máy.

Trong loa truyền đến giọng nói lười biếng của Phó Ý, âm thanh bên đó có hơi ồn, có lẽ là âm thanh huyên náo của một nhóm người cùng nhau chơi đùa.

Khương Như Vũ dừng lại hỏi: “Anh đang bận sao?”

“Không bận.” Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó âm thanh chơi đùa huyên náo bị chặn lại, giọng anh rõ ràng hơn: “Đang tụ họp với bạn bè.”

“Ồ.” Cô đáp lại, tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó các anh sẽ làm gì?”

Đầu kia điện thoại dường như hơi do dự, lát sau Phó Ý mới trả lời: “Có thể sẽ đến quán bar chơi.”

Đến quán bar chơi.

Nghĩ đến tình hình kinh tế của Phó Ý có lẽ sẽ cùng bạn đến loại quán bar nào, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng đêm đó ở Sky Garden, chơi bời trụy lạc khắp phòng, mùi mồ hôi trộn lẫn trong sự hỗn loạn, đám đàn ông hèn mọn ghê tởm giao thoa cơ thể cùng mấy cô gái đói khát to gan…

Lúc này Khương Như Vũ nhíu mày: “Vậy anh không được phép nói chuyện với cô gái xa lạ nào.”

“Bạn gái của anh bá đạo như vậy.” Anh khẽ cười.

“Đúng thế, em cũng có thể ghen nhé.” Cô nghiêm túc nói.

“Được.” Giọng nói của Phó Ý vẫn cà lơ phất phơ như thường ngày: “Cô bé nhà anh nói cái gì thì chính là cái đó.”

Cô đáp lại, đúng lúc phía Bạch Kình gọi cô ra tập luyện, vừa định nói lời tạm biệt với Phó Ý thì nghe thấy anh hỏi: “Hôm nay em quay video ở đâu vậy?”

Khương Như Vũ vô thức nhìn quanh một vòng.

Cô ngồi xổm cạnh cửa, hướng vào trong phòng hóa trang là khách quý biểu diễn và DJ đang bận rộn, phía ngoài quán bar đã bắt đầu nóng lên.

Mím môi, Khương Như Vũ làm như không có việc gì xảy ra hỏi anh: “Bên trong trung tâm thương mại Vịnh Thành, chính là cái sân khấu bình thường ở giữa sảnh.”