Edit by An NhiênTiểu Ninh từ trong cơn đau đầu tỉnh lại.
Trời còn chưa sáng, cậu tốn thêm vài phút đồng hồ mới nhớ ra chuyện tối qua.
Đầu rất đau, cổ họng giống như bị lửa thiêu, tứ chi vẫn bủn rủn không đề nổi bao nhiêu khí lực, nhưng tốt xấu đã có thể tự mình ngồi dậy.
Tiểu Ninh lần mò công tắc đầu giường, đèn sáng lên, cậu mới phát hiện đây có lẽ là phòng sách nhà Chu tiên sinh. Dựa vào tường là một hàng tủ sách gỗ thô, bày biện sách, mô hình, bàn phím các loại đồ vật linh tinh. Giường Tiểu Ninh ngủ là một chiếc sô pha trải ra, có lẽ là dự bị cho phòng khách.
Quần áo tối qua cậu mặc không thấy đâu, lúc này trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen rộng thùng thình, sạch sẽ.
Trên bàn sách đối diện sô pha để một chiếc máy tính, mặt bàn gọn gàng, còn có một bình giữ nhiệt. Tiểu Ninh đi qua, cầm lên nhìn, bên trong quả nhiên đựng nước, âm ấm, vào miệng vừa vặn.
Tiểu Ninh uống một hơi cạn sạch, nhưng chưa đỡ khát.
Thực quản với dạ dày bị bỏng đến lợi hại, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc.
Cậu cầm lấy bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng mở cửa phòng sách ra, muốn đi ra ngoài rót thêm nước.
Tiểu Ninh vẫn rất chóng mặt, nhưng thời điểm bật đèn phòng khách lên, lại vẫn có tâm tư đánh giá nhà Chu tiên sinh.
Đây là một phòng khách nhỏ, đặt một bộ sô pha màu xám tối, phía trên để mấy chiếc gối ôm hình vuông cùng màu. Trên bàn trà nho nhỏ làm bằng gỗ thô đặt một chiếc laptop chưa đóng lại, bên cạnh còn có vài cuốn sách. Cạnh tủ TV có một cây xanh sức sống tràn trề, lá cây đều phủ một góc TV, cũng không bị dời đi, phỏng chừng Chu tiên sinh rất ít xem tivi.
Phòng bếp không lớn, sạch sẽ gọn gàng, mọi thứ đều ngăn nắp. Trong bình nước vẫn còn nước, Tiểu Ninh một hơi uống hai cốc lớn, lại đổ đầy cốc, bưng lấy chậm rề rề uống.
Cậu đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, ánh mắt tràn ngập thần sắc bị cuốn hút
mà nhìn căn nhà nhỏ này.
Nhà ở gọn gàng, ngăn nắp
như vậy, giống cỡ nào với ngôi nhà cậu từng vô số lần tưởng tượng qua trong mộng. Vách tường trắng tinh, sáng sủa, trên sô pha không chất đống đồ đạc lẫn lộn như núi. Còn có một phòng bếp sạch sẽ, một phòng sách, có lẽ còn có một sân thượng khung cảnh thật đẹp.
Tiểu Ninh muốn đứng dậy, đi lên sân thượng nhìn thử, nhưng toàn thân mềm nhũn, dạ dày lại đau dữ dội, đành phải vùi ở trên sô pha, uống từng ngụm từng ngụm nước ấm.
Trên bàn trà có sách được đặt theo trình tự, hình như còn có tài liệu, bản kế hoạch sản phẩm các thứ, đủ các loại đánh dấu lớn nhỏ.
Chu tiên sinh, hình như là một người làm việc rất chăm chỉ.
“Tỉnh rồi?”
Thanh âm của Chu tiên sinh cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Ninh, cậu thu lại hai tay đang lật tới lật lui tài liệu, có chút xấu hổ, nghĩ rằng bản kế hoạch sản phẩm này có lẽ không thể cho người ngoài nhìn, không khỏi xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi không biết những thứ này là tài liệu… Tôi đánh thức anh sao?”
Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tủ TV, mới 4:30, trời vẫn còn tối lắm. Tối hôm qua cậu gặp nạn một trận như vậy, Chu tiên sinh chắc hẳn căn bản ngủ không ngon.
Tiểu Ninh đang muốn xin lỗi, Chu tiên sinh đã đến gần hỏi: “Cậu không thoải mái sao? Sắc mặt không được tốt, có muốn đi bệnh viện không? Cũng không biết là bỏ thuốc gì, ngộ nhỡ có tác dụng phụ… Chờ trời sáng hay là đi bệnh viện xem một chút đi.”
Thuốc xuất hiện trong quán bar, karaoke đơn giản chỉ là thuốc mê, thuốc kí©ɧ ɖụ©, Tiểu Ninh tuy rằng là lần đầu tiên đυ.ng phải, nhưng cũng từng nghe những người khác trong câu lạc bộ nói qua, biết hôm sau nhất định
sẽ đau đầu đau dạ dày, toàn thân vô lực, nghỉ ngơi hai ngày là được. Cậu nhã nhặn từ chối đề nghị của Chu tiên sinh, cậu không muốn đi viện, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, cũng không để thêm nhiều người biết.
Nhưng Chu tiên sinh nhìn qua tựa hồ rất lo lắng cho cậu, “Sắc, sắc mặt cậu rất khó nhìn, không thoải mái chỗ nào?”
Được người quan tâm dù sao cũng là chuyện tốt, trong ngực Tiểu Ninh nổi lên một trận ấm áp. Sau kỳ nghỉ, cậu với Chu tiên sinh không còn liên hệ, tất cả tin nhắn của Chu tiên sinh cậu cũng đều không trả lời, mặc dù vậy, sau khi nhận điện thoại của cậu, Chu tiên sinh vẫn lập tức chạy tới.
“Chỉ là dạ dày hơi đau một chút, không có việc gì, ngày hôm qua uống nhiều rượu, đã nôn một trận rồi.” Tiểu Ninh cười nói, chỉ tiếc dạ dày vô cùng đau đớn, hình như cười rất miễn cưỡng, bởi vì Chu tiên sinh nhăn mày.
“Dạ dày chắc trống không rồi? Để tôi lấy cháo cho cậu, cậu ăn một chút đi.” Chu tiên sinh nói.
Cẩn thận và ôn nhu của Chu tiên sinh vượt qua tưởng tượng cùng nhận thức của Tiểu Ninh đối với nam nhân, tối hôm qua sau khi đón Tiểu Ninh trở về, hắn liền nấu cháo thịt nạc cho Tiểu Ninh, chờ hôm sau Tiểu Ninh tỉnh dậy ăn sẽ ấm bụng. Hắn giúp Tiểu Ninh lau người, lại thay quần áo, còn đem quần áo đều đã giặt xong, lại chuẩn bị tốt bàn chải khăn mặt cho Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh thật sự không nghĩ ra, một người tốt như vậy ôn nhu như vậy, vì sao bạn trai cũ của Chu tiên sinh phải nɠɵạı ŧìиɧ…?
Chắc tên đó mắt bị mù rồi, Tiểu Ninh nghĩ, người tốt như vậy, vì sao không hảo hảo quý trọng, hảo hảo nắm trong tay đây?
Lúc ăn cháo, mấy lần Tiểu Ninh cảm thấy Chu tiên sinh tựa hồ muốn nói gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Chu tiên sinh rồi lại ngậm miệng không nói.
Tiểu Ninh đại khái cũng đoán được Chu tiên sinh muốn nói gì, tâm tình không khỏi trầm xuống rất nhiều.
Chu tiên sinh rốt cuộc vẫn không lên tiếng, chỉ hỏi cậu dạ dày khá hơn chút nào chưa?
Ăn cháo xong, Tiểu Ninh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, nhẹ gật đầu.
Cậu lại cảm thấy buồn ngủ.
Chu tiên sinh thu dọn muôi bát, xoa xoa tóc Tiểu Ninh, thấp giọng nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ thêm một lát đi.”
Thanh âm ôn nhu cực kỳ, trong nháy mắt, Tiểu Ninh rất muốn ôm hắn khóc.
Cậu cũng không biết mình làm sao lại vậy, đột nhiên rất muốn dựa vào Chu tiên sinh, ỷ lại vào Chu tiên sinh.
Nhưng mà ——
Trong lòng Tiểu Ninh lần nữa nhắc nhở bản thân, dù Chu tiên sinh là người tốt, dù Chu tiên sinh tính khí tốt, hắn cũng chỉ là khách nhân đã gặp mặt vài lần mà thôi.
Tiểu Ninh mang theo tâm tư phức tạp, ngủ thêm lần nữa.
Một giấc ngủ này ngủ thẳng tới hai giờ chiều, lúc tỉnh lại Tiểu Ninh đã cảm giác tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng đầu vẫn đau, dạ dày cũng khó chịu, nhưng khí lực khôi phục nhiều lắm, nghỉ ngơi thêm một hôm, ngày mai có lẽ sẽ không sao nữa.
Cậu quấy rầy Chu tiên sinh một ngày một đêm, cũng nên đi thôi.
Tiểu Ninh ra khỏi phòng, muốn lấy quần áo của mình, cáo biệt với Chu tiên sinh.
Dưới ánh mặt trời ban ngày, căn phòng này thoạt nhìn càng thêm đáng yêu. Tiểu Ninh lưu luyến bước trên sàn gỗ dưới chân, trong lòng suy nghĩ: Có tiền thật tốt, tiền không tốt sao? Có tiền mới có thể có phòng như vậy, có tiền mới có thể có một “Nhà”.
Tiểu Ninh chưa từng ở, thậm chí chưa từng thấy qua ngôi nhà xinh đẹp như vậy. Cậu vẫn nhớ rõ khi còn bé cậu có một ngôi nhà riêng của mình, đó là mẹ vất vả khổ cực làm mấy phần công việc, tiết kiệm tiền thật lâu, mới mua được một căn nhà nhỏ.
Tuy rằng căn nhà kia rất nhỏ, chỉ hơn bốn mươi mét vuông, lại cũ nát, trong hành lang thường xuyên chất đầy đồ bỏ đi, nhưng Tiểu Ninh vẫn rất thích căn nhà đó. Căn nhà rất lâu đời, vật dụng bên trong có chút cũ, ba rất không hài lòng, thường xuyên mắng chửi. Nhưng Tiểu Ninh rất thích, ngày chuyển vào đó, cậu và mẹ đều rất cao hứng. Cậu đã có chút nhớ không rõ, nhưng hình như mẹ đã từng nói, Ninh Ninh a, chúng ta rốt cuộc đã có nhà của mình rồi, kế tiếp, mẹ muốn chuyên tâm tích cóp tiền, về sau mua cho Ninh Ninh của chúng ta một căn nhà mới.
Sau đó chưa đến vài năm, căn nhà nhỏ cũ nát đó đã bị ba của cậu bán đi.
Về sau, nhà của bọn họ càng lúc càng kém.
Chính là nhà bác bá, cũng không có đẹp như vậy, sạch sẽ như vậy. Nhà bác bá cũng đã cũ lắm, là nhà second hand, nhưng dù sao vẫn có ba phòng ngủ một phòng khách, Tiểu Ninh đã từng rất hâm mộ anh chị họ có phòng riêng của mình, mà cậu chỉ có một phòng nhỏ do ban công sửa thành, hè nóng đông lạnh.
Nhưng sau khi thấy nhà Chu tiên sinh nhà, Tiểu Ninh lại cảm thấy nhà bác bá cũng không coi vào đâu.
Sau này, Tiểu Ninh nghĩ, cậu cũng muốn lát sàn nhà bằng gỗ.
Hết chương 9.