Edit by An NhiênSau khi đến câu lạc bộ thanh toán hết tiền nợ, Tiểu Ninh gửi tin nhắn cho Chu Húc nói về việc này. Không lâu sau, Chu Húc nhắn tin hồi âm, hỏi bây giờ câu lạc bộ vẫn chưa nghỉ làm ư?
Tiểu Ninh nhìn lịch, lúc này mới phát giác hôm nay đã là hai mươi chín âm. Câu lạc bộ hoạt động không nghỉ, vẫn luôn có người gọi điện thoại đến tiêu tiền mời người tới bồi mình, thời điểm đầu năm mới càng khỏi cần phải nói.
Chu Húc lại hỏi Tiểu Ninh có ở nội thành không, hôm nay vẫn đi làm sao?
Từ hôm nay trở đi Tiểu Ninh đã thôi làm, tết đến tất cả mọi người đều trở về nhà, cả thành phố trống một nửa.
Chu Húc nói mình vẫn ở công ty, công ty vô lương tâm bắt bọn họ làm đến tận sáng ba mươi.
Tiểu Ninh câu được câu không theo Chu Húc trò chuyện, nói vài câu nhàn thoại không đến nơi đến chốn, hôm nay trời rất lạnh, người ít đi rất nhiều, trên xe buýt đều là ghế trống, dãy cửa hàng trên phố học sinh toàn bộ đều đóng cửa.
Chờ tới lúc xe bus đến trạm, dừng ở cổng trường, Tiểu Ninh mới phát hiện bản thân một đường cầm di động, đều đã nóng lên.
Trưa ba mươi âm lịch, Tiểu Ninh vùi ở trong ký túc xá ăn mì tôm, Chu Húc gọi điện thoại tới, hỏi Tiểu Ninh buổi tối có hoạt động gì không, có muốn cùng hắn đón năm mới không.
Tiểu Ninh buông đũa, lắp bắp xấu hổ lập tức đáp ứng.
Từ trước đến nay cậu rất ngại làm phiền người khác, có thể lúc mới đầu người ta là vui vẻ bằng lòng, nhưng thời gian kéo dài, chung quy vẫn sẽ sẽ trở thành sự tồn tại phiền phức.
Giống như khi còn nhỏ, bác và cô vẫn rất thương cậu đấy, mỗi lần ba ầm ĩ xảy ra chuyện gì, đánh mẹ, hoặc là lại nợ tiền. Luôn luôn có một người khuyên can, một người ôm Tiểu Ninh bị dọa khóc dỗ dành cậu.
Lâu dài về sau, thương yêu đã bị mài nhẵn không còn, chỉ còn lại phiền chán.
Nhưng Chu Húc nói, hắn sẽ tan làm ngay, nếu Tiểu Ninh đồng ý, hắn sẽ tới đón Tiểu Ninh, dù sao hắn cũng là một mình đón năm mới.
Cuối cùng Tiểu Ninh cũng không từ chối.
Hơn mười một giờ, Chu Húc đã đến cổng trường của Tiểu Ninh. Lần trước cũng đã từng đến đây, hắn đến đón Tiểu Ninh đi chơi, đó là lần đầu tiên Tiểu Ninh đi nghỉ.
Chu Húc ngồi ở trong xe, trông thấy Tiểu Ninh đi ra, hắn liền mở cửa sổ xe xuống, vẫy tay ra hiệu với cậu.
Tiểu Ninh nhanh chóng đi qua, ngồi vào trong xe.
Chu Húc cười nói: “Cậu thế nào lại có chút không giống trước kia vậy, nói cũng ít đi.”
Tiểu Ninh ôm balo không nói chuyện, cậu là trở nên ít nói. Trước kia làm ở câu lạc bộ, trông thấy khách nhân cậu mở miệng liền có thể lập tức giải quyết, mấy lần trước gặp Chu Húc cũng thế, ít hay nhiều đều có thể xả ra vài câu. Hiện giờ không biết vì sao, ngược lại không nghĩ ra nên nói cái gì.
Chu Húc không đợi cậu đáp lời, cũng không để ý, nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu Ninh đang ôm balo thật chặt, đột nhiên đưa tay xoa đầu cậu. Tiểu Ninh kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, hắn khởi động xe, một cước dẫm chân ga, rời đi.
Lúc đến nhà Chu Húc đã là mười hai giờ trưa, Chu Húc nấu mì sợi, hai người ăn bữa trưa đơn giản. Chu Húc nói hắn không biết làm cơm, ngày hôm qua đã mua nguyên liệu làm lẩu bỏ trong tủ lạnh rồi, buổi tối sẽ ăn lẩu, Tiểu Ninh không có ý kiến.
Hai nam nhân độc thân cũng không biết ba mươi Tết nên bận rộn cái gì, đành phải đi ngủ trưa,
=)))đến bốn giờ chiều mới bắt đầu rửa rau thái thịt. Trù nghệ của Tiểu Ninh tốt hơn Chu Húc một chút, vẫn biết trước tiên phải ninh xương thành nước dùng, còn bận rộn rửa rau.
Chu Húc không biết làm cơm, phòng bếp ngược lại được chuẩn bị đầy đủ gọn gàng. Các loại nồi niêu muôi bát đều có, ngay cả lò nướng cũng có một cái. Tiểu Ninh đứng ở trước bồn rửa nhặt rau, trong lòng nghĩ, phòng bếp này thật tốt, sạch sẽ, lại rộng rãi.
Cậu cảm giác mình đặc biệt không có chí khí, một bước tiến vào nhà Chu Húc liền đặc biệt thích nơi đây, cái gì cũng thích, hận không thể từng giây từng phút ở tại nơi này.
Lúc sáu giờ, hai người mở TV, chậm rãi vừa xem tivi vừa ăn lẩu. Hai người ấp a ấp úng nói chuyện, nói rau cải này mềm ăn ngon, nói thịt bò chấm tương vừng đặc biệt thơm. Cứ như vậy ăn đến chín giờ, thu dọn xong bát đũa, ngồi ở phòng khách xem chương trình cuối năm.
Chương trình cuối năm cũng không có gì đặc sắc, đã mười giờ hơn, Chu Húc hỏi Tiểu Ninh có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không, mười hai giờ công viên Giang Tân bên kia sẽ bắn pháo hoa. Cả thành phố không có mấy địa điểm có thể bắn pháo, công viên Giang Tân kia là một điểm. Mọi người quen ra ban công nhà mình đợi xem pháo hoa, nhưng Chu Húc cảm thấy chương trình cuối năm không có gì hay, lại ăn lẩu quá no, không bằng ra ngoài tản bộ một chút.
Tiểu Ninh cũng không thích xem chương trình cuối năm, đồng ý. Vừa ra đến trước cửa, Chu Húc tìm khăn quàng cổ lông dê cho Tiểu Ninh quấn lên, nói gió lớn, đừng để bị cảm.
Hai người xuống lầu, bước về phía trước dọc theo đường cái. Trên đường không có mấy ai, lác đác vài người, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ đốt pháo bông chơi.
Tới gần công viên Giang Tân, người liền dần dần nhiều hơn. Hai người chậm rãi đi đến trước công viên, không tiến vào, tìm nơi có tầm nhìn tốt, xoa xoa tay đứng tại chỗ chờ pháo hoa.
Chu Húc nhìn thời gian, mới mười một giờ, ngượng ngùng nói: “Bảo cậu đi ra sớm quá, còn một tiếng nữa, có lạnh không?”
Tiểu Ninh lắc đầu, cậu cũng không cảm thấy lạnh.
Hai người đứng ở dưới đèn đường, xung quanh dần dần nhiều người hơn, tốp năm tốp ba, đều là xem bắn pháo hoa, phần lớn là người trẻ tuổi. Tiểu Ninh vốn tưởng rằng trời lạnh như vậy, không ai muốn từ trong nhà ấm áp đi ra ngoài, không ngờ người càng lúc càng nhiều, dần dần vây cậu và Chu Húc lại. Hai người chiếm được chỗ có tầm nhìn đặc biệt rộng rãi, tất cả mọi người đều đi sang bên này.
Điện thoại Chu Húc chợt vang lên, hắn cầm lên, bộ dạng không quá muốn nhận, nhấn tắt điện thoại, một lát sau lại vang lên. Chu Húc nhấn nghe, nghe bên kia nói, bản thân chỉ nói một câu “Chúc cậu cũng năm mới vui vẻ”, xong liền cúp máy.
Đối thoại ngắn gọn như thế, bầu không khí khó hiểu, trong nháy mắt Tiểu Ninh liền nghĩ đến bạn trai cũ của Chu Húc, nhưng cậu không dám hỏi. Nhìn Chu Húc có vẻ không bị ảnh hưởng chút nào, nhỏ giọng giới thiệu lịch sử bắn pháo hoa của công viên Giang Tân với Tiểu Ninh.
Đám người tụ tập lại, Tiểu Ninh bị chen lấn không có chỗ đứng, Chu Húc kéo cậu đến trước người mình, thay cậu ngăn trở đùn đẩy phía sau. Bọn họ tới sớm, ổn định chiếm hàng đầu tiên. Tiểu Ninh gần như được hắn vòng trong ngực, hoàn toàn ngăn cách dòng người.
Toàn thân Tiểu Ninh đột nhiên cứng ngắc, cậu có thể cảm giác được cằm Chu Húc ở ngay trên đỉnh đầu của cậu, nhẹ nhàng dựa vào đầu cậu. Chu Húc tận lực giữ một khoảng cách với cơ thể Tiểu Ninh, không chạm vào cậu, nhưng đám người phía sau không ngừng chen chúc lên phía trước, l*иg ngực Chu Húc vẫn thỉnh thoảng đυ.ng phải lưng Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh quay đầu lại nói với Chu Húc: “Anh dựa lên phía trước một chút cũng không sao, đằng sau chen lấn quá.” Nói xong kéo hai tay Chu Húc ra phía trước.
Cậu giống như được ôm lấy.
Trái tim Tiểu Ninh đập thật nhanh, cậu không rõ chính mình là làm sao.
Pháo hoa nổ từng quả từng quả, Tiểu Ninh nhìn mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không thấy vào. Pháo hoa bắn hai mươi phút, chỉ cảm thấy thoáng cái đã trôi qua. Ngoại trừ cằm Chu Húc thỉnh thoảng tựa ở trên đầu cậu cùng l*иg ngực dán chặt ở phía sau lưng, cái gì cậu cũng không nhớ kỹ.
Đám đông tới nhanh, đi cũng nhanh.
Chu Húc cùng Tiểu Ninh đi trở về, đi được nửa đường nổi lên một trận tuyết nhỏ.
Tiểu Ninh không cảm thấy gió, không cảm thấy lạnh, không cảm thấy tuyết.
Chỉ cảm thấy Chu Húc đang đi ở bên cạnh cậu, tiếng hít thở nhẹ nhàng một chút lại một chút, tiếng dẫm chân trên tuyết, còn có cái bóng thật dài trên mặt đất.
Cậu vẫn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, muốn đi thêm một lần nữa, lâu thêm một chút nữa.