Edit by An NhiênChu tiên sinh ở trong phòng khách, ngồi xếp bằng trên mặt thảm mềm mại, đang gõ máy tính. Hắn rất chăm chú, Tiểu Ninh đi tới cũng không chú ý, thẳng đến Tiểu Ninh gọi hắn một tiếng.
“Chu tiên sinh, cám ơn đêm qua anh đồng ý đi đón tôi…” Tiểu Ninh thấp giọng nói, bị người nhìn thấy tình cảnh như vậy, thật sự rất xấu hổ, “Đã làm phiền anh rồi, tôi phải về đây.”
Chu tiên sinh ngừng lại công việc trong tay: “Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”
Tiểu Ninh đương nhiên biết hắn muốn nói gì, đối thoại tương tự đã phát sinh một lần rồi. Tiểu Ninh hiện tại so với Tiểu Ninh khi đó càng không muốn nói chuyện này với Chu tiên sinh.
Tiểu Ninh kiếm cớ cho mình: “Tôi, tôi vẫn có chút không thoải mái, hiện giờ tôi không muốn —— ”
“Tiểu Ninh!” Chu tiên sinh cắt ngang Tiểu Ninh, “Lần trước cậu trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã sắp sang năm mới rồi, vì sao cậu không về nhà? Người nhà không lo lắng sao?”
Tiểu Ninh trầm mặc, cậu muốn nói tôi là cô nhi, rồi lại nói không nên lời.
Chu tiên sinh mặc quần áo bằng len bình thường, có chút sờn, có lẽ bởi vì khuỷu tay luôn kê trên bàn, Tiểu Ninh nhìn rất rõ ống tay áo đều đã mài đến nhẵn. Hắn vẫn đeo kính không gọng lần trước cùng Tiểu Ninh đi mua, đó là chiếc kính mới đắt nhất trong tiệm, thời điểm mua Chu tiên sinh còn rất đau lòng giá tiền, kính mắt mốt như vậy, được Chu tiên sinh mang ở trên sống mũi, dáng vẻ thời trang đều không còn, chỉ lộ ra một bộ dáng thành thực đáng tin cậy.
Thói quen hoa ngôn xảo ngữ ở trước mặt khách của Tiểu Ninh đột nhiên ỉu xìu, trước mặt Chu tiên sinh như vậy, mấy chuyện linh tinh cũng không xuất ra được.
Mà trong mắt Chu Húc, Tiểu Ninh trước mặt thật sự giống như một tiểu đáng thương. Tối hôm qua lúc cửa toilet mở ra, hắn nhìn thấy Tiểu Ninh ngã trên mặt đất cuộn mình thành khối, tim đều siết lại, giống như trông thấy một con mèo nhỏ lang thang không nhà để về.
Lúc này trên người Tiểu Ninh vẫn mặc quần áo ở nhà màu đen quá khổ kia, cả người nho nhỏ gầy gầy, ngập trong quần áo rộng thùng thình, tay áo với ống quần đều xắn lên, tóc mềm màu đen tán lạc trên cái trán trắng trẻo, ánh mắt đen láy sợ hãi nhìn chằm chằm vào Chu Húc, lại càng có vẻ giống tiểu đáng thương.
Chu Húc cũng không biết mình là làm sao, tâm thương xót lan tràn? Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ninh, hắn đã cảm thấy cái gọi là câu lạc bộ quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn dạo trên diễn đàn đồng tính nhìn thấy thiệp của câu lạc bộ, có người post bài, kể về kinh nghiệm lần đầu tiên tiêu tiền mời nam sinh làm bạn của mình. Người nọ viết chi tiết phương thức liên lạc với câu lạc bộ, còn nói các loại phục vụ phân cấp của câu lạc bộ, đơn giản nhất đúng là cùng nói chuyện cùng ăn cơm, trở lên còn có các loại phục vụ cấp hạn chế.
Chủ topic nói hắn vẫn chưa có gan chơi gái, hơn nữa muốn lên giường căn bản không cần tiêu tiền, đến quán rượu đi dạo một vòng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được đối tượng tình một đêm; nếu không nữa thì, tải ứng dụng trên điện thoại di động xuống, rất đơn giản là có thể hẹn người đến.
Chủ topic nói, hắn chỉ là muốn tìm người trò chuyện.
Bạn giường nào có kiên nhẫn nghe anh nói chuyện phiếm, mỗi người đều chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, vừa thấy mặt áo cũng không kịp cởi, chỉ lo thoát quần. Làm gì có ai bình tĩnh nghe anh nói hai câu?
Chủ topic nói tâm tình của hắn thật sự quá buồn bực, công tác quá phiền, phát hiện bạn trai nói chuyện hai tháng chỉ muốn chơi một chút sau đó kết hôn sinh con như lệ thường, muốn đi quán bar tìm người bày tỏ tâm tình phiền muộn, kết quả mọi người chỉ muốn lên giường, không muốn nghe hắn nói thêm một câu.
Hắn đành phải tiêu tiền tìm người nghe hắn nói chuyện.
Kết quả một tiểu thiên sứ đã đến, nam hài vừa đáng yêu lại thiện lương, cực kỳ kiên nhẫn, nghe hắn nói cả một buổi tối, một chút cũng không hề không kiên nhẫn. Tướng mạo tiểu thiên sứ vừa thanh xuân vừa như ánh nắng ấm áp, cười rộ lên làm cho người ta ngọt đến say lòng.
Chủ topic nói hắn nhìn tiểu thiên sứ cười, chợt cảm giác phiền não gì cũng không thấy nữa.
Tiền này tiêu thật có giá trị!
Tiếp bên dưới đều là chê cười chủ topic ngây thơ, chê cười chủ topic bị lừa tiền gạt tâm.
Chu Húc xem xong không để ở trong lòng, thẳng đến lúc trước khi cầu hôn, bạn trai cũ đột nhiên chia tay hắn, trong lúc thê thảm chán nản, đột nhiên nhớ tới bài viết kia, ma xui quỷ khiến thế nào, gọi vào số điện thoại bên trong bài viết.
Chu Húc cảm thấy Tiểu Ninh chắc không phải là tiểu thiên sứ trong bài viết chủ topic nói đến, nhưng Tiểu Ninh thật sự vừa đáng yêu lại thiện lương, nguyên một buổi tối vẫn luôn nghe hắn nói chuyện an ủi hắn, cười lên cũng xác thực giống như thiên sứ, ngọt đến say lòng người.
Ban đầu Chu Húc cũng không để ý Tiểu Ninh vì sao phải làm công việc này, thiếu niên đẹp mắt như vậy, có lẽ là vì túi xách quần áo hàng hiệu gì đó đi. Nhưng mà chuyện Chu Húc không nghĩ tới chính là, bọn họ gặp lần thứ nhất, lại có lần thứ hai, thứ ba…
Chu Húc cũng không biết bản thân là làm sao, hắn cũng không cho rằng thiếu niên đẹp như vậy là đối tượng thích hợp nói chuyện yêu thương. Huống hồ Tiểu Ninh quá nhỏ, mới mười tám tuổi, nhỏ hơn hắn tròn mười bảy tuổi a. Nhưng đại khái đều mọi người có lòng yêu thích cái đẹp, cứ qua một khoảng thời gian, hắn lại nhịn không được muốn gặp Tiểu Ninh.
Chuyện về sau càng lúc càng không thể khống chế, cho tới bây giờ, hắn đã không cách nào không can thiệp bỏ mặc Tiểu Ninh.
“Tôi có thể hiểu được có lẽ cậu có nguyên nhân nào đó, mới không thể không làm công việc kia. Tôi không có tư cách nói những lời này, nhưng nếu đã xảy ra chuyện như tối hôm qua, cậu thân ở trong nguy hiểm, không thể xin bằng hữu giúp đỡ, không thể xin cảnh sát giúp đỡ, cuối cùng chỉ có thể tìm tôi. Nếu tôi nhấn tắt điện thoại, hoặc là không kịp thời đến nơi, vậy cậu phải làm sao?” Chu Húc chậm rãi nói, từng chữ từng chữ khua vào màng nhĩ Tiểu Ninh.
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Tiểu Ninh trả lời.
Chu Húc tựa hồ có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Ninh, cậu có thể nói cho tôi biết hay không, cậu rốt cuộc là vì sao phải làm công việc kia? Nếu như tối hôm qua cậu đã tìm tôi, tôi không thể không hỏi nhiều thêm một câu. Mọi người đều có thời điểm khó khăn, hay là cậu cứ nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cậu nghĩ một vài biện pháp. Nếu cậu muốn thuận lợi hoàn thành việc học, vậy tốt hơn vẫn là không làm công việc kia.”
“Chuyện của tôi tự tôi có thể giải quyết.” Tiểu Ninh cắn môi dưới, “Quần áo của tôi đâu?”
Chu Húc không bắt bí được cậu, đành phải nói tiếp: “Ba mẹ cậu đâu? Tết cậu không trở về nhà, bọn họ không hỏi nguyên nhân sao?”
Có lẽ ân cần trong mắt Chu Húc quá rõ ràng, Tiểu Ninh bị nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, trong lòng hết sức đau khổ, không khỏi hét lớn: “Bọn họ đã sớm chết rồi, ở đâu lo lắng tôi!”
Hét xong chính cậu cũng sửng sốt, tựa hồ bị oán phẫn trong giọng nói của bản thân dọa.
Chu Húc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: “Ba mẹ cậu đã qua đời?”
Tiểu Ninh không trả lời, nhưng Chu Húc từ thần sắc trên mặt cậu đại khái cũng có thể xác định.
“Là vì người nhà lúc trước thiếu tiền sao? Thiếu bao nhiêu?” Chu Húc hỏi, “Cậu vẫn còn đi học, không có thu nhập, đối với cậu mà nói chắc là một con số lớn, nhưng có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
Tiểu Ninh khó tin hỏi lại: “Giúp tôi? Chúng ta là người xa lạ không quen biết nhau, anh dựa vào cái gì mà giúp tôi? Tôi chính là không trả được tiền, mới đi làm thêm.”
“Nếu chúng ta là người xa lạ không quen biết nhau,” Chu Húc bình tĩnh hỏi, “Vậy tại sao tối qua cậu lại gọi điện thoại cho tôi? Vì sao không tìm người cậu quen, rồi lại tới tìm tôi?”
Chu Húc không ngốc, hắn có thể cảm giác được, Tiểu Ninh rất tín nhiệm hắn.
Tiểu Ninh bị hỏi khó, khó thở thở hổn hển, không chịu nói thêm câu nào nữa, khăng khăng lấy lại quần áo của mình. Mặc kệ Chu Húc có hỏi cậu thế nào, giảng đạo lý với cậu ra sao, cậu đều nhất định không nghe, sau khi thay quần áo xong liền chạy mất.