Chương 8. Đón lão cha hồi phủ, liền nạp lý di nương

Ngày hôm nay, chính là ngày Ninh quốc công trở lại kinh thành, Trầm Bích dẫn đầu cả phủ ra ngênh đón. Từ rất xa, đoàn người ngựa đông đúc, hoàng kỳ bay phấp phới, Ninh quốc dáng người quắc thước cưỡi trên con tuấn mã dẫn đầu phía sau là hàng dài những chiến lợi phẩm do dị quốc cống nạp, thật kinh sư động chúng mà.

Người ngựa dừng lại trước phủ, Ninh quốc công ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái mà ông luôn đặt trên đầu quả tim mà đối đãi, con bé 3 năm trước còn nhỏ bé vơi 2 búi tóc nhỏ xinh bây giờ đã ra dáng một thiếu nữ tràn đầy sức sống. Đặc biệt đôi mắt sáng mà có phần nghiêm nghị giống ông như đúc.

- Tiểu nha đầu, con phát ngốc rồi sao, vi phụ xem con một chút‼

Gặp lại người cha như cách một đời này, Trầm Bích không kềm được khóe mắt ửng đỏ, cũng may nàng được sống lại, cũng may nàng chưa xuất giá và cũng may thay,, phụ thân nàng vẫn còn sống. Nàng quỳ xuống hành lễ:

- Mừng phụ thân bình an trở về.

Đám di nương tiểu thư đồng loạt quỳ xuống

- Thỉnh an lão gia!. Ninh quốc công hài lòng nhìn mọi người quy cũ hành lễ, đỡ lấy Trầm Bích đi vào trong.

- Lão gia, - một thanh âm dịu dàng yếu ớt chợt vang lên, một nữ tử váy trắng thướt tha, dung mạo ôn nhu như nước đưa đôi mắt tủi thân nhìn Ninh quốc công như mong chờ điều gì. Ninh quốc công ánh mắt thoáng khó xử nhìn nàng ta.

- Trầm Bích, đây là Tiên Nhu, là người thái tử gia ban tặng cho vi phụ, con về sau sắp xếp cho nàng một viện nhỏ trong phủ, phong làm Tứ di nương!

Nhìn vẻ mặt e lệ mà không giấu được sự vui mừng của nữ tử này, nàng vâng khẽ một tiếng. Nàng đương nhiên nhớ, Lý Tiên Nhu thứ nữ của một vị quan tứ phẩm, vì có chút thủ đoạn nên được thái tử cất nhắc làm thϊếp của Ninh Hạo Thần , tất nhiên mục đích chỉ để làm nội ứng thăm dò phủ Ninh quốc công. Thật ra bản thân Lý Tiên Nhu cũng rõ, với gia thế của mình, cùng lắm được gả cho một tên thư sinh nghèo làm chính thê, may ra còn được làm quan phu nhân, nhưng đợi đến ngày đó, hoa tàn ít bướm biết đâu phải đứng nhìn trượng phu ôm kiều thê mỹ thϊếp. Chi bằng nhân lúc tuổi trẻ mỹ mạo, làm thϊếp của quốc công gia, thêm phần thủ đoạn giành hết sủng ái thì tốt gấp ngàn lần! Nhưng có một điều nàng không hề biết, di nương trong phủ không chiếm được sủng ái, không phải vì các nàng vô dụng mà chính là vì tâm quốc công gia dành hết cho quốc công phu nhân Liễu Thanh Y đã mất. Nghĩ lại trong phủ tiểu thư lần lượt ra đời, tại sao năm đó lần lượt 2 di nương sảy thai đều là nam thai là do trùng hợp hay do thực chất Ninh quốc công không cho phép điều đó?

Trong thư phòng yên tĩnh huân hương lượn lờ, nha cầu sai vặt lặng yên cúi đầu, trên chiếc bàn gỗ lê chạm trỗ tỷ mỹ có hai dáng người một lớn một nhỏ đang trầm tĩnh đánh cờ.

- Tiểu quỷ, con không tập trung! Ninh quốc công nhàn nhạt nói.

Trầm Bích thoáng bi thương, cha của nàng dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn luôn tháo hết phòng bị với nàng như vậy, vẫn yêu thương nàng như vậy. Kiếp trước, vì tình yêu ngu ngốc của nàng và Triệu Cảnh Vũ cha nàng sẵn sàng bỏ mạng, kiếp này, nàng sẽ bù đắp cho ông.

- Khuya rồi, tiểu mỹ nhân của người chắc đang chờ sốt ruột! Người lại còn kéo con đánh cờ

Ninh quốc công hạ xuống một quân cờ, ánh mắt thâm trầm:

- Đại tiểu thư con hồ đồ sao? Tứ di nương vẫn đang viên phòng với quốc công gia ở Tiên Phong các.

Nàng giật mình nhìn Ninh quốc công, tại sao kiếp trước nàng không nhận ra, cha nàng lại giảo hoạt tuyệt tình như thế chứ. Để kẻ khác viên phòng với thϊếp của mình, tại sao? Như hiểu được ý ông, nàng cũng cười gian tà. Tâm phúc quản gia đứng bên cạnh thầm vuốt mồ hôi với hai cha con nhà Ninh quốc công, đúng là máu thịt a, đến nội tâm cũng giống nhau‼!