Nàng phất tay áo bỏ đi, lười phải truy cùng gϊếŧ tận, cứ để họ diễ trò đi, nàng ngồi xem. Điều nagf quan tâm là, đêm nay, Thành gia không đến dự yến. Liệu đời này có gì thay đổi không?
- Thành Nhạc, ngươi đang ở đâu?
Ở Thành gia, vị thiếu gia nào đó đang trầm ngâm bên đống sổ sách, bỗng tim đau nhói lên một hồi, không hiểu dạo này hắn bị cái vận xui gì mà tâm tính lại bất an, chốc chốc lại nghe như ai đó gọi mình, còn nữ tử kia dung mạo cứ mờ ảo duy chỉ có giọng nói là rõ ràng quen thuộc như vậy. Thật ra nàng là ai cơ chứ?
Ngày hôm sau, chuyện gì đến cũng đã đến, phủ Tam hoàng tửTriệu Cảnh Hằng bỗng nhiên bốc cháy, thê thϊếp thành đàn tháo chạy, ngọn lửa hừng hực không mệt mỏi đã quét sạch cả phủ đệ to lớn, tất cả chỉ còn là tàn tro, tiếng khóc la than tiếc cứ ầm ỉ cả một khu phố, bao nhiêu con người của phủ đêm nay phải màn trời chiếu đất rồi. Trên nóc nhà tiểu lâu gần đó, hai tên hắc y nhân nhàn nhã ngồi ăn đậu phộng.
- A thất, ngươi nói xem, đã thành tro hết chưa?
- Vẫn cháy âm ỉ
- Hay ta với ngươi đi uống rượu đợi nó hoàn toàn thành tro rồi trở về phục mệnh?
- Phải xem nó cháy hết
- Haizzz,, ngươi xem vị tam hoàng tử này có xui xẻo không? Cứ chọn ngay công tử nhà ta đi chọc?
- Đáng đời hắn.
Trong lòng các sát thủ này đều có chung một ý niệm: Ngươi chọc hoàng đế, ngươi còn có thể sống sót, ngươi chọc Thành thiếu gia, nhà ngươi nhất định cháy! Rụi
Vài ngày sau đó, đại tiểu thư tâm tình rất tốt nên quyết định đi Phẩm Cư Lâu mua sắm vài bộ trang sức mới. Tiểu nhị ra đón thấy vị tiểu thư mắt ngọc mày ngài, gia nhân tấp nập hết sức lấy lòng giới thiệu rất nhiều những trang sức trân quý. Tay Trầm Bích vừa chạm tới một chiếc trâm ngọc, kiểu dang đơn giản nhưng chất ngọc trong suốt, là do được khắc từ một khối ngọc nguyên mà thành, đang ngắm nhìn bỗng vật trong tay bị đoạt đi.
- Thứ này ta thích, đi gói lại cho ta.
Tiểu nhị ấp úng:
- Nhưng chiếc trâm này do vị đại tiểu thư này nhìn trúng trước, mời Vân Hề cô nương đi về phía này, người tha hồ chọn ạ
Vị cô nương vẫn cầm chặt chiếc trâm cài trong tay :
- Chiếc trâm này ta thích, bảo cô ta đi chỗ khác chọn, cẩn thận ta nói Thành ca ca đuổi việc ngươi.
Khoan đã, thành ca ca,,, Trầm Bích quên mất nơi này là sản nghiệp của thành gia, vậy vị cô nương này là gì của hắn? Thành ca ca nghe thân thiết như tiểu nương tử ở nhà gọi phu quân. Kiêu căng hống hách, hẳn được tên Thành Nhạc đó hết mực cưng chiều. Nghĩ vậy nàng nở nụ cười:
- Vân hề tiểu thư thật sự thích chiếc trâm ngọc này tới vậy sao?
- Thứ ta đã nhìn trúng, Thành ca ca nhất định cho ta, ngươi còn muốn đoạt sao?
Trầm Bích tiến lại gần, đưa tay cầm bàn tay đang cầm chiếc trâm của Vân Hề như là sờ chiếc trâm lần cuối trước khi bị đoạt đi, bỗng nàng nở nụ cười quỷ dị, dùng hết sức bóp vào chỉ nghe một tiếng “ rắc” giòn tan, trâm ngọc gãy làm đôi, đâm vào lòng bàn tay hai người chảy máu. Vân Hề cuống lên vì đau, thét lớn:
- Ngươi điên rồi sao, buông tay ta ra,,, thành ca ca cứu muội,,, oa oa oa…
Bàn tay Trầm Bích vẫn xiết chặt, máu vẫn chảy, tiểu nhị vội vã chạy đi báo Thành Nhạc sự tình. Khi hắn xuống đến sảnh, nhìn sắc mặt Trầm Bích lãnh đạm cẩn thận gói chiếc trâm gãy trong khăn tay, còn Vân Hề khóc thúc thít sợ hãi. Thành Nhạc cố kềm chế đễ không chạy đến mở bàn tay của nữ nhân lãnh đạm kia ra xem một chút,…không biết nàng có đau không. Tại sao lần đầu gặp nữ nhân cường đạo bóp gãy trâm ngọc quý giá, làm bị thương tiểu chất nữ mà mẫu thân hắn thích nhất hắn không những không tức giận, lại còn muốn che chở nàng? Nhìn nàng ta xem, có chỗ nào cần hắn che chở đâu chứ?
- Đại tiểu thư làm hư bảo vật, lại đả thương biểu muội của tại hạ, không biết muốn đền bù ra sao?
TRầm Bích nhìn hắn có chút chấn động, quả thật, hắn không nhớ mình, rõ ràng kiếp trước vì mình tán thân biển lửa, kiếp này lại muốn bênh vực nữ nhân khác, đúng là lòng dạ nam nhân, không thể tin.
- Trâm này ta mua, nhưng biểu muội của công tử cùng ta đều bị thương, làm sao có thể nói ta tổn thương nàng ta?
Giọng nói này, sao lại giống nữ nhân kia như vậy?
- Thành ca ca, là nàng ta bóp tay muội, huynh xem, đều chảy máu…
Thành Nhạc nhìn Trầm Bích mỉm cười:
- Là biểu muội càn quấy, hãy để tại hạ sửa lại trâm ngọc, coi như bồi tội với tiểu thư.
Nàng cười nhạt:
- Ngọc có nát cũng là ngọc của ta rồi, không phiền công tử bận lòng.
Nói rồi nàng thanh toán rồi bỏ đi, từ trước đến sau không thèm nhìn hắn một cái. Thành Nhạc có chút khó hiểu, vị đại tiểu thư này tại sao lại ghét bỏ hắn????Muốn thân cận với nàng một chút thật khó khăn.