Mỗi một ngày trôi qua, Thành Nhạc như có điều gì đó thúc giục mình phải tìm gặp lại Trầm Bích, mối quan hệ thân sơ của nàng hắn đều nắm rõ tất cả thật không đúng với tác phong làm việc dứt khoát trước giờ của hắn. Một lần gặp tại Phẩm cư lâu hắn luôn cảm thấy nữ tử kia ánh mắt không một chút nhân nhượng người khác, lại làm việc có chút nhẫn tâm nhưng dù gì cũng chỉ là một tiểu thư khuê cát nhưng lại mang một khí thế áp lên tất cả mọi thứ.
Ngày rằm tháng 10 hàng năm là ngày Tiên nữ hội. Là ngày các nữ tử được rời khỏi trướng phủ rèm che, một ngày một đêm rong chơi ở Hồ Vọng Nguyệt, tiểu thư nhà nghèo thì dựng lều nghỉ lại qua đêm, tiểu thư giàu có thì thuê phòng trên lầu vinh quý hay bần hàn, chỉ cần đến Tiên nữ hội sẽ rõ. Phía bên kia bờ hồ các nam tử cũng ngâm thơ đối ẩm, tài tử dập dìu, phong lưu vô hạn. Khi tham gia hội, Nếu ai trong số họ vừa mắt đối phương dù không môn đăng hộ đối gia tộc đều phải chấp nhận. Không ít những cặp phu thê đã được toại nguyện nhờ Tiên nữ hội hàng năm. Đương kim hoàng thượng vì tưởng nhớ nơi lần đầu tiên gặp được tiên hoàng hậu khi ấy là thiếu nữ đang gánh nước bên sông, nhất dạ chung tình, bất chấp tất cả cho nàng danh vị hoàng hậu, hắn luôn muốn thành toàn cho những kẻ yêu nhau.
Trong căn phòng thượng đẳng bên bờ Hồ Vọng Nguyệt, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi lên người 3 thiếu nữ đang ngồi trên chiếc bàn tròn đầy hoa tươi, ngắm nhìn người người đông đúc gặp gỡ nhau. Trầm Bích có chút không hứng thú, nếu không phải thánh chỉ đưa ra buộc các tiểu thư phải đi thì nàng thà ở phủ còn hơn, trái ngược với Trầm bích Ninh Nguyệt Lan lại vô cùng phấn khởi, chăm chú nhìn về phía bên kia hồ nơi đó các công tử quý tộc đang cùng nhau ngồi bên bờ hồ uống rượu ngâm thơ.
Với Trầm Bích, một đêm tiên nữ hội này không thể nào nàng có thể quên được. Chính là năm đó gặp thích khách ập vào khuê phòng các tiểu thư, trong tiếng la hét sợ hãi của nữ tử, Vị thái tử cao quý bên kia hồ kịp thời ứng cứu. Còn nàng, cướp xông đến giường ngủ, thanh danh bị ảnh hưởng, định tự vẫn bảo toàn danh tiết lại được thái tử che chở một hồi, về sau lại rước nàng chính vị thái tử phi. Nàng biết rõ phụ thân không ủng hộ thái tử, lại cố chấp thuyết phục, vì nàng, tất cả tài lực binh lính của phụ thân đều dưới tay thái tử. Ninh quốc công phủ tan tác, phụ thân chết oan, bản thân cũng bị bức tử,, tất thải đều từ một đêm này mà bắt đầu.
Đêm đến, Tử Họa hầu bên người nàng không rời khỏi, quần áo chỉnh tề, cả 2 là đang đợi…Đến canh 3, Tử Họa nghe tiếng động nhỏ dưới cầu thang, con dao trong tay lóe sáng chờ bọn chúng.
- Tiểu thư, người đừng hoảng sợ, nếu là đạo tặc,, Tử Họa sẽ không chừa lại tên nào.
Ánh mắt bình tĩnh của Trầm Bích ánh lên một tia sáng lạnh, bên tay cũng cầm một con dao giống Tử Họa. Là phước thì không phải họa, là hạ thì không thể tránh, nàng không thể thay đổi quá nhiều chuyện tránh bức dây động rừng. Tiếng bước chân ngày càng gần, dường như có nhiều hơn 10 người đang hướng phòng nàng đi đến. Bỗng, cửa sổ bị đá văng, bên ngoài một thân ảnh màu trắng bay vào, đồng thời cửa lớn cũng bị những hắc y nhân đẩy bật ra nhất thời bọn hắc y nhân nhận ra có điều không đúng.
- Thât không ngờ, canh ba trong phòng ngươi lại giấu nam nhân, khôn hồn thì thành toàn cho bọn ta, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, người cũng đừng mong sống sót nữa.
Thành Nhạc không để ý đến bọn người kia, kéo Trầm Bích qua một bên, Tử Họa lập tức lao đến, dáng vẻ yểu điệu ngày thường giờ đây ánh mắt lạnh băng, dao nhỏ trong tay nhanh như chớp di chuyển chiến đấu lấy mạng tất cả thích khách áo đen.
Định thần lại, Trầm Bích nhìn người đang chắn trước mắt mình khỏi thấy cảnh gió tanh mưa máu kia,
- Thành Nhạc! Lần này người cứu nàng không là thái tử, là Thành Nhạc, hắn ngày này năm đó đang ở biên cương, thế mà bây giờ lại chắn trước mắt nàng.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt rõ ràng đang dao động vì sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra trấn tĩnh.
- Ninh đại tiểu thư, nếu ta không đến, có phải nàng định sẽ liều mạng với bọn hắc y nhân kia không?nàng có biết tổng cộng bọn chúng có hơn trăm người? Nàng có biết một mình Tử Họa sẽ không thể đảm bảo nàng toàn vẹn đi ra không.
Thành Nhạc nhìn nàng, giọng nói nghe ra có đôi chút tức giận, nhưng nàng có thể làm khác sao? Thủ vệ phụ thân cho nàng vốn dĩ không thể vào tiên nữ hội, nhưng nàng biết vốn dĩ bọn hắc y nhân hướng đến lợi dụng nàng, không phải muốn gϊếŧ nàng.
- Đa tạ Thành công tử chiếu cố, ta vốn không định đồng quy vu tận với bọn chúng. Nàng nhàn nhạt nói, cố tình bỏ qua ánh mắt lo lắng của Thành Nhạc.
Vong Xuyên và Vong Đằng vừa dọn dẹp hiện trường cùng Tử Họa, vừa niệm phật thay cho Ninh đại tiểu thư này, chủ tử ít khi cứu người, lại bị thái độ không nóng không lạnh đối đãi. Có hay không người tức giận ra lệnh đốt luôn Ninh quốc công phủ a,,,
Thành Nhạc nhất thời không nói nên lời, lần thứ nhất gặp nàng chính là bóp gãy trâm ngọc, làm bản thân bị thương cũng làm người khác thiệt hại cũng không nhường trâm ngọc, lần thứ 2 gặp nàng rõ ràng biết có nguy hiểm lại cầm dao trong tay đợi thích khách đến, cuối cùng nàng có hay không nghĩ phải bảo trọng bản thân một chút.
- Từ nay về sau, không để nàng sở tác sở vi. Nói xong, hắn từ cửa sổ rời đi như chưa từng xuất hiện trong này. Nàng đè nén nội tâm xao động, liệu đời này, không vướn vào nàng, hắn sẽ có kết thúc viên mãn hơn?