Chương 10. Các tiểu thư chọn đồ, di nương đố kỵ lẫn nhau

Tại Trầm Uyển Cư, trên bàn dài đựng đầy những trang sức và gấm vóc. Có tơ lụa Vân Nam, có gấm Tô Châu, có thiên cẩm của dị quốc, tất cả màu sắc từ nhã nhặn đến hoa lệ đều có. Ninh Nguyệt Lan nhìn đồ vật trên bàn, nhất thời lóa mắt. Tuy lúc sống ngoài phủ, ăn mặc mở được cấp không thiếu thứ gì nhưng chỉ là nhà giàu có của, lúc nào đã thấy những thứ thật sự trân quý như thế này đâu.

- Nhị tỷ cùng tam muội mau chọn thứ mình thích đi, phụ thân mang về tất cả cho chúng ta, phần các di nương đã sớm phân phát rồi.

Ninh Cẩm Hy không nói gì, chỉ vui vẻ đùa nghịch chiếc trâm vàng bươm bướm nhỏ tinh xảo. Bà vυ" tiến lên cười cười:

- Tam tiểu thư vừa ý chiếc trâm cài đầu kia sao, để nô tỳ cài cho người. Chiếc trâm xinh xắn quý giá là gương mặt cô bé 7 tuổi thêm phần lung linh, Trầm Bích mỉm cười, nói với bà vυ":

- Người nhận lấy chiếc áo choàng lông thỏ kia, cuộn gấm màu vàng, còn bộ trang sức vàng ròng kia nữa mang về cho tam tiểu thư. Bà vυ" quỳ xuống tạ ơn, Ninh Cẩm Hy vẫn vô tư vui vẻ sờ sờ chiếc trâm trên đầu, trên tay còn cầm khối điểm tâm ngọt nhỏe miệng cảm ơn đại tỷ tỷ.

Trầm Bích nãy giờ để ý ánh mắt Ninh Nguyệt Lan nhìn vào cuộn gấm đỏ thêu mẫu đơn cùng với đôi hoa tai vàng khảm huyết ngọc hoa lệ. Nàng chỉ cười:

-Nhị tỷ nếu thích thì cứ chọn lấy không cần cưỡng ép bản thân,

Ninh Nguyệt Lan nhìn tiểu nha hoàn tiến lên bưng khay lui về phía sau lưng mình, trong lòng thỏa mãn. Đúng vậy, nàng là nhị tiểu thư quốc công phủ, dù là thứ xuất nhưng đích nữ cũng không dễ dàng gây khó dễ cho nàng.

- Đa tạ muội muội thành toàn, hay chọn hai khối gấm hồng cùng bộ khóa trường mệnh kia cho tứ muội đi, quần áo trẻ nhỏ cũng cần nhiều vải vóc.

Bà vυ" đang ôm Ninh Cẩm Ngọc nghe nàng nói, thoáng nhìn Trầm Bích, thấy nàng gật đầu mới dám tiến lên tạ ơn. Mọi thứ xong xui, trên bàn còn lại rất nhiều vải vóc thanh nhã hơn nhưng cũng không phải của hiếm lạ, so ra vẫn kém những thứ vừa được đem đi một chút.

Ôn hương tiến lên không vui thu dọn nói:

- Thật không biết điều, thẳng tay chọn lấy thứ hoa lệ nhất.

Trầm Bích cười cười:

- Hoa lệ nhất còn chưa chắc là đẹp nhất, đừng tưởng ta không biết các ngươi cùng Tử Hoa đã sớm chọn ra những thứ trân quý nhất cho ta, phần còn lại mới cho các nàng chọn.

Tử Họa bên trong bước ra, dáng vẻ yểu điệu thướt tha:

- Tiểu thư thật anh minh, ta quả thật cho Ôn hương cùng Nhuyễn ngọc chọn cho người được 2 rương đồ, còn về bộ áo trang sức hoa lệ đó e là nàng có mặc vào cũng không thể vui nổi.

Sau khi được Trầm Bích thu nhận, Tử Họa đã sớm trở thành tâm phúc của Trầm Bích. Nàng tuy mang cốt khí của hồ li nhưng với Trầm Bích lại vô cùng ổn trọng, nàng không che giấu khả năng của bản thân, bắt đầu xuống tay với kẻ tiểu thư chán ghét, đó là Nhị tiểu thư.

Tử Họa đứng một bên rót trà cho Trầm Bích:

Trong xiêm áo và hoa tai, nô tỳ đã tẩm vào một chất lỏng mình tự bào chế. Chất này ngấm vào vải vóc, trang sức trực tiếp khiên người mặc ngấm thuốc. Chì càn nàng mặc vào người 1 canh giờ thân thể sẽ khát khao….nam nhân. Càng mặc lâu, ham muốn càng mãnh liệt!

Ôn hương Nhuyễn ngọc nghe nói, mặt đỏ lên, giậm chân:

- Tử Họa tỷ tỷ thật xấu,,, muội lúc nãy cầm qua, không biết ,,,không biết.

Nàng cuống quýt chạy đi rửa tay, chà đến độ bàn tay cũng đỏ. Tử Họa cười to:

- Nha đầu ngươi chỉ bưng khay gỗ, lúc nào đã chạm qua, thật là không ổn trọng.

Cả Trầm Uyển Cư vang lên tiếng cười trêu chọc của bọn nha hoàn, ánh mắt của Trầm Bích cũng lộ ra tia vui vẻ. Nàng đợi xem trò hay của Tử Họa.

Tối đến, các vị di nương trong phủ đều đang chờ Ninh quốc công ghé qua viện của mình. Suy cho cùng, vinh nhục của nữ tử trong hậu viện đều do sự sủng ái của nam nhân trong phủ mà thành. Nhưng hậu viện nhiều nơi đi, nhưng nam nhân chỉ có một, trong mỗi đêm trôi qua, có người hoan hỉ, có người ưu thương:

- Bẩm Nhị di nương, gia đinh bên lão gia báo lại, tối nay lão gia nghỉ ở chỗ tứ di nương.

Khăn tay trong tay Hồ thị xiết chặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn ra cửa.

- Đã nửa tháng, từ ngày ả ta vào phủ chưa từng một đêm gối chiếc. Hồ li tinh đó có cái gì khiến lão gia trầm mê như thế. Nàng ta tức giận cũng đúng, ngày trước nàng gặp Ninh quốc công khi ấy còn là thế tử rất mực phong lưu, không chốn ăn chơi nào chưa qua, nữ tử dù quyền quý hay hạ tiện đều say mê vẻ hào hoa phóng khoán của hắn. Năm đó nàng là một cô nương thanh lâu bán đêm đầu, không ngờ lại trở thành di nương của thế tử Ninh quốc công, một bước lên mây. Mặc dù chủ mẫu xinh đẹp lại rất được yêu chiều, nhưng bà vào phủ cũng là vinh sủng như mưa. Ngay cả tam di nương vào cửa sau, cũng là kém bà một phần năm đó.

Nhưng có một điều Hồ thị không biết, vẻ mặt phong lưu năm đó chỉ là vỏ bọc của Ninh Hạ Thần che mắt kế mẫu, ánh mắt si mê năm đó cũng là vở diễn dài hơi của người đó. Nàng vốn không biết người đàn ông cao ngạo nàng tâm niệm đội lên trời mà hầu hạ khi ở với chính thê sắn sàng ôn nhu săn sóc. Tất cả những điều đó, nàng vốn không hề biết.

Tại Tiên phong cư, Lý Tiên Nhu mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng lớn, còn lộn xộn sau trận hoan ái. Trong bóng tối nàng mãn nguyện mỉm cười, dù mỗi đêm nàng bị làm cho đến mức gần như chết đi sống lại nhưng đó không phải chứng tỏ ân sủng của nàng mà bao nhiêu người khác thèm muốn hay sao. Nàng nhớ lại những lần người kia ra vào trong thân thể nàng, đều là mãnh liệt mạnh mẽ, cắn trên ngực nàng, có chỗ nào giống người đàn ông đạo mạo nghiêm nghị ban ngày chứ. Chỉ là nàng chưa bao giờ thấy được vẻ mặt Ninh quốc công mỗi khi ân ái, trong căn phòng tối, người đó lại vội vã rời đi. Nàng cố lê hạ thân còn đau nhức, gọi nha hoàn vào thắp đèn cho nàng tắm rửa.