Chương 51: Dư Sinh Bình An.

Hiện tại đã gần canh năm, chẳng bao lâu nữa, đêm nay liền sẽ trôi qua, ánh mặt trời một lần nữa dâng lên, xua tan hết thảy hắc ám.

Dạ Minh lúc này đang nằm ở trong lòng Quân Du Ninh, thân thể đã được thanh tẩy xong, cảm thấy rất thoải mái dễ chịu. Mặc dù giữa hai chân vẫn còn truyền tới cảm giác ê ẩm, thoát lực.

"Quân, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Vốn không hề ngủ, chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, nên khi nghe Dạ Minh nói chuyện, Quân Du Ninh liền hé mắt, ý bảo y cứ nói đi.

Cánh tay vòng ra sau, ôm thật chặt lấy vai hắn. Dạ Minh liền nhắm mắt, tựa đầu vào lòng hắn, phảng phất đang hưởng thụ giây phút này.

"Tại sao ngươi lại cứu sư tỷ? Còn giúp nàng cản đao?" Vấn đề này, Dạ Minh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tài nào đoán ra được.

Y lẳng lặng nằm chờ đối phương giải thích, cũng không hối thúc. Cho đến khi, từ trên đỉnh đầu truyền tới đáp án vượt quá suy nghĩ của mình.

"Nếu nàng bị thương, ngươi sẽ rất đau lòng."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại làm nội tâm vốn đang rối loạn của Dạ Minh trong tức khắc liền nhấc lên sóng to gió lớn.

Cái gì gọi là...nếu nàng bị thương, ngươi sẽ rất đau lòng?

Bởi vì sợ y đau lòng, nên hắn liền không tiếc hy sinh chính mình đến đỡ đao cho một người không thân không thích, thậm chí còn chính là tình địch lớn nhất của mình sao?

Thiếu niên này, rốt cuộc là bằng vào cái gì, có thể bình thản nói ra lời nói làm người quặn thắt tim gan như vậy kia chứ?

"Thật xin lỗi." Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành ba chữ thế này.

"Xin lỗi?"

"Đúng vậy, là xin lỗi..." Cánh tay bất giác tăng thêm lực, Dạ Minh liền cắn môi, mang theo áy náy, máy móc lặp lại :"Xin lỗi vì ta có mắt như mù, cô phụ tình cảm của ngươi."

"Xin lỗi vì ta quá ích kỷ, bản thân rõ ràng đã bước nửa chân vào địa ngục, vẫn như cũ dùng thân thể dơ bẩn này đến níu kéo chân ngươi."

"Ngươi xứng đáng có được thứ tốt hơn. Một kiều thê ôn nhu, hiền huệ, hay chí ít là một đạo lữ tài mạo vô song. Mà không phải là một kẻ không có tương lai như ta."

Rõ ràng trong lòng biết rất rõ, bản thân nên buông tha đối phương, cũng buông tha cho chính bản thân mình. Thế nhưng, rốt cục lại vì một phút ghen ghét mà làm ra hành động như vậy...

Cùng đối phương da thịt thân mật...

Nhíu mày, cảm thấy ngữ điệu của Dạ Minh có chút không thích hợp, Quân Du Ninh liền cưỡng bách gỡ tay y ra, từ trên giường ngồi dậy. Nhìn xuống y :"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"

"Ta không nói bậy, ta chỉ đang nói sự thật mà thôi." Nhìn thấy vẻ khó hiểu bên trong mắt hắn, đáy lòng Dạ Minh liền quặng thắt lại, có chút hít thở không thông :"Ngươi không nên làm loại chuyện này..."

"Hoặc đổi một loại thuyết pháp, ngươi nên làm chuyện này với thê tử của mình, trong một tân phòng tráng lệ, ấm áp, được người người chúc phúc. Mà không phải ở đây, trong đêm nay, cùng một kẻ như ta."

"Quân Du Ninh, Quân Mặc, A Phỉ, sư đệ...Ngươi hiểu ý ta mà, có đúng không?"

Nhìn Dạ Minh một mặt chết lặng, không còn chút cảm xúc nào đang ngồi dậy, Quân Du Ninh chỉ cảm thấy tâm của mình như vừa bị người thọc một đao. Mất khống chế lắc đầu :"Không, ta không hiểu..."

Y đang có ý gì? Y nói với hắn những thứ này để làm gì? Bọn họ không phải vừa mới cùng nhau làm chuyện thân mật nhất hay sao? Vì sao lúc này, hắn lại có cảm giác như y đang ngày càng cách xa chính mình...

"Không hiểu cũng tốt. Không hiểu sẽ không đau lòng..." Dạ Minh tựa hồ cũng không quá chấp nhất vấn đề này, y chỉ kéo lại xiêm y, lắc đầu bi ai cười :"Đều là ta liên lụy ngươi, là ta hại ngươi bước vào trong vũng bùn, làm hạo y của ngươi nhơ nhuốc bất kham..."

Bởi vì nhận sai người, mà khiến đối phương đơn phương khổ sở.

Nay lại bởi vì tư dục của bản thân, mà lại suýt chút kéo theo đối phương sa vào luyện ngục.

Y muốn thảm kịch kiếp trước lại lần nữa diễn ra sao?

Y muốn hắn cùng y bôn ba thiên hạ, không có ngày yên bình sao?

Hay là muốn ôm lấy thi thể của hắn, gào thét thê lương giữa chiến trường không bóng người?

Y không muốn...Tất cả đều không muốn.

Mà muốn mọi chuyện không tệ hại như kiếp trước, biện pháp đơn giản nhất, chính là đẩy hắn ra xa, để hắn cách xa thiên sát cô tinh như y...

"Ta phải đi." Dạ Minh đứng dậy, lấy ra một viên đan dược nuốt vào. Dược khí ở bên trong, nhanh chóng liền bao phủ lấy thân thể y, đem hết thảy mệt mỏi cùng đau nhức đều xua tan.

"Ta không ép ngươi quên ta, cũng không cần ngươi quên đi chuyện của ngày hôm nay." Dạ Minh mở ra cửa phòng, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, làm đầu óc của y bắt đầu thanh tỉnh lại.

Nhưng dù vậy, y vẫn cười khổ, nhẹ lẩm bẩm :"Cũng không phải mộng, làm sao nói quên là quên được chứ..."

Nhìn thân ảnh y dứt khoát ra đi, Quân Du Ninh vẫn không cam tâm, muốn giơ tay nắm giữ. Nhưng nào ngờ, lại bị lời nói kế tiếp của y chặn đứng.

"A Phỉ, nghe lời ca ca lần này đi. Ta chỉ muốn ngươi sống tốt hơn, sống lâu thêm một chút. Ít nhất, cho dù có chết, thì cũng phải chết như một thượng thần cao cao tại thượng, ở bên trong di tích, được người người kính trọng, tôn thờ..."

"Mà không phải cùng ta, trở thành tội nhân thiên cổ. Chết cùng ngươi...ta vẫn còn không có tư cách này..."

Quân vốn nên đi dương quang lộ rực rỡ náo nhiệt của chúng sinh. Mà y, cũng chỉ có thể đi trên cầu độc mộc lạnh lẽo cô tịch, dẫn đến địa ngục của riêng mình.

Đạo bất đồng, tương vi mưu. Một kiếp sai lầm, kiếp kiếp sai lầm...

"A Phỉ, dư sinh bình an."

Xem như là một điểm tưởng niệm cuối cùng đi.