Chương 5

"Vợ ơi......"

Nam sinh nhão nhão dính dính ôm cậu, "Tâm trạng vợ có vẻ không tồi, sao hôm nay vợ vui vẻ quá vậy?"

Giang Doanh xoay chuyển tròng mắt, cậu không định tại lúc này gây quá nhiều rắc rối, vì vậy nói dối một câu.

"Hôm nay là sinh nhật tôi."

Chiếc bánh kem bơ trang trí tinh xảo được bưng lên, vương miện bằng giấy tặng kèm đội trên đầu Giang Doanh.

"Oa......"

"Vợ thật xinh đẹp."

"Chu nghĩa đâu? Sao không ở đây?"

"Không trả lời, không biết đi đâu, ai quan tâm hắn."

"Ăn trước đi, sau đó cắt bánh kem cho vợ."

Bọn họ mang tới rất nhiều đồ ăn, Giang Doanh ăn một miếng, bên tai truyền đến thanh âm nhắc nhở đã qua cửa, cậu không lên tiếng mà cầm đĩa ăn hết, sau đó đặt đũa xuống.

"Sao mới ăn được một tí như vậy?"

"Tôi muốn uống rượu," Giang Doanh nói, "Hôm nay cao hứng."

Lúc này Giang Doanh mới lộ ra vài phần hơi thở sức sống, so sánh thấy nào cũng hơn hẳn dáng vẻ trước khi, càng giống như con người bình thường, có cảm xúc hỉ nộ buồn vui. Các nam sinh ý thức được, trước đây Giang Doanh ngoại trừ xin tha, rất ý biểu đạt nhu cầu của cậu.

"Thật xin lỗi.... úc...... Vợ, lúc trước là chúng tôi không tốt......"

Trên mặt Giang Doanh bị hôn một cái, "Vợ yêu muốn cái gì cũng nói cho chúng tôi biết thì tốt rồi."

Hương vị của rượu trái cây rất ngon, Giang Doanh chọn loại rượu hoa đào, chậm rãi uống, Tiếu Duật ngồi cạnh cậu, nhịn không được lén nhìn, khôn mặt Giang Doanh đỏ bừng, hình như đã say, hắn định hôn môi Giang Doanh, lại bị đẩy ra, Tiếu Duật cũng không dám nói gì nữa.

Men sau thâm nhập nhanh hơn hắn tưởng, rõ ràng đây là rượu trái cây nồng độ thấp mà? Tiếu Duật cảm giác đầu quay cuồng nặng nề, ánh mắt Giang Doanh lại rất thanh tỉnh.

Vợ...... Ùng ục...... Vợ ơi, tửu lượng của vợ thật tốt...... Ùng ục......

Mí mắt Tiếu Duật càng lúc càng trầm, cho đến khi hắn hoàn toàn mất ý thức, mơ mơ ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.

Là mùi nước hoa trên người vợ sao?

......

......

Đến khi tỉnh dậy, cả người Tiếu Duật đều tê dại, tứ chi hắn vừa cứng vừa đau, muốn động cũng không động được, hắn cúi đầu mới phát hiện bản thân bị dây thừng buộc kín mít, cách buộc thành thạo chuyên nghiệp, cho dù là một con trâu cũng trốn không thoát, hắn quay đầu, thấy đồng bọn mình cũng bị trói chặt, ngang dọc tứ tung ném trên đất, tất cả đều bị hôn mê bất tỉnh, quần áo bị vết nôn làm ướt, giống như rác rưởi đủ loại màu sắc. Lí trí Tiếu Duật chậm rãi trở về, hắn nghe được hô hấp của ai đó vang bên tai mình.

Hóa ra là vợ.

Giang Doanh thong thả ung dung buộc chặt nút cuối cùng, vòng qua, Tiếu Duật ngơ ngác nhìn cậu.

Đầu ngón tay hơi lạnh của vợ bấm trên mặt hắn một chút.

Tựa hồ vì mệt nhọc, trán Giang Doanh rỉ ra mồ hôi tinh mịn.

"Tỉnh?"

Tiếu Duật ngơ ngác gật đầu, mùi xăng quen thuộc chui vào chóp mũi hắn —— che trời lấp đất, ướt dầm dề, trong phòng tạp vật chứa đầy xăng.

Hắn biết vợ muốn làm cái gì, Tiếu Duật không hận vợ, bọn họ làm nhiều chuyện xấu với Giang Doanh như vậy, Giang Doanh muốn bọn họ chết, cũng không oan.

Chỉ là...... Tiếu duật há miệng, giọng nói đều là vị rỉ sắt.

"Vợ ơi...... Bánh kem......"

Chiếc bánh kem còn hoàn hảo ở trong hộp, đặt trên bàn, là hắn chạy đến mấy cửa hàng bánh kem mới chọn được, là chiếc lớn nhất, xinh đẹp nhất.

Giang Doanh đến cạnh bàn, mở hộp đóng gói, chấm một chút bơ đưa lên miệng.

Bánh kem bị bàn tay tùy ý đẩy xuống mặt đất, quăng vỡ nát bét.

"Không thể ăn."

Tặng kèm bánh kem còn có bật lửa cùng ngọn nến, Giang Doanh lấy một cây nến màu hồng, khóe miệng gợi lên.

Mồi lửa bùng cháy trên mặt đất.

Phản chiếu trong mắt Tiếu Duật, Giang Doanh vẫn đang cúi đầu ---- giống như rất nhiều lần bọn họ khinh nhục, đùa bỡn, chỉ là khi đó Giang Doanh sẽ dùng ánh mắt vừa đáng yêu lại đáng thương cầu xin bọn họ.

Mà lần này, thân ảnh kia đóng cửa lại, không hề quay đầu xem một lần.

【 Hết 】