Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 23: Nhân duyên và tiền đồ CỦA NGƯƠI, TA BAO

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên - Chương 23: Nhân duyên và tiền đồ CỦA NGƯƠI, TA BAOTần Uyển Uyển lao nhanh ra ngoài sơn động, tay của Giản Hành Chi vừa định cầm kiếm thì đã thấy hệ thống sáng lên:

[ Nhiệm vụ khẩn cấp: trong vòng một phút giúp đỡ Tần Uyển Uyển làm "Mỹ nhân cứu anh hùng", ngẫu nhiên cứu vớt một nam nhân có giá trị nhan sắc cao, điểm +50] [nhắc nhở: tuân thủ nhân thiết, không được đột phá trình độ từ Trúc Cơ kỳ trở lên, không được cướp kịch bản của nữ chính, không được chủ động đánh quái hơn nữ chính, không được mạnh hơn nữ chính! ]

Nhìn một chuỗi nhắc nhở nhiệm vụ này, Giản Hành Chi ngẩn người, hắn còn phải phụ trách loại nhiệm vụ này?

Cũng chính vào thời khắc này, Lang Nha bổng của Tiên Nhân Chưởng mạnh mẽ nện xuống, thân thể Giản Hành Chi tránh sang một bên, khom lưng tránh thoát Lang Nha bổng, quay đầu chạy theo Tần Uyển Uyển.

Mặc kệ là nhiệm vụ gì, có điểm là được.

Mỹ nhân cứu anh hùng thì phải có nguy hiểm trước, đầu tiên hắn dùng đám người Tiên Nhân Chưởng này để tạo nguy hiểm.

Vừa nghĩ như thế, Giản Hành Chi cực kỳ ra sức chạy trốn, vọt tới bên người Tần Uyển Uyển bắt chuyện với nàng: "Ngươi chạy cái gì, quay đầu lại đánh nhau đi?"

"Không đánh cái này." Tần Uyển Uyển lắc đầu với Giản Hành Chi: "Tiên Nhân Chưởng này có vấn đề!"

Khi hai người đang nói chuyện, một Tiên Nhân Chưởng đã nhảy từ trong động ra.

Nam Phong đang chào hỏi với Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết, cùng ngồi ở bên ngoài ăn cơm trưa, từ phía xa ba người chỉ nghe được một tiếng: "Tiên Nhân Chưởng này cực kỳ lớn, chạy mau đi!"

Sau đó cũng cảm giác được mặt đất vang lên âm âm, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển lao từ cửa động ra, ở đằng sau là một đám Tiên Nhân Chưởng to lớn giơ vũ khí, kêu gào vọt về hướng bọn họ.

Mà Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi chạy trốn càng nhanh hơn.

Trong nháy mắt, hiện trường chỉ còn dư lại Bách Tuế Ưu sững sờ nhìn một đám Tiên Nhân Chưởng giương nanh múa vuốt, trong lúc nhất lúc còn có chút bộ dáng không kịp phản ứng.

Tô Chẩm Tuyết lập tức rút kiếm, bị Nam Phong kéo đi: "Tô tiên tử chạy mau!"

Mà Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi chạy trốn càng nhanh hơn.

Trong nháy mắt, hiện trường chỉ còn dư lại Bách Tuế Ưu đang sững sờ nhìn một đám Tiên Nhân Chưởng giương nanh múa vuốt này, trong lúc nhất thời lại có chút dáng vẻ không kịp phản ứng.

Giản Hành Chi liếc mắt nhìn Bách Tuế Ưu, chỉ thấy trên đầu hắn ta có ghi một chữ [ thiên ], hắn quay đầu bắt lấy Tần Uyển Uyển: "Đi cứu người!"

"Tự ngươi... "

Nói còn chưa dứt lời, Tần Uyển Uyển đã bị tay của Giản Hành Chi vung mạnh một cái, nàng chỉ cảm thấy trời đất quanh thân quay cuồng, ''bang'' một tiếng mạnh mẽ va vào Bách Tuế Ưu.

Lang Nha bổng gào thét bay qua đỉnh đầu nàng, Tần Uyển Uyển bò đến trên người Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, cũng chính là trong nháy mắt đó, Giản Hành Chi xông tới, giơ tay đỡ lấy cây thiết côn đang nện xuống, đồng thời đá một cước vào trên người hai người!

Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu vô ý thức kéo đối phương, lăn một đường trên đất, đột nhiên va vào một cây đại thụ.

Lúc này, Giản Hành Chi đã dùng kiếm một chiếu đánh bay một con Tiên Nhân Chưởng, quay đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển đang mặt đầy khϊếp sợ và mờ mịt, lộ ra nụ cười mấy phần chiến thắng.

Giống như là đang tranh công:

Nhìn xem, ta làm thế nào?

Tần Uyển Uyển ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn là ai? Hắn đang làm gì? Tại sao hắn lại phải giày vò nàng?

"Tần đạo hữu đi mau/"

Bách Tuế Ưu phản ứng nhanh hơn nàng, kéo nàng đứng dậy: "Long đạo hữu chống đỡ không được bao lâu nữa đâu."

Nói xong, Bách Tuế Ưu liền kéo Tần Uyển Uyển chạy ra bên ngoài, Giản Hành Chi nhìn bọn họ đi ra ngoài, một kiếm đánh bay một con Tiên Nhân Chưởng, cũng chạy theo.

Bách Tuế Ưu nói không sai, nếu như không dùng đến một ít thủ đoạn đặc thù thì bằng tu vi Trúc cơ kỳ hắn áp chế trước mắt này, căn bản không phải là đối thủ của một đám Tiên Nhân Chưởng.

Hắn nhấc kiếm đuổi theo Bách Tuế Ưu và Tần Uyển Uyển, ba người vai sóng vai chạy trốn ở trong rừng cây, Tiên Nhân Chưởng ở phía sau gọi đánh tiếng kêu gϊếŧ, chốc lát sau ba người đã lao ra địa giới của Tiên Nhân Chưởng, đám Tiên Nhân Chưởng này nhìn bọn họ đi ra khỏi địa bàn của mình, rốt cuộc cũng dừng lại.

Ba người mệt đến cùng ngồi dưới đất, Tần Uyển Uyển quay đầu, nhìn về phía Giản Hành Chi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Giản Hành Chi giơ cằm về phía Bách Tuế Ưu: "Không phải ngươi muốn cứu người sao?"

"Hả?"

Tần Uyển Uyển ngẩn người, Bách Tuế Ưu nhìn bầu trời, để lộ ra mấy phần phiền muộn: "Thì ra, có người quan tâm, là cái cảm giác này."

"Hả?"

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn hắn, Bách Tuế Ưu phát hiện tầm mắt của Tần Uyển Uyển, ánh mắt rơi vào trên người nàng, mang mũ cao. trên khuôn mặt thư sinh có mấy phần ngại ngùng: "Cảm ơn Tần đạo hữu không để ý sống chết cứu giúp. Trước đây lòng người ở Quỷ thành đều lạnh nhạt, đối với tình huống như thế này mọi người cũng sẽ không ra tay, không nghĩ đến, Tần đạo hữu vậy mà lại quay lại... "

Tần Uyển Uyển nghe nói như thế, càng ngày càng thấy không đúng, nàng nhìn Giản Hành Chi đang nháy mắt với mình, trong nháy mắt phản ứng lại.

Vậy chắc là nhiệm vụ của Giản Hành Chi.

Nàng đột nhiên sinh ra tò mò với những thứ nhiệm vụ lộn xộn của Giản Hành Chi, nhưng lại nghĩ đến Bách Tuế Ưu cũng đang ở đây, nàng không tiện nhiều lời, nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy: "Đi tìm Nam Phong và Tô đạo hữu đi."

Nam Phong và nàng có cảm ứng, Tần Uyển Uyển rất mau đã dẫn mấy người Giản Hành Chi và Nam Phong gặp nhau, thật xa đã nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết được Nam Phong chăm sóc, Tần Uyển Uyển hơi xúc động: "Người đẹp là tốt rồi."

Giản Hành Chi nghe vậy ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Chẩm Tuyết đang ngồi dưới đất được Nam Phong quạt mát, hắn không có nhiều lời.

Tần Uyển Uyển không khỏi có chút ngạc nhiên: "Ngươi không cảm thấy nàng ấy đẹp sao?"

"Xương trắng của chúng sinh, liên quan gì." GHD lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Muốn mấy cái này còn không bằng tu luyện thật tốt."

"Ngươi không được nói dối đâu." Tần Uyển Uyển đến gần, nhỏ giọng trò chuyện với hắn: "Thật sự không thấy đẹp à?"

Đối với thẩm mỹ của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển có mấy phần sùng bái, Tô Chẩm Tuyết mà còn chỉ coi như vậy, vậy thì những người đẹp hắn đã gặp phải đẹp tới mức nào?

Nhưng suy nghĩ một chút, người Tiên giới vốn đẻ ra đã đẹp, mắt nhìn người của Giản Hành Chi cao cũng không có gì kì quái.

Tỷ như nói nguyên thân của nàng, bản thân sinh ra đã là tiên thai, được hưởng phúc của mẫu thân nàng ấy, xác thực đẹp đến người khiêm tốn như nàng cũng muốn tán thưởng.

Ba người đi đến bên cạnh Tô Chẩm Tuyết, Nam Phong nhìn thấy Tần Uyển Uyển, nhanh chóng đứng dây: "Chủ nhân."

Tần Uyển Uyển gật đầu với Nam Phong, sau đó quay đầu thương lượng với mọi người: "BNu không chúng ta đi dọc theo con đường này hái một chút linh thảo, tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi một chút rồi thương nghị tiếp."

"Ta không có dị nghị." Tô Chẩm Tuyết lắc đầu, sắc mặt còn có chút trắng, không biết có phải là đã bị những Tiên Nhân Chưởng kia dọa sợ rồi hay không.

Bách Tuế Ưu cười: "Ta nghe Tần đạo hữu."

Tần Uyển Uyển lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Nam Phong, sau đó dời ánh mắt đi.

Ý kiến của hai người này không quan trọng.

Sau khi xác nhận xong, mấy người cùng đi về một nơi an toàn khác, một bên đi một bên hái ít linh thảo, bắt một ít linh thú.

Đợi tới ban đêm, đoàn người cuối cùng cũng tìm được một hang động, Nam Phong đi tìm củi lửa, tìm chút đồ ăn từ trong túi càn khôn, sau khi làm xong, phân phát cho mọi người.

Giản Hành Chi cầm đồ ăn đi ra khỏi sơn động, Tần Uyển Uyển liếc mắt nhìn nơi Giản Hành Chi đi, đứng lên đi ra ngoài.

Đến cửa, Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi đưa lưng về phía nàng ngồi ở cửa, nàng nhấc chân đạp một cái, Giản Hành Chi hơi nghiêng đầu tránh động tác của nàng, giơ hồ lô rượu trong tay lên chặn động tác của nàng: "Làm gì, đánh nhau à?"

Tần Uyển Uyển đương nhiên sẽ không đánh nhau với hắn, nàng khí thế hùng hổ ngồi xuống bên cạnh, đè thấp âm thanh cắn răng mở miệng: "Ngày hôm nay đã ngươi đã vứt bỏ ta tới lần thứ hai rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!"

"Ngươi hỏi tinh linh nhỏ đi."

Giản Hành Chi ném hạt lạc vào trong miệng: "Cũng không phải là ta muốn tham gia trò vui."

"Không phải nói bàn bạc trước sao?"

Tần Uyển Uyển nhíu mày: "Tại sao ngươi lại không giữ lời hứa?"

"Đó là tình huống khẩn cấp, ta có thể làm gì được?" Giản Hành Chi giơ tay lên, mở năm ngón tay ra, để sát vào Tần Uyển Uyển: "Năm mươi điểm đó."

Tần Uyển Uyển nhìn bộ dáng tham tài này của Giản Hành Chi, nàng tự nói với mình, người chết vì tiền chim chết vì ăn, nàng phải hiểu được nhân tính. Nàng chậm chạp ngồi ở bên cạnh Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhìn nàng thực sự tức giận, bèn an ủi nàng: "Ngươi cũng đừng tức giận, lần sau ta để ngươi cứu người thì ngươi cứ cứu người, ta muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, đảm bảo sẽ không vứt bỏ ngươi?"

"Lỡ như ta không muốn làm thì sao?"

Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn hắn. Giản Hành Chi nhún vai: "Vậy ta phải làm nhiệm vụ thôi."

"Long Ngạo Thiên." Tần Uyển Uyển cắn răng: "Tại sao ngươi lại ngang ngược như vậy?"

"Có bản lĩnh thì ngươi cũng ngang ngược đi?" Giản Hành Chi uống một hớp rượu, nhìn thấy Tần Uyển Uyển bị hắn chẹn họng, cười lên.

"Thấy không." Giản Hành Chi sát tới trước mặt nàng: "Đây chính là chỗ tốt của việc tu luyện, người phải trở thành cường giả thì mới có thể ;ập ra quy tắc, ngươi yếu thì bị ta bắt nạt là đáng đời, hiểu không?"

"Mới không phải như vậy." Tần Uyển Uyển trừng hắn, động tác uống rượu của Giản Hành Chi hơi ngừng, Tần Uyển Uyển chăm chú nói: "Cường giả chân chính lập ra quy tắc là vì bảo vệ người yêu. Chỉ có người làm bộ là cường giả mới có thể lấy việc bắt nạt kẻ yếu làm thú vui."

Giản Hành Chi không nói gì, hắn cầm lấy hồ lô rượu, một lát sau, hắn nói thầm: "Tự an ủi mình."

Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận những chuyện có hay không này với hắn, quay đầu nói chuyện đứng đắn: "Mục đích ngày hôm nay của ngươi là gì?"

"Không có mục đích gì." Âm thanh lười biếng của Giản Hành Chi vang lên: "Đưa mỹ nhân cho ngươi."

"Mỹ nhân?"

Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi nghiêm túc gật đầu, cười cười đánh giá nàng: "Ở Thiên Kiếm Tông ngày nào cũng đi nhìn, ta đưa cho ngươi, chẳng là ngươi không vui vẻ sao?"

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng suy tư về hàm nghĩa mà Giản Hành Chi nói.

Hắn đưa cho nàng?

Nếu như đây là nhiệm vụ của hắn, nói cách khác thì Giản Hành Chi không chỉ tìm cơ duyên cho nàng, còn phụ trách tìm nam nhân cho nàng?

Xác thực bình thường xung quanh nữ chính sẽ có đủ loại mỹ nam với các phong cách khác nhau, quyển này của nàng... cũng không ngoại lệ?

"Đừng suy nghĩ nhiều."

Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển nhíu mày, hắn vỗ vỗ vai Tần Uyển Uyển: "Tu luyện cho tốt vào, sau đó nghe lời ta, ta bảo đảm mỹ nam sẽ vờn quanh ngươi, hoa đào mọc từng chùm, còn thuận lợi mà phi thăng. Chỉ cần ngươi nghe lời thì nhân duyên và tiền đồ của ngươi." Ngón tay cái của Giản Hành Chi chỉ vào mình: "Ta bao."

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
« Chương TrướcChương Tiếp »