Quả nhiên hắn đã quên nàng, cũng đã quên chuyện khi còn nhỏ hắn đã cứu nàng. Nàng để ý thấy, những chuyện bình thường đối với hắn mà nói giống như ăn cơm ngủ nghỉ mỗi ngày, căn bản không đáng để hắn nhớ kỹ.
Diệp Thư Vân túm tay áo Mạnh Vân Trạch, lẩm bẩm tự nói: "Lúc còn nhỏ, sao trí nhớ đã kém như vậy? Hôm nào ta kêu phòng bếp làm nhiều món ăn bổ não chút."
Diệp Thư Vân nói rõ ràng là tiếng phổ thông, nhưng tại sao một câu hắn nghe cũng không hiểu?
Mạnh Vân Trạch duỗi tay đặt lên trên trán nàng, buổi sáng hắn đem nàng ôm vào tới, đặt tay lên trán liền cảm thấy nóng muốn phỏng tay, lại thấy sắc mặt nàng trắng bệch, khó tránh khỏi lo lắng. Hiện nay cái trán nàng rõ ràng không có nóng như trước, hắn yên tâm: "Lại nói mê sảng rồi."
Diệp Thư Vân cười: "Chàng hãy nghe cho kỹ, chuyện bây giờ ta bắt đầu nói mới là mê sảng."
Để không làm Mạnh Vân Trạch một lần nữa ngờ vực nguyên nhân nàng gả cho hắn, không bằng nhân cơ hội này cùng Mạnh Vân Trạch nói rõ ràng, đỡ phải sau này lại nháo ra khác chuyện gì khác để Mạnh Vân Trạch hiểu lầm nàng.
Mạnh Vân Trạch cũng cười theo, đoan chính dáng ngồi nói: "Được, ta nghe."
Không biết có phải ánh nến mờ ảo làm nàng sinh ra ảo giác hay không, nàng bỗng cảm thấy tựa hồ từ trong mắt Mạnh Vân Trạch cũng có loại tình cảm giống như trong lòng vào, nàng hồi thần nói: "Ta cam tâm tình nguyện gả cho chàng, không phải bởi vì tình thế bức bách, cũng không có kẻ nào cưỡng chế ta, càng không phải bởi vì thân phận địa vị của chàng."
Luận thân phận địa vị, phu nhân hầu gia so với hoàng hậu đúng là không đáng xem. Nếu không phải bởi vì nàng thích Mạnh Vân Trạch, nào đáng để nàng hao hết tâm lực, bằng mọi cách phải gả vào hầu phủ?
Mắt Mạnh Vân Trạch ẩn chứa ý cười, giả ngu giả ngơ: "Vừa không vì thân phận địa vị, cũng không phải vì tình thế bắt buộc, vậy thì là vì cái gì?"
Nàng đã nói đến như vậy, Mạnh Vân Trạch không thể nghe không hiểu, nhưng hiện tại hắn hỏi như vậy là muốn nghe chính nàng nói thật rõ ràng.
"Đương nhiên là bởi vì hầu gia sinh ra tuấn tú, ta coi trọng hầu gia." Nàng đã là phu nhân của hắn, những lời này nàng thật sự không cần phải giấu giếm, cũng không có gì phải thẹn thùng.
Trong lòng Mạnh Vân Trạch mừng như điên, trên mặt lại không biểu lộ gì, hắn nhẹ chạm vào chóp mũi Diệp Thư Vân: "Đứa bé lanh lợi."
Nhưng nàng thấy vẻ mặt Mạnh Vân Trạch đắc ý, lại nhịn không được muốn tiêu diệt khí phách của hắn, nàng đảo mắt nói: "Bất quá hiện tại ta đang hôn mê lắm, nói không chừng ta đang mê sảng đấy?"
"Ta vốn còn nghĩ chúng ta bạch đầu giai lão cũng không tồi, xem ra là ta tự mình đa tình, thì ra Diệp tiểu thư không muốn như thế. Là gia thế hầu phủ ta thấp, không xứng với nàng." Diệp Thư Vân đùa bỡn ống tay áo Mạnh Vân Trạch, hắn chỉ nhìn, không ngăn cản nàng.
Mắt Diệp Thư Vân rõ sáng ngời, vui vẻ nói: "Ánh mắt chàng cao như vậy, mấy tiểu thư nhà khác chưa chắc chàng nhìn trúng, nhưng còn ta, chàng đã nhìn trúng một ít rồi, không bằng cứ như vậy đi."
Mạnh Vân Trạch gật đầu thừa nhận: "Đây mới là lời nói thật."
Hai người nhìn nhau cười nhẹ nhàng, nhưng lại giống như cười thế nào cũng không hết vui vẻ trong lòng.
Diệp Thư Vân cúi đầu nói nhỏ: "Thật sự chàng một chút cũng không nhớ được ta sao?"
Mạnh Vân Trạch khó hiểu: "Ý nàng là gì?"
"Đêm nguyên tiêu mười năm trước, chàng ở đâu? Đang làm cái gì?"
Bỗng dưng Diệp Thư Vân hỏi không đầu không đuôi, Mạnh Vân Trạch có chút mơ hồ.
Mạnh Vân Trạch hồ đồ đáp: "Có lẽ là đang đi rước đèn."
Diệp Thư Vân trợn mắt nhìn Mạnh Vân Trạch, như đang thập phần chờ mong hắn kế tiếp sẽ nói cái gì, nhưng nào biết hắn chỉ nói đến đây đã dừng lại.
"Còn có?"
"Còn có gì?"
Diệp Thư Vân chờ mong nói: "Ngày đó chàng không gặp chuyện gì khác sao? Ví dụ như chuyện gì đó làm chàng ấn tượng khắc sâu chăng?"
Đột nhiên hỏi hắn chuyện mười năm trước, làm sao hắn có thể nhớ rõ. Mạnh Vân Trạch khổ tâm suy nghĩ thật lâu sau mới nói: "Nàng nói như vậy ngược lại làm ta nhớ tới một chuyện. Có một năm, hôm nguyên tiêu ta bắt gặp một người môi giới bắt cóc một bé gái, ta cứu đứa bé kia, nhưng chuyện này là của năm nào, ta không nhớ được, chỉ nhớ rõ là xảy ra ngay đêm nguyên tiêu."
Diệp Thư Vân oán giận: "Cái trí nhớ này của chàng thật là kém đến không còn thuốc chữa mà."
Diệp Thư Vân dò hỏi khí thế như vậy, không khỏi làm Mạnh Vân Trạch nghi hoặc, hắn nói: "Chẳng lẽ nàng quen biết đứa bé kia?"
Diệp Thư Vân thở dài một hơi, nhìn về nơi khác nói: "Ai, sao ta lại gả cho chàng chứ."
Mạnh Vân Trạch đột nhiên thò đầu qua, hắn cùng Diệp Thư Vân chỉ cách nhau trong gang tấc: "Đương nhiên là bởi vì ta lớn lên tuấn tú."
Diệp Thư Vân buồn cười, đẩy Mạnh Vân Trạch ra, không nói gì.
Mạnh Vân Trạch im lặng trong chốc lát, đột nhiên thông suốt nói: "Ta nhớ lúc trước tựa hồ nàng có nói qua khi còn nhỏ nàng suýt nữa bị người môi giới bắt đi? Chẳng lẽ ngày đó người ta cứu chính là nàng?"
Mạnh Vân Trạch hoảng hốt nhớ tới khi đó đứa bé kia cũng giống Diệp Thư Vân túm ống tay áo hắn không chịu buông tay, lại cẩn thận nhớ lại, hắn nghĩ tới khi đó một đứa bé gái nho nhỏ ngồi ở trong góc, hai mắt đẫm lệ mông lung đáng thương. Mắt hắn chợt lóe lên, hình dáng nàng run bần bật khi đó cùng đôi mắt sáng xinh đẹp trước mắt dần dần hoà lẫn vào nhau, hắn không khỏi thở dài, duyên phận thật là kỳ diệu. Lúc đó hắn nào có thể tưởng tượng được đứa bé mà mình cứu nhiều năm sau thế nhưng sẽ gả vào hầu phủ, trở thành thê tử của hắn, trở thành người cùng hắn bạc đầu cả đời.
Trách không được khi đó Diệp Thư Vân kêu Diệp Định An "cẩu cẩu", hắn đã cảm thấy quen tai, thì ra lúc nàng còn nhỏ cũng đã kêu hắn như vậy. Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu ra vì sao lúc ấy Diệp Thư Vân lại kêu hắn như vậy, bởi vì lúc đó miệng nàng vẫn còn chậm chập.
Mạnh Vân Trạch khó kìm lòng nổi, vươn tay phải ôm lấy mặt Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân ban đầu còn sửng sốt, sau lại uyển chuyển cười, thuận thế nghiêng đầu dựa vào tay hắn.
Thì ra người lần trước nàng nói thích chính là hắn, hắn thật ngốc nghếch quá.
"Chàng cũng thích ta, đúng không?"
Ánh mắt dời xuống, Mạnh Vân Trạch nhìn theo cánh môi hồng nhuận của Diệp Thư Vân, tình khó giữ được, liền cúi người hôn lên. Diệp Thư Vân toàn thân cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám động đậy, hắn lại không an phận mυ"ŧ lấy môi nàng.
Diệp Thư Vân cảm thấy đầu mình không còn tỉnh táo nữa, cả người đều tê dại, bất tri bất giác nhắm mắt, lại bị Mạnh Vân Trạch lôi kéo mà đáp lại hắn.
Tình càng sâu, Mạnh Vân Trạch muốn càng nhiều, vươn tay gắt gao ôm eo Diệp Thư Vân, để nàng càng sát lại gần mình hơn. Nhưng Diệp Thư Vân còn bệnh, hiện nay bỗng nhiên bị ôm hôn thâm tình như thế, tất nhiên chịu không nổi, eo mềm nhũn ra, có chút thở không kịp. Mạnh Vân Trạch nhận thấy người trong lòng mệt mỏi, biết Diệp Thư Vân còn chưa khoẻ, tuy lòng chiếm hữu, nhưng lại không thể để nàng vất vả, vì thế lưu luyến buông tay ra, đem đầu chống Diệp Thư Vân lên trán, như vẫn chưa đã thèm.
Mạnh Vân Trạch kéo cái ót của nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve tai nàng một chút, hắn nói: "Giữ gìn sức khoẻ, ngủ thêm chút nữa đi, chờ nàng ngủ ta sẽ ra ngoài."
Diệp Thư Vân khẽ cắn môi dưới, nhớ lại cái hôn khi nãy, lại biến thành thiếu nữ thẹn thùng, nàng nói: "Vậy chàng kể cho ta nghe chút chuyện xưa đi."
Mạnh Vân Trạch nhẹ giọng bật cười, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân, hai người không nói lời nào nhưng lại giống như đã nói hết ngàn lời.
Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Nàng muốn nghe chuyện xưa gì?"
Diệp Thư Vân cười cười, đáp nói: "Chuyện ma quỷ đi."
Trời đêm gió lớn, mọi nơi yên tĩnh không tiếng động, đúng là thời điểm tốt để kể chuyện ma.
Mạnh Vân Trạch nói: "Sách cổ có ghi, thời trước trên đất năm châu có một tiểu vương quốc, tên là Nguyệt Minh. Quốc gia đó có một Vu nữ, vô cùng xinh đẹp, ngộ tính cực cao, năm ấy mười tuổi đã trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới Vu sư. Năm quốc vương Nguyệt Minh băng thệ, lúc lâm chung đã gửi gắm với Vu tộc, mong tộc nhân Vu tộc sẽ phụ tá tân đế. Bởi vì vu thuật của nữ vu ấy lợi hại, tộc trưởng Vu tộc liền giao trách nhiệm chiếu cố tân đế ấy cho nàng. Thời gian thấm thoát trôi qua, tân đế dần bắt đầu nảy sinh tình cảm không nên có với Vu nữ kia. Năm tân đế 18 tuổi, đã tùy hứng hạ một đạo thánh chỉ muốn cưới Vu nữ, làm cả quốc gia trên dưới hoảng sợ."
Nói đến đây, Diệp Thư Vân đã ngủ mất. Mạnh Vân Trạch nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, hắn không thể tưởng được mấy năm trước mình chỉ làm một việc thiện đã đưa tới duyên phận như vậy. Mạnh Vân Trạch thay nàng dịch góc chăn, không hề phát ra tiếng động. Trước khi đi, Mạnh Vân Trạch sờ sờ gương mặt nàng, nào biết Diệp Thư Vân thừa cơ giữ chặt tay hắn, áp mặt vào hắn tay ngủ ngon lành.
Mạnh Vân Trạch không đành lòng kinh động nàng, liền để mặc nàng.
Đêm hôm đó, Diệp Thư Vân ngủ rất say, đến ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, nàng mới tỉnh lại.
Diệp Thư Vân vừa tỉnh lại liền thấy Tú Ngọc mang nước rửa mặt tiến vào, mà Mạnh Vân Trạch đã không biết tung tích.
Tú Ngọc cười xấu xa: "Tiểu thư tìm cái đấy? Muốn hỏi Hầu gia đã đi ra ngoài chưa à?"
Tú Ngọc cười như vậy, Diệp Thư Vân đã biết Tú Ngọc hiểu sai.
Tú Ngọc vắt khăn chờ Diệp Thư Vân, lại nói: "Hầu gia cũng thật là, biết rõ thân mình tiểu thư không khoẻ còn lăn lộn tiểu thư như vậy."
Diệp Thư Vân đỏ bừng mặt, nàng nói: "Ngươi nói bậy gì đó, ta còn bệnh đấy."
Hôm qua đúng thật là Mạnh Vân Trạch nghỉ trong phòng nàng, nhưng hắn không có cùng giường với nàng, đợi nàng ngủ rồi ra gian ngoài nghỉ ngơi. Không nói đến nàng còn bệnh, cho dù nàng không bệnh, nàng cũng không thể dưới tình huống này cùng hắn hành lễ với Chu Công.
Diệp Thư Vân đi tới, Tú Ngọc liền đem khăn đưa cho nàng: "Ai nói không phải? Biết rõ tiểu thư còn bệnh, hầu gia thật là quá nóng vội rồi."
Lời còn chưa hết, Diệp Thư Vân sớm đã xấu hổ đến đỏ ửng mặt, nàng đem tay nhúng vào trong bồn vẫy vào người Tú Ngọc: "Ngươi tuổi còn nhỏ, cái đầu này lại toàn nghĩ cái gì đâu? Những chuyện ngươi tưởng tượng, hết thảy đều không có xảy ra, đừng có suy nghĩ loạn xạ."
Tú Ngọc không tin nàng, còn hỏi: "Thật sao?"
"So vàng so bạc còn thật hơn."
Tú Ngọc hồ nghi, Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch đều là thiếu niên huyết khí phương cương, không thể nào nhịn được. Nghĩ lại nhớ đến Diệp Thư Vân còn bệnh, tất nhiên không thể xảy ra cái gì.
Tú Ngọc duỗi tay xem trán Diệp Thư Vân, lại so với trán mình nói: "Xem ra sốt cao đã lui rồi. Tiểu thư không biết hôm qua người té xỉu có bao nhiêu dọa người đâu!"
Diệp Thư Vân đem khăn đưa cho Tú Ngọc, đi đến trước bàn trang điểm: "Có bao nhiêu dọa người?"
Tú Ngọc tiếp được khăn ném vào trong bồn, đi theo Diệp Thư Vân đến trước bàn trang điểm: "Lúc đó sắc mặt tiểu thư trắng bệch, hô hấp cũng yếu ớt, thật là làm ta sợ hãi. Hầu gia tựa hồ cũng sợ không nhẹ, vừa nhìn thấy tiểu thư ngất xỉu, không nói hai lời đã xụ mặt chạy tới bế tiểu thư về phòng, lại vội vội vàng vàng cho người đi thỉnh đại phu. Lúc ấy hầu gia nóng vội, nói chuyện cũng lớn tiếng, nhìn rất là dọa người."
Trước đây cảm tình của Mạnh Vân Trạch và Diệp Thư Vân không tốt, lúc nào cũng khách khách khí khí, hơn nữa hầu gia luôn hiền lành, người dưới chỉ cần không phạm sai, nàng chưa từng thấy hầu gia cao giọng với ai. Hôm qua là lần đầu tiên nàng chính mắt thấy bộ dáng Mạnh Vân Trạch lòng nóng như lửa đốt như thế.
Diệp Thư Vân chưa kịp thu hồi nụ cười, bên ngoài có người tới báo, nói là hầu gia chờ đưa nàng đi học, nhắc nàng nhanh chóng chuẩn bị. Diệp Thư Vân vừa nghe Mạnh Vân Trạch đang đợi nàng, vui mừng khôn xiết, vừa không muốn cho Mạnh Vân Trạch đợi lâu, cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy hắn, vì thế hối thúc Tú Ngọc trang điểm cho nàng.
Diệp Thư Vân vừa mở cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy Mạnh Vân Trạch đứng ở bậc thang trước cửa, cười như không cười mà nhìn chằm chằm nàng. Diệp Thư Vân bừng tỉnh nhớ tới nụ hôn đêm qua ư, có chút thẹn thùng, không dám tiếp tục nhìn Mạnh Vân Trạch.
Qua một lát, nàng mới dám nhìn lại hắn, hắn hướng nàng vẫy tay, kêu nàng đi qua.