Từ khi chuyện sơn phỉ kết án, Diệp Thư Vân rất ít khi nhìn thấy Mạnh Vân Trạch, nhưng vì muốn ngẫu nhiên gặp hắn, ngày nào nàng cũng chạy đến tàng thư quán, đáng tiếc vẫn chưa lần nào gặp qua.
Sau giờ ngọ Diệp Thư Vân đến lầu hai thư viện tìm sách, nàng đang giơ tay sờ soạng một vòng, trong lúc lơ đãng lại chạm phải một đôi tay khác, Diệp Thư Vân trong lòng cả kinh vội vàng thu hồi tay nhìn qua.
Người đến là Lưu Thiệu.
Diệp Thư Vân tạ lỗi nói: "Xin lỗi, vừa rồi không chú ý."
Lưu Thiệu liếc mắt trên dưới đánh giá nàng một cái, vội vàng lắc lắc tay như cảm thấy rất chán ghét.
Diệp Thư Vân ngơ ngẩn, hắn...... đang khinh thường nàng sao? Hắn dựa vào cái gì chứ!
Diệp Thư Vân còn chưa mở miệng hỏi, Lưu Thiệu đã xoay người rời đi, trong mắt hắn vẫn còn thẳng thừng coi khinh nàng. Bỗng dưng không duyên không cớ bị người xem thường như vậy, trong lòng Diệp Thư Vân cũng không thoải mái, mắt lạnh liếc bóng dáng hắn đi xa sau đó nhanh chóng lấy sách rời đi chỗ khác.
Qua đến buổi chiều, Diệp Thư Vân tranh thủ thời gian đi hí viên xem diễn.
Hôm nay vốn là ngày cực kỳ bình thường, vừa không là ngày hội cũng không phải ngày nghỉ nhưng không biết tại sao, quần chúng tới xem diễn nhiều lạ thường, chen chen chúc chúc khiến nàng một bước cũng khó mà đi.
Diệp Thư Vân gian nan lắm mới đi được đến trước sân khấu, đằng sau lại có người đẩy nàng. Thình lình bị đẩy một cái như vậy, Diệp Thư Vân không cẩn thận dưới chân, cúi người tiến lên vài bước, nhanh chóng chụp vai người phía trước để đứng vững.
Người nọ đang ngồi yên lành, bỗng nhiên bị người đập vào liền cảm thấy có chút khó chịu vì vậy xị mặt quay qua, nhưng vừa thấy là Diệp Thư Vân, tức giận đã nhanh chóng biến mất.
Người nọ vui mừng kêu: "Diệp Thư Vân!"
Diệp Thư Vân giương mắt nhìn lên, khóe mắt bỗng dưng thấy được bóng dáng Lưu Thiệu. Sau đó ánh mắt chuyển nhanh qua nhìn người trước mắt, nàng cứ nghĩ là ai, thì ra là Nhan Dĩ Hằng.
Diệp Thư Vân không vui lắm, vài lần trước chạm mặt với Nhan Dĩ Hằng, nàng đều cố tình giấu giếm thân phận, hiện tại bị hắn biết được tất nhiên cảm thấy không cao hứng: "Ngươi làm sao biết tên họ của ta?"
Nhan Dĩ Hằng kiêu ngạo nói: "Ta nói rồi, ngươi không nói cho ta, ta cũng có biện pháp." Câu chuyện vừa chuyển tới chủ đề này, Nhan Dĩ Hằng chế nhạo nàng: "Huống hồ, hiện giờ ở kinh thành ngươi cũng coi như người nổi tiếng, ta làm sao không biết?"
Diệp Thư Vân, con gái Diệp Hữu Thành, muội muội của Diệp Định An, mà Diệp Định An...... còn là ý trung nhân của Lâm Lan. Ngày đó hắn phái người đi hỏi thăm thân phận Diệp Thư Vân mới biết được, lần đầu tiên gặp mặt ở hí viên, mọi hành động của nàng có lẽ đều là cố ý để dời đi sự chú ý của hắn, đồng thời giúp đỡ Diệp Định An cùng Lâm Lan gặp gỡ.
Diệp Thư Vân không muốn có tiếp xúc không cần thiết cùng Nhan Dĩ Hằng, nhẹ nói xin lỗi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Nhan Dĩ Hằng lại dùng bàn tay to ngăn Diệp Thư Vân lại nói: "Gấp cái gì? Ngươi không phải tới xem diễn sao? Hôm nay Phương Nhiêu diễn, ngươi không muốn xem? Bàn ta còn chỗ trống này, ngồi đây cùng nhau xem đi."
Diệp Thư Vân chửi thầm nói: "Trách không được hôm nay hí viên nhiều người đến như vậy."
Sau đó nàng lắc đầu đáp: "Ta và ngươi không có giao tình tới mức cùng ngồi xem diễn."
Nhan Dĩ Hằng lại chẳng chịu đả kích, cà lơ phất phơ nói: "Nhìn ngươi nói này, thật là làm người ta thương tâm."
Cử chỉ Nhan Dĩ Hằng tuỳ tiện như vậy khiến Diệp Thư Vân thực sự chướng mắt, Bởi vì Phương Nhiêu lên sân khấu, chú ý của mọi người đều dồn lên nàng ấy, nàng liền lẳng lặng rời xa Nhan Dĩ Hằng.
Đợi đến khi Nhan Dĩ Hằng quay đầu lại nhìn, Diệp Thư Vân nào còn ở đó.
Ra khỏi hí viên, Diệp Thư Vân đi dạo một vòng phụ cận, sau đó đến quán trà bánh ngày thường nàng hay đến ngồi một lát. Nàng ngồi ở lầu hai nhìn thấy người đến người đi trên phố, người ra kẻ vào từng cửa hàng lớn bé, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Thư Vân dựa nghiêng trên lan can, bàn bên có hai nam tử đang nói chuyện phiếm, thanh âm hai người không lớn nhưng vừa đủ để Diệp Thư Vân nghe thấy. Thật khéo, chuyện hai người nói không phải chuyện lạ gì mà chính là tin đồn về Diệp Thư Vân nàng.
Người áo dài trắng cảm thán nói: "Thế đạo thật nhanh thay đổi, hiện giờ nữ tử vì muốn leo lên quyền quý, chẳng những từ bỏ thể diện, mà danh tiết cũng không cần."
Nam tử mặc áo xanh tiếp lời: "Ngươi đang nói chuyện Mạnh Hầu sao?"
Người nọ nói: "Tất nhiên."
"Việc này ta tuy cũng nghe qua, nhưng không biết là tiểu thư nhà ai?" Áo xanh chậm uống một miếng trà.
Người nọ như đang khai phá bí mật, vô cùng hiếm lạ nói: "Ngươi từng nghe danh Diệp gia chưa? Người ta nói là tiểu thư nhà đó."
Khi nãy Nhan Dĩ Hằng có nói Diệp Thư Vân nàng hiện nay ở kinh thành cũng coi như là người nổi tiếng, thì ra là muốn chỉ chuyện này.
Nam nhân mặc áo xanh lại không hiểu, hỏi hắn: "Diệp gia? Ta chưa từng nghe nói qua."
Người nọ buông ly, ghé sát vào áo xanh nói: "Hồ đồ, là Diệp Hữu Thành mấy năm trước bị giáng chức."
Nam nhân áo xanh lập tức hiểu rõ.
Bởi vì chuyện đó liên lụy tướng quân tiền triều, cho nên nháo đến ồn ào huyên náo, bọn họ ở trong kinh đối với chuyện quan trường đều nghe người nói qua ít nhiều.
Áo xanh nói: "Ta tưởng là ai, xem ra gia phong Diệp gia rất có vấn đề."
Diệp Định An từng nhắc nhở nàng, làm như vậy sẽ liên luỵ thanh danh cha mẹ, nàng dự định nghe theo Diệp Định An rời xa Mạnh Vân Trạch, sau đó lại nghĩ biện pháp khác. Nhưng hôm từ Hình Bộ trở về, nàng bỗng có một giấc mộng. Trong mộng, thánh chỉ lần nữa truyền tới phủ, nàng thấy người kia, hắn đem nàng giả thành người khác, bắt nàng sống thành người khác.
Nàng rất hận người kia, với lại, cuộc sống thâm cung nàng trải qua một lần là đủ rồi, tuyệt không có thể lại có lần thứ hai.
Lúc này đây nàng cần phải đánh cuộc, nàng đánh cuộc Mạnh Vân Trạch sẽ thấy tình cảnh xấu hổ của nàng mà áy náy. Lời đồn đãi bên ngoài truyền đi càng khó nghe thì càng có khả năng trở thành gông xiềng buộc trụ Mạnh Vân Trạch, kéo hắn về hướng nàng.
Bởi vậy, nàng càng phải mặt dày chịu đựng.
Lần này vô luận là thắng hay thua, nàng tuyệt đối không thể lại bước vào cửa cung một bước.
Nhoáng một cái, Diệp Thư Vân đột nhiên thấy thân ảnh Mạnh Vân Trạch xuất hiện phía dưới, nàng vội rời bàn chạy xuống dưới lầu. Vừa chạy đến cạnh cửa quán trà, không cẩn thận đυ.ng phải bàn bên cạnh một chút làm nước trà văng ra vài giọt.
Hôm nay nàng cũng không biết bị làm sao, chốc lát đυ.ng phải này, chốc lại đυ.ng phải kia không dứt.
Diệp Thư Vân giương mắt nhìn qua đã thấy Lưu Thiệu đang tràn ngập buồn bực.
Lưu Thiệu thăm dò nhìn thoáng qua phía ngoài, đúng là Mạnh Vân Trạch vừa vặn đi qua, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Thế nào? Mấy ngày không gặp Mạnh thị lang đã hồn tiêu phách tán? Vừa nhìn thấy liền hận không thể chạy như bay qua à?"
Lưu Thiệu xưa nay chướng mắt nhất người không có tự ái.
Diệp Thư Vân vốn định xin lỗi người này, chỉ là hắn nói chuyện như giấu dao bên trong, chút ý xin lỗi tức khắc biến mất, miệng không theo lòng nói: "Xin lỗi, tiền trà ta thanh toán."
Diệp Thư Vân lấy bạc ra đặt lên bàn chuẩn bị đi, Lưu Thiệu lại không buông tha nàng, vẫn nói: "Xem ra những lời đồn đãi vớ vẩn trong kinh một chút cũng không ảnh hưởng đến ngươi? Lòng dạ của Diệp tiểu thư quả nhiên thường nhân không thể sánh bằng." Lưu Thiệu dừng một chút, lại nói: "Ôi, không đúng. Có lẽ phải nói gia huấn của Diệp gia thường nhân không thể sánh bằng."
Dứt lời, Lưu Thiệu híp mắt nhìn về phía nàng, lại là cái ánh mắt này! Ban ngày hắn cũng nhìn nàng như vậy. Hiện tại nàng đã hiểu vì sao buổi sáng hắn trưng bộ dáng coi thường nàng.
"Phải không? Ta nghĩ đạo làm quân tử của Lưu gia cũng không hơn."
Đêm trường tư khai diễn ở hí viên, Lưu Thiệu ngẫu nhiên nghe được Diệp Thư Vân cùng Thẩm Hàng Khải nói chuyện, lúc ấy lời bọn họ nói mờ mịt, hắn chỉ nghe được vài câu sự tình gì đó liên quan đến danh tiết Diệp Thư Vân, lại nghe thấy tựa hồ có quan hệ với Hình Bộ. Lưu Thiệu có một bà con đang làm việc ở Hình Bộ, cơ duyên xảo hợp liền nghe nói chuyện Diệp Thư Vân không tiếc lấy danh tiết vì chứng mình Mạnh Vân Trạch trong sạch.
Hắn cùng Diệp Thư Vân vốn đã có xích mích, nghe được tin tức này, hắn càng chướng mắt Diệp Thư Vân.
"Buồn cười, nữ tử xưa nay lấy danh tiết làm trọng, ngươi vì muốn leo lên quyền quý liền đem danh tiết đạp xuống chân, người không từ bất cứ thủ đoạn nào giống ngươi cũng xứng hỏi ta đạo làm quân tử? Quả thực đáng cười, đừng làm dơ lỗ tai ta." Lưu Thiệu lại nói: "Nha, còn không đi? Nếu chậm, ngươi đuổi không kịp Mạnh Hầu đấy."
Thanh âm, cường điệu, bộ dáng mà Lưu Thiệu nói chuyện, đúng thực là bộ dáng nàng chán ghét nhất.
Lưu Thiệu khinh miệt nói: "Ta biết rồi, chắc là Mạnh Hầu biết ngươi làm người như thế nào, mới chướng mắt ngươi, cho dù ngươi vội vàng truy đuổi đòi leo cao, ngay cả ánh mắt hắn cũng không muốn cho ngươi một cái, cho nên ngươi không thể nào không từ bỏ, đúng chứ?" Lưu Thiệu bỗng nhiên giả bộ một bộ đứng đắn nói: "Khá tốt. Dù gì cũng là đồng môn, ngươi nói ta nghe, bước tiếp theo, ngươi tính toán leo lên người nào khác?"
Lưu Thiệu từng câu từng chữ thù hận như vậy thật khiến Diệp Thư Vân ngứa răng, nàng cũng không biết đến tột cùng thâm cừu đại hận giữa bọn họ sâu thế nào mà hắn lại hùng hổ doạ người đến vậy?
Lúc Lưu Thiệu định tiếp tục mở miệng vũ nhục Diệp Thư Vân, Nhan Dĩ Hằng đang từ bên ngoài vào, hắn xem xong diễn ở hí viên tính vào đây uống ly trà, không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy một màn □□ như thế.
Chuyện của Diệp Thư Vân hắn cũng có nghe qua, nhưng thị phi đúng sai thế nào người không liên quan như hắn không có ý kiến, chỉ là nam tử trước mắt này liên tục lải nhải giống như bà già ba hoa, khiến hắn càng nghe càng thấy bực bội.
Nhan Dĩ Hằng xoải bước tiến vào quán trà tính giúp Diệp Thư Vân, không ngờ nàng đã lấy một ly trà hắt lên mặt người nọ, làm hắn xem thấy thập phần thống khoái.
Hắn cùng Diệp Thư Vân tuy rằng chỉ gặp vài lần, nhưng từ chỉ vài lần chạm mặt không thoải mái đó, hắn cũng nhìn ra được Diệp Thư Vân tuyệt không phải người dễ chọc, làm sao dễ dàng để mặc người nọ khinh nhục chèn ép như vậy.
Diệp Thư Vân buông chung trà nói: "Trà hương thanh đạm, chỉ sợ tẩy không được đầu óc xấu xa của ngươi, nhưng muốn tẩy miệng ngươi thì chắc chắn đủ đấy."
Diệp Thư Vân vừa nói ra, Lưu Thiệu bất ngờ ngốc lăng nhìn nàng.
Diệp Thư Vân đắc ý nói: "Không cần cảm tạ ta, chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Lưu Thiệu đập bàn đứng lên, cả giận nói: "Ngươi!"
Lưu Thiệu nháo như vậy, không thể tránh mọi người trong quán trà đều nhìn qua.
Trong giây lát, Lưu Thiệu tiến lên bày ra tư thế như là muốn đánh Diệp Thư Vân. Nhan Dĩ Hằng tay mắt lanh lẹ chạy đến che trước mặt nàng đồng thời duỗi tay ấn trước ngực Lưu Thiệu ngăn lại.
Nhan Dĩ Hằng nhướng mày, nhưng lời nói lại lộ ra khí thế không cho cự tuyệt: "Vị huynh đệ này, hỏa khí quá lớn rồi."
Lưu Thiệu hừ lạnh một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Lại nữa? Mạnh hầu thật không biết ngươi làm người ra sao à?"
Diệp Thư Vân cả giận: "Ta thấy ngươi đọc sách thánh hiền! Vậy mà đầu óc toàn là mấy thứ dơ bẩn!"
Nhan Dĩ Hằng bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Thư Vân một cái, khuyên nhủ: "Thất tình lục dục là chuyện thường tình. Nhìn dáng vẻ vị huynh đệ này, không chừng hắn lại đang trải qua chuyện đấy." Nhan Dĩ Hằng lại hướng Lưu Thiệu nói: "Lời tuy như thế, nhưng ngưới nói cũng quá khó nghe. Phụ thân thường nói ta cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, con cháu trong kinh chỉ có ta là phế vật nhất. Nhìn lại xem dáng vẻ của ngươi, chẳng lẽ muốn cùng ta sánh vai à?"
Lời mới nói ra, Mạnh Vân Trạch không biết từ chỗ nào tiến quán trà, lạnh lùng nói: "Diệp tiểu thư là người như thế nào, ta so với ngươi càng rõ ràng."