Dung Tễ về nhà, hưng phấn ngủ không yên, mở album ảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dung Tiếu trong điện thoại.
Hắn nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của Dung Tiếu, bao lấy tứ chi hắn, hòa vào trong máu hắn, hai người tựa như hòa vào một thể.
Thì ra có một Omega thuộc về mình lại có cảm giác hạnh phúc như vậy.
Như chìm trong mộng đẹp, hắn hoa mắt chóng mặt, bồng bềnh tựa trên mây, tưởng như sắp chết chìm trong hạnh phúc.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Dung Tễ vừa thể dục buổi sáng xong không lâu thì nhận được điện thoại của Bạch Phóng Vi.
Hắn vốn định thay xong quần áo thì đến trường học, trạng thái hiện tại của Dung Tiếu mà đi học có vẻ không được an toàn cho lắm, thân phận Omega sẽ dễ bị phát hiện, vết sẹo sau cổ anh, toàn bộ thân thể bao trùm mùi tin tức tố của Alpha, đều là chứng cứ bất lợi cho việc che giấu giới tính thật của anh.
Bạch Phóng Vi nghe tiếng hắn lái xe, lạnh nhạt hỏi: "Con đến doanh trại hay đến trường?"
Dung Tễ do dự một chút, vẫn chọn trả lời thẳng thắn: "Trường học."
"Đi tìm đứa con hoang kia sao?"
"Mẹ, " Dung Tễ cau mày, "Mẹ đừng gọi anh ấy như vậy nữa."
"Làm sao?" Bạch Phóng Vi cười lạnh, "Bây giờ muốn gọi nào còn phải nghe ý kiến của con?"
Dung Tễ biết nàng đang tức giận, cũng không tiện phản bác, bảo trì yên lặng, không lên tiếng nữa.
Bạch Phóng Vi dừng một chút, hít một hơi, lại nói tiếp: "Con không cần phải tốn công đến trường tìm nó làm gì nữa cả."
Dung Tễ cả kinh: "Mẹ có ý gì?"
Bạch Phóng Vi nói: "Liễu gia trên chiến trường gửi về một thông báo, đã tìm thấy đứa con trai là Alpha thất lạc của mình, con còn nhớ chứ?"
Dung Tễ có dự cảm chẳng lành.
Đọc truyện tại https://truyen4u.net/author/Duonglam04 để ủng hộ edit
"Thế lực của Liễu gia ngày càng phát triển, ta và cha con gần đây lo lắng đến sứt đầu mẻ trán," trong giọng nói Bạch Phóng Vi pha lẫn ý cười, "Vừa hay có Dung Tiếu, mà nó cũng đồng ý rồi, vì Dung gia mà kết thông gia với Liễu gia."
Dung Tễ lúc này như bị ai đánh một đòn, lỗ tai ong ong, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu của Bạch Phóng Vi truyền đến, nếu là thường ngày nghe được âm thanh của mẹ khiến hắn an tâm phần nào thì hôm nay, âm thanh ấy như ác ma đang thiêu đốt hắn.
Hắn nghẹn xuống: "Mẹ....mẹ"
Hắn không biết nên nói gì nữa, thô bạo cúp điện thoại, ngay sau đó tăng tốc xe, lòng nặng trĩu, nhấn ga một cái, xe như chiếc tên lửa phóng nhanh trên đường.
Một đường lái thẳng đến trường học, hắn mở cửa xe, đứng dưới cổng ký túc xá lưỡng lự, muốn đi lên chất vấn, nhớ lại những ngày hạnh phúc vừa qua, rất chân thật rồi lại như một giấc mộng, chỉ cần một tác động nhỏ mộng đẹp sẽ tan.
Thế nhưng hắn cũng rõ ràng, Dung Tiếu từ đầu đến cuối, đối với đoạn quan hệ đột nhiên phát sinh giữa bọn họ, đều là kháng cự.
Lưỡng lự hồi lâu, lâu đến mức những bạn học xung quanh cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn hắn, lúc này mới rời bước chân, tiến vào ký túc xá.
Trong hành lang, hắn như có như không ngửi được mùi tin tức tố của Dung Tiếu, sức mạnh của đánh dấu chính là như vậy, có thể khiến hai cá thể riêng biệt sản sinh ra một loại quan hệ cả đời không thể tách rời.
Nhưng mà Dung Tiếu lại cố tình đem quan hệ của bọn họ giãn ra.
Làm sao có khả năng? Dung Tễ suy nghĩ một chút liền không chịu nổi.
Đến gần phòng Dung Tiếu hơn, mùi tin tức tố ngày càng rõ, bên trong lửa giận còn ẩn giấu một loại cảm giác không nói nên lời, hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ mình.
Hắn run run gõ cửa phòng, cũng đợi cái người khiến hắn đang rất tức giận đến mở cửa, trong dòng máu đang chảy mang theo một suy nghĩ không khống chế được, vừa hận vừa nghĩ, muốn đem Dung Tiếu kéo đến trước mặt, sau đó tàn nhẫm
làm anh, khiến anh không dậy nổi.