Chương 9
Giấc mộng Nam Kha
“Hắn vì cái gì mà còn chưa tỉnh? !” Đế vương tức giận, tức khí dần chuyển biến thành sát khí.
“Hoàng thượng, ngài có gϊếŧ lão thần, lão thần cũng không biết a, ngũ hoàng tử thân thể rõ ràng đã khỏe mạnh. . . . . .” Vị thái y vẻ mặt bất đắt dĩ quỳ xuống không dám nhìn thẳng đế vương.
“Tất cả đều là cái cớ! Ngươi nghĩ trẫm không dám gϊếŧ ngươi sao? !” Tia nhìn nguy hiểm hướng về phía vị thái y, đột nhiên có một người xuất hiện ở cửa phòng, lão thái y nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng đến.
“Hoàng thượng, thái y đều bị ngài gϊếŧ, ai sẽ chiếu cố tiểu tử kia?” Trần Vương cư nhiên bước vào Thiên Nguyên cung, cười với vị thái y, “Chung lão, ta tới đúng lúc không?”
Chung lão nhìn Trần Vương khuôn mặt dần trở nên đỏ hồng, “Trần vương điện hạ. . . . . .”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Chung lão nhìn đế vương đang thịnh nộ không nói gì, như ngấm ngầm đồng ý, vội vàng cáo lui.
Trần Vương nhìn Chung Lão tái mặt rời đi: “Hoàng thượng, ngươi đừng giận chó đánh mèo chứ!”
Trần Vương ở bên gọi Tư Mã Dực “Hoàng Thượng, đừng tức giân như vậy”.
Tư Mã Dực không nói, vẫn gắt gao nắm tay Vọng Nguyệt, Trần Vương tiếp tục nói: “Theo Điếm Tiểu Nhị nói, ngươi hẳn là đoán được, tiểu tử này có năng lực thôi miên, bọn Điếm Tiểu Nhị đều không biết bọn hắn bị thôi miên, bởi vì Ám Nhất không bị thôi miên, liếc mắt một cái mới biết trong tay Điếm Tiểu Nhị là cái gối. Như vậy chúng ta có thể đóan được, tiểu tử kia đang sử dụng năng lực của mình để vu mộng, làm cho mình chìm trong ảo giác, một khi có người phá vỡ, sẽ mất đi tác dụng, nó giống như giấc mộng Nam Kha. Hắn hiện đang chìm trong giấc mộng của mình và không muốn thanh tỉnh, ngươi mà gϊếŧ hết tất cả ngự y đều không thể làm được gì đâu!” Trần Vương chạm nhẹ lên hai vai của đệ đệ mình, “Chúng ta tuy là không coi trọng nhân mạng, nhưng không có nghĩa là có thể gϊếŧ người tùy ý như vậy! Hãy đi vào mộng đánh thức hắn tỉnh lại!”
Húc đế trong mắt tràn đầy tự tin lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt như vậy, “Nhị ca, trong mắt tiểu tử kia, ta rốt cuộc là gì của hắn? Chuyện mọi người an bài hắn đều làm tốt, thậm chí cầu xin lưu lại mạng cho Âu Dương Thắng, vì cái gì lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy? ! Lúc trước không biết ta là phụ thân hắn, hắn cùng ta có bái biệt, ta không trách hắn, khả vì cái gì biết ta là phụ thân, vẫn muốn đi tìm cái chết! Trên đời này không còn gì để hắn vướng bận sao? Hay hắn vẫn trách phụ hoàng này giấu diếm hắn? !”
Trần Vương trong lòng không đành lòng, nhưng cũng lần đầu tiên đối với tiểu tử này sinh khí, đệ đệ của y thân phận tôn quý vốn là một bậc đế vương, khi nào lại lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy?.
Thở dài, “Nếu muốn biết hắn nghĩ gì thì hãy đánh thức hắn trước đi, ngươi là bậc tôn quý tại sao lại ủy khuất như vậy, mặc kệ là nguyên nhân gì, trước nhất hãy cứu hắn tỉnh lại rồi nói sau!”
“. . . . . . Không sai, trẫm khi nào lại ủy khuất như vậy! Mấy ngày nay nhị ca đã lao lực nhiều , nhưng. . . . . .”
“Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi, ha hả, đáng thương tiểu thử kia.”
Lam Nguyệt thở dài đi tới cái ghế tre trong bệnh viện, trên mặt lộ ra nét hạnh phúc tươi cười, nửa tháng trước cư nhiên hắn sốt cao dọa phụ mẫu, hai ngày nay hắn uống thuốc bổ đã đỡ hơn, nhưng vẫn không thể vận động nhiều, hắn đã sớm không có kiên nhẫn, làm hắn thật muốn khóc, một câu cự tuyệt lại không thể nói ra, cuối cùng đành phải ủy khuất ngồi đây.
Phụ mẫu Lam Nguyệt đều thật lo lắng, trách không được người ta nói người từ quỷ môn quan trở về sẽ trọng sinh mạng hơn, khi bọn họ trở về phát hiện Lam Nguyệt đến thần trí không còn rõ, cả người như phát hỏa, đi đến bệnh viện thì bác sĩ nói khó cứu chữa, bọn họ đều là phật tử, nên buổi tối đều bên cạnh giường Lam Nguyệt lúc nào cũng hướng phương Bắc mà quỳ, hướng Bồ Tát khẩn cầu. Có lẽ thần tiên hiển linh, Nguyệt Nhi tuy rằng hôn mê đã lâu, nhưng bệnh tình cũng không chuyển biến xấu, mà chỉ như vậy đến chín mười ngày, bọn họ đi chùa miếu cầu nguyện, ở đó có một đại sư nói, đến khi
đoạn tuyệt cơ duyên, thì A Nguyệt sẽ quay về, quả nhiên hai ngày trước bệnh tình Nguyệt Nhi đã tốt hơn, nhanh chóng tỉnh lại, tựa không có việc gì, tính tình của hắn so với trước đây lại trầm ổn hơn nhiều, nhất là khi cười lại làm cho bao nữ sinh đỏ mặt. Nghĩ tới lúc đại sư nói là cơ duyên, vợ chồng họ vẫn còn nhớ, nhưng A Nguyệt lại không nhớ gì, bọn họ cũng không nhiều lời, chỉ có thể một mực chăm sóc hài nhi của mình.
Trong một đêm trăng, bệnh nặng mới khỏi làm Lam Nguyệt lại buồn ngủ, mông lung có người gọi tên mình, âm thanh đó cũng có chút quen thuộc ? Hắn nhớ hắn chưa kịp nói lời nào với người đó, đã cùng người đó chơi cờ.