Chương 23
Trò khôi hài cùng thiệt tình, vũ nhục cùng quan tâm
Vọng Nguyệt chôn đầu trong chăn, không biết suy nghĩ cái gì, cả nửa ngày, làm cho hắn hít thở không thông, mới một phen xốc chăn lên, ngồi dậy, ngáp một cái, dụi nhẹ mắt, “Lâm?”
“Vâng, ngũ điện hạ, hoàng thượng đang ở ngự thư phòng chờ ngài.”
“. . . . . . Ta đã biết.”
Sau nửa canh giờ, Vọng Nguyệt đi tới ngự thư phòng, kinh ngạc phát hiện Điếm Tiểu Nhị “Đã lâu” không thấy nhưng giờ lại đang đứng ở đây, sau đó liền hiểu được, chính mình lại bị giám soát, cố gắng tỏ vẻ không bất mãn, tiến vào quan sát ánh mắt người nào đó, hắn biết, y có lý của chính mình.
Như thưòng lệ, hắn tới trước mặt nam nhân, mặt mang theo ý cười mà hành lễ, sau đó đứng lên, Điếm Tiểu Nhị lẳng lặng nhìn về phía Vọng Nguyệt hành lễ, liền yên lặng đứng ở phía sau hắn, làm cho thói quen trêu ghẹo Điếm Tiểu Nhị lại nổi lên, hắn hạ mi nhìn về phía Điếm Tiểu Nhị, khả nhiên thân hình Điếm Tiểu Nhị rung lên, liền hạ khí, niệm thần chú “Ta không phát hiện, ta không phát hiện”, dù sao cũng không có ai nghe được a?
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Vọng Nguyệt trong mắt hiện lên một tia tinh quang, Điếm Tiểu Nhị đột nhiên ngẩng đầu lên, thần tình kinh hỉ nhìn ra ngoài cửa chính là. . . . . .
Một cây cột.
“Ám Nhất! Ngươi như thế nào mặc thành như vậy? !”
“A, chúng ta hôm nay lập gia đình?”
“Không, không, không, ta đương nhiên nguyện ý, ha hả,” hắn quay đầu ánh mắt quỷ dị nhìn các thái giám, thị vệ hét lớn: “Cảm tạ các vị tới tham gia hôn lễ của Điếm mỗ!”
Sau đó quay đầu lại, ngây ngô đứng một chỗ cười, đột nhiên ở trước bãi đất trống cúi đầu ba cái, làm động tác bế công chúa, ở tại chỗ mà chạy, rồi làm động tác như buông cái gì đó ra, sau đó liền đi thong thả nói, miệng bắt đầu toái toái niệm.
“Ám Nhất, tất cả mọi người ở bên ngoài chờ ta kính rượu, không đi không được, hơn nữa hoàng thượng cùng ngũ hoàng tử cũng đến dự hôn lễ của chúng ta, không thể không đi, chính là ta muốn nhìn ngươi, sờ sờ ngươi, hôn nhẹ ngươi, ngươi biết không, ta chờ hôm nay có bao nhiêu lâu, ta còn nghĩ đến đời này có lẽ đều không có cơ hội, dù sao ngươi như vậy chán ghét ta, nhưng đối với ngươi ta thật tâm, tuy rằng không biết bắt đầu thời điểm nào, ta nghĩ tới ngươi trong lời của ngũ hoàng tử, tuy rằng ta biết đó chỉ là lời nói đùa của hắn, nhưng ta lại nghĩ ta cần ngươi, ta nghĩ muốn ngươi bầu bạn với ta, kia, Ám Nhất” Điếm Tiểu Nhị ôm cây cột, bĩu môi, “Vẫn biết ngươi so với ta cao hơn, bất quá hiện tại mới biết được lại cao nhiều đến như vậy a, nhưng lại cứng ngắt, không phải ngươi chán ghét ta sao, kia vì cái gì muốn cùng ta lập gia đình?”
“Ta mặc kệ” Điếm Tiểu Nhị lấp mặt cọ cọ lên cây cột, “Cảm tình về sau có thể bồi dưỡng, dù sao ta phải có được ngươi, hiện tại ta nghĩ muốn hôn nhẹ ngươi, không nói lời nào? Có nghĩa ngươi đáp ứng ta!”
Điếm Tiểu Nhị đô đô cái miệng đưa mặt vô cây cột, phía sau, trước mắt dần dần chuyển biến, tân nương mỹ lệ đột nhiên biến thành một cây cột cứng ngắt, thẳng tắp đích thực là đại, hồng , trụ!
Trúng kế!
Điếm Tiểu Nhị ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể tưởng tượng ra được, hắn lại trúng “Giấc mộng Nam Kha” của ngũ hoàng tử!
Điếm Tiểu Nhị khóc không ra nước mắt ôm cái cột quay đầu lại, quả nhiên, thấy mọi người đều nhìn hắn mà đỏ mặt, hắn cũng sẽ không nghĩ đến mọi người thống khoái sẽ nghẹn thành như vậy, hắn u oán nhìn về phía người nào đó đang nằm trong lòng ngực của hoàng thượng, ngũ hoàng tử hiện tại là chủ tử của hắn, nhưng trong nháy mắt vẫn ánh lên tia tức giận, dù sao đây là chuyện riêng tư của hắn, liền như vậy bại lộ với mọi người.
Nhưng khi hắn nhìn đến ngũ hoàng tử, người tuy rằng người đang tràn đầy mồ hôi, há mồm thở dốc, lại vẫn giảo hoạt nhìn Vọng Nguyệt, hắn liền quỳ xuống
”Hoàng Thượng, thuộc hạ thất lễ, ở trước mặt mọi người mà làm trò hề, không mặt mũi nào ở lại bên ngũ hoàng tử, không mặt mũi nào tái xuất hiện trước mặt bệ hạ, thỉnh bệ hạ giáng tội!”
“Nga. . . . . . Ngươi nghĩ muốn ta như thế nào giáng tội?” Âm thanh hoàng thượng lạnh như băng không chứa một chút tình cảm.
“Thuộc hạ nguyện làm ảnh vệ của ngũ hoàng tử!”
“. . . . . . Ngươi xác định?” Ảnh vệ, là vĩnh viễn không thể xuất hiện ra ánh mặt trời, tuy rằng hắn lại là một ảnh vệ tốt nhất, “Ám Nhất, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Hoàng thượng, hắn không thể làm ảnh vệ, đem ngũ hoàng tử giao cho hắn làm người khác không thể an tâm!” Làm ảnh vệ của đế vương, Ám nhất thờ ơ nói, thờ ơ lạnh nhạt đem hắn trở thành trò cười, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, hắn vốn có thể bảo vệ ngũ hoàng tử? ! Kết quả cư sẽ làm liên lụy tới Ám Nhất ta, hắn muốn diện trò hề cho người khác xem, chắc chắn sẽ làm mất mặc các ảnh vệ, thật sự y không thể nhẫn!
“Hô! Ám Nhất, ta cảm thấy hoàn hảo a, Điếm Tiểu Nhị là một người có tài a.”
“Đúng vậy điện hạ, nguyên nhân hắn là người có tài, cho nên hắn không nhất định là một ảnh vệ tốt, cũng có thể thất bại.”
“Ta không rõ.”
Ám Nhất có thể xác định, ngũ hoàng tử với Điếm Tiểu Nhị mà liên thủ, tuy rằng không biết sẽ ra sao, nhưng y là người đứng đầu Ảnh vệ, y cũnng không thể cho Điềm Tiểu Nhị làm ảnh vệ được, càng không thể lấy an nguy của ngũ hoàng tử mà đùa giỡn, ảnh vệ là phòng tuyến cuối cùng của chủ nhân, không cho phép có gì sai lầm, nếu không ảnh vệ tử vong là chuyện nhỏ, làm chủ nhân gặp nguy hiểm là chuyện lớn không thể tha thứ được!
“Ảnh vệ phải . . . . . hoàn toàn cách nhiệt với ánh mặt trời, Điếm Tiểu Nhị không thể làm tốt một ảnh vệ hoàn mỹ được!”
“Ngươi nói Điếm Tiểu Nhị chỉ có thể làm thị vệ, làm ảnh vệ nhất định sẽ gặp chuyện không hay?” Vọng Nguyệt làm bộ dáng”Ta hiểu được” cố tình nói “Nguyên lai ngươi lo lắng Điếm Tiểu Nhị a, ai, ngươi nói ra đi, ngươi không nói, Điếm Tiểu Nhị như thế nào biết được, nhìn bộ dạng của hắn, ngẫu nhiên khi dễ hắn là tốt rồi, đừng quá phận, biết không?”
Ám Nhất mím môi, bọn họ là không thể phản đối lời nói của chủ nhân, nhiều nhất chỉ có thể đưa ra một ít đề nghị, y muốn nói nhưng mà nói không nên lời!
Thấy Ám Nhất trầm mặt xuống, Vọng Nguyệt cũng không miễn cưỡng hắn, hắn hướng Điếm Tiểu Nhị nháy mắt một cái “Được rồi, việc này là ta vui đùa thái quá … , các ngươi đều lui ra đi, ” nhìn Ám Nhất ẩn thân, Vọng Nguyệt lại bỏ thêm một câu, “Ám Nhất, ta có lời muốn một mình nói với phụ hoàng, ngươi lui xuống trước đi.”
Ám Nhất âm trầm nhìn về phía hoàng đế,t chính là nhìn người nằm trong lòng của hoàng thượng, Ám Nhất không nói lời nào hít sâu một hơi, quay người bước ra khỏi phòng, y tuy là ảnh vệ, không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, nhưng cũng không phải không thể gặp người khác!
Mọi người đều lui ra, Vọng Nguyệt cũng trầm mặc xuống, ngay khi Tư Mã Dực ôm hắn trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, một lời không nói, mặc kệ bọn họ đều vì lý do của mình mà làm tổn thương đối phương không ít, bọn họ vẫn chưa từng cãi nhau, cũng không oán hận đối phương, này mặc kệ đây là đâu, bất luận hai người là thân phận gì, cho dù là thân nhân, bằng hữu, bọn họ đều không bao giờ cãi nhau!
Vọng Nguyệt là bởi vì nhẹ dạ, Tư Mã Dực bởi vì đem hết tấm lòng mà yêu hắn, nhưng trọng yếu là y tín nhiệm hắn! Mấy năm nay hai người đều ban đêm gặp nhau, hiểu nhau là bằng hữu tâm giao! Bọn họ là phụ tử, có thể là tình nhân, nhưng ban đầu, bọn họ là tri kỷ!
Nhưng lần này, hai người đều sinh khí! Này xem ra lần đầu họ cãi nhau, hai người đều trầm mặc, bởi vì họ còn có lý trí, cũng bởi vì bọn họ không biết như thế nào có thể diễn đạt được sự tức giận của mình.
Cuối cùng, là Tư Mã Dực đánh vỡ trầm mặc.
“Cái này ngươi vừa lòng chưa?” So với thanh âm bình thường bình thản nhưng bây giờ lại chứa một chút chăm chọc.
Hắn một tay cầm viên hoàn, một tay đặt trên vai người nào đó, lần đầu tiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào người nào đó mà gầm nhẹ: “Mau hủy viên hoàng trên cổ của ta, phụ hoàng!”
Tư Mã Dực một tay đỡ lấy thắt lưng của Vọng Nguyệt, một tay cầm viên hoàng: “Ngươi vì cái này mà phát hỏa?”
“Đúng!” Nếu không phải viên hoàng này áp chế công lực của hắn, hắn vừa rồi sao phải dùng hết sức, nguyên bản chỉ là muốn trêu đùa người nào đó, kết quả thiếu chút nữa bị áp đảo!
“Ta nói rồi, năng lực của ngươi vẫn chưa ổn định. . . . . .”
“Ta không tin!” Rõ ràng chính là y không muốn hắn tiến vào mộng nên mới làm ra vật này, cái này dùng để hạn chế năng lực của hắn, làm cho hắn cảm thấy mình suy yếu, cái vật này trên cổ hắn, thật giống như muốn hắn trở thành sủng vật, điều này làm cho hắn không thể chịu nổi!
Lúc trước hắn không thèm để ý, là bởi vì vì hắn nghĩ viên hoàng này tốt cho hắn, còn tưởng dùng để điều tiết công lực của hắn, cũng không nghĩ đến, vật này dùng để hạn chế công lực của hắn! Điều tiết cùng hạn chế, nhìn như không sai biệt lắm, với hắn mà nói quan tâm cùng vũ nhục có khác gì nhau, là trời đất bất dung!
“Ngươi không tin ta?” Cùng với sự tức giận của Vọng Nguyệt, âm thanh đế vương lại rất nhẹ nhàng.
Làm cho Vọng Nguyệt trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện mình nói sai, ai đều có thể lừa hắn, chỉ có nam nhân trước mặt thì không có khả năng, hắn nghĩ y khinh thường mình, cũng vì y đã nhiều lần giấu diếm hắn nhiều chuyện! “Không phải! Ta thực sự phiền muộn, nó làm cho ta cảm thấy như ta làm sủng vật. . . . . .”
Vọng Nguyệt như oán giận đế vương, đế vương cũng không để ý, chính là lẳng lặng nói: “Phải trói chặt ngươi, có ta là đủ rồi! Trong mộng của ngươi, ngươi không ngừng mộng về kiếp trước,
chính là bởi vì ngươi đối kiếp trước có tâm niệm quá sâu, lần đầu ta có thể lừa ngươi trở về, ngươi đi lần thứ hai, liệu có dễ dàng về đây như lần đầu không”
“Bởi vì viên hoàn này?” Vọng Nguyệt có chút ngoài ý muốn, buồn bực dần dần vơi đi.
“Nó hạn chế công lực của ngươi, cho nên khi ngươi đi tới thế giới kia, ngươi vẫn còn có thể có ý thức, ngươi mới có thể nghe giọng nói của ta, thấy ta, trở lại thế giới này.”
Thì ra là thế. . . . . . Vọng Nguyệt cảm khái, bất quá, thật sự là, nói thật dễ nghe, cái gì mà “Phải trói chặt ngươi, có ta là đủ rồi!”, rõ ràng là “Muốn trói buộc hắn”, chính là, hắn hiện cơn tức giận cũng qua đi, khi hắn phát hỏa, vẫn là đấu không lại y a, hai câu nói đã bị bãi bình, quả nhiên…, y thực sự tin tưởng hắn mà không nói ra. Hắn tin, đây là quan tâm, không phải vũ nhục, nhưng, vẫn là cảm thấy được không công bình. . . . . .
Bị y trói chặt, chính mình cho dù tâm cam, lại như thế nào tình nguyện, hắn, dù sao cũng là nam nhân. . . . . .
Trong lòng âm thầm thở dài, không hề nghĩ muốn như thế, Vọng Nguyệt nghĩ lại, nếu đã nói như vậy, vì cái gì lần trước hắn mơ thấy thánh thụ?
“Không phải ngươi mơ thấy nó, là có người lợi dụng viên hoàn kéo ngươi vào mộng.”
“Ta muốn hỏi khi nào có thể hủy nó đi?”
“. . . . . . Nó hạn chế công lực của ngươi, đương nhiên cũng hạn chế sự phát triển của ngươi, khi ngươi cảm thấy được có thể khống chế năng lực của mình, ngươi có thể tháo xuống , chỉ cần ngươi muốn”
Chỉ cần ngươi muốn. . . . . .
Hắn vẫn nhớ rõ lời nam nhân này nói, phải đợi hắn lớn lên. . . . . .
Chỉ cần hắn nghĩ muốn, hắn có thể vĩnh viễn không đợi lâu, cũng có thể, trong nháy mắt lớn lên, nam nhân này muốn hắn chủ động, là y đối với hắn là muốn hắn tự nguyện không bắt buộc.
Vọng Nguyệt vẫn nhớ rõ, Trần hoàng thúc từng nói qua, phụ hoàng có tính kiêng nhẫn vô cùng tốt, nhưng khi y chịu không nổi, y sẽ là một nam nhân điên cuồng.
Gật gật đầu, Vọng Nguyệt cảm giác thân thể vừa rồi có chút mệt mỏi, liền giãy dụa lại gặp cái ôm của nam nhân này, so sánh hảo, nhưng hiện tại không hiểu sao lại muốn ở trong lòng ngực của y.
Cho dù là hiện tại, hắn muốn cự tuyệt chuyện này, hắn luôn sử dụng nhiều phương pháp đả nhắc nhở hắn, tỷ như hiện tại. . . . . .
Vọng Nguyệt đẩy hai tay của y đang chế trụ hông của mình, nhìn thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình, khuôn mặt ngày càng phóng đại, muốn đem ánh mắt nhắm lại, thân thể hắn run nhè nhẹ, hắn kháng cự, bản năng, không thể khống chế.
Tư Mã Dực cũng không miễn cưỡng, y biết y phải biết kiên nhẫn, nhẹ nhàng cố gắng khắc chế dục hỏa của mình, sau đó buông ra, sau đó nhìn thấy Vọng Nguyệt thả lỏng thân thể, khuôn mặt hơi hồng hồng, vội vàng rời đi, khóe miệng y lộ ra tia mỉm cười.
Y biết tiểu tử này trước đây sợ hắn thân mật, nhưng hiện giờ đã có thể đôi chút chấp nhận những cử chỉ thân mật, nhất định thời gian sẽ làm sợ hãi thành thói quen, mà viên hoàn thì không mất đi được, chính là ngươi biết không, viên hoàn không thể mất đi, nếu không đó là. . . . . .
Toàn bộ giai thâu!
Ta chờ ngươi tới ngày đó, ta nói rồi, trói chặt ngươi, có ta là đủ rồi!