- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vi Nhân Sư Biểu
- Chương 11
Vi Nhân Sư Biểu
Chương 11
“Hôm nay là cuối tuần, sau khi tan học đến nhà tôi đi, tôi làm đồ ngon cho anh ăn.” Hắn bắt đầu dụ tôi, như thể tôi là con nít vậy.
“Tôi…” Theo bản năng muốn gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới đã hẹn cùng Phương Phỉ, vội vàng há mồm muốn cự tuyệt, lại bị hắn cắt ngang trước.
“Shit!” Hắn mắng một câu thô tục, như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nôn nóng cào tóc, thực khó xử mở miệng. “Xin lỗi Xuân Thiên, tôi vừa nhớ ra hôm nay có chút việc phải về nhà một chuyến, cho nên ── ngày mai được không? Ngày mai tan học tôi chờ anh.”
Tôi vội vã gật đầu, đáy lòng cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Trốn tránh mà cảm thấy, thời gian ngả bài với hắn có thể chậm một ngày thì tốt một ngày.
Xung quanh đó cũng bắt đầu ồn ào lên, đột nhiên nhớ tới đã là giờ ra chơi. Giờ nghỉ rất dài, các học sinh cũng sẽ đi lại khắp nơi. Cho dù phía sau toà phòng học có yên tĩnh thì cũng không chắc chắn sẽ không có học sinh đến đây. Tôi thúc giục Tịch Hâm mau đi đi. Đại khái là thấy tôi ngoan ngoãn đáp ứng ngày mai sẽ đến chỗ hắn, tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều, cũng không làm tôi khó xử nữa, chỉ là hơi nhẹ nhàng hôn lướt lên môi tôi một chút, nghe lời rời đi.
Nhìn nơi bóng dáng hắn biến mất, tôi mới thở dài một hơi. Nhớ tới bản thân mình còn có lớp kế tiếp, tôi chỉnh chỉnh áo sơ mi bị hắn làm nhàu, xoay người muốn đi hướng khác về lại văn phòng. Nhưng mà quay người lại, tôi liền đối mặt với một đôi mắt tràn đầy khϊếp sợ. Máu, lập tức đông lại từ đầu đến chân.
“Tiểu… Cát…” Tôi thì thào gọi ra một cái tên, tôi nghĩ mặt mình nhất định tái nhợt, một tia máu cũng không có.
Cách đó không xa, ở bên ngoài lùm cây đúng là vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Cát.
Hai người chúng tôi cứ như vậy, đối diện nhau không nhúc nhích. Ngược lại chính cô ấy là người khôi phục bình thường trước.
“Chủ nhiệm khối đang tìm anh, hình như là để bàn chuyện điều chỉnh giờ học.” Nói xong, cô nàng cũng không quay đầu lại, đạp trên giày cao gót mà đi.
Đầu tôi choáng váng một trận, lấy tay đè lên tường để ổn định thân thể. Tiểu Cát, cô hiển nhiên cái gì cũng thấy được. Nhưng vì sao một câu khiển trách cũng không nói? Hay là…
Khi tôi đoán không được mà xiêu vẹo trở về văn phòng, mọi người đều bận rộn như trước, không ai chú ý tới sự khác thường của tôi. Tiểu Cát mặt không chút thay đổi ngồi ở vị trí của cô, cũng không có nhìn tôi. Ngồi xuống một cách không yên, tôi vô ý thức lật lật giáo án trên bàn.
Cho đến lúc tan học buổi chiều, trong trường học vẫn như cũ, không có gì khác thường, ánh mắt của đồng nghiệp và học sinh nhìn tôi vẫn giống như trước đây. Hiển nhiên là Tiểu Cát không nói chuyện buổi sáng ra. Tâm tình của tôi cũng coi như thoáng yên ổn một ít.
“Tiểu Cát… Chúng ta có thể nói chuyện không?” Trong văn phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi cọ cọ sát sát đi đên phía sau lưng cô.
“Anh muốn nói cái gì?” Cô xoay ghế lại từ máy tính, đối diện với tôi, giọng điệu không có lên xuống chút nào.
“Buổi sáng hôm nay…” Tôi không biết nên mở miệng ra sao, xấu hổ mà ngừng lại.
“Buổi sáng hôm nay có chuyện gì xảy ra sao? Tôi dường như không nhớ rõ.” Ánh mắt của cô thoạt nhìn có chút khó hiểu, nhưng đôi mắt của tôi lại lập tức nóng lên, nhất thời hiểu được ý tứ của cô.
“Cám ơn cô ──” Tôi lẩm bẩm cảm ơn.
“Xuân Thiên ngốc, có cái gì phải cảm ơn. Chính anh luôn ngốc ngốc như thế, tôi chỉ sợ anh phải chịu thiệt, bị kẻ xấu lừa mà thôi.” Cô đứng dậy cười cười, vỗ nhẹ đầu của tôi.
Tôi cũng cười, thật sự cảm kích. Tôi biết điều này thể hiện cô đã tha thứ tôi, có lẽ không hẳn là chấp nhận, nhưng tối thiểu cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi. Thật sự cảm kích sự quan tâm và bao dung của người bạn như cô ấy.
“Sẽ không…” Giọng của tôi rất nhẹ, xác thực sẽ không, bởi vì rất nhanh mọi thứ sẽ kết thúc, tôi sẽ vẫn là Tống Xuân Thiên bình thường mà thôi.
Hôm nay là ngày hẹn đến nhà Phương Phỉ, tôi vội vàng chạy về nhà nhỏ. Quả nhiên, mẹ của tôi đã đến, trên bàn là một giỏ trái cây xinh đẹp, còn để kèm một tờ giấy.
“Xuân Thiên! Nhớ rõ phải mặc tây trang, mẹ đã là giúp con rồi. Mặc quần áo gọn gàng một chút, khiến cho người thân nhà bạn gái con có ấn tượng tốt một chút. Con trai, chúc con trai may mắn!! Mẹ.”
Nhìn về hướng phòng ngủ, bộ tây trang hàng hiệu của tôi quả nhiên đã được là thẳng thớm, đặt trên giường. Ha ha, mẹ của tôi luôn dài dòng như thế, từ tối hôm qua đã bắt đầu gọi điện đến dặn dò cái nọ dạy dỗ cái kia. Rõ ràng đã nói tôi sẽ mua gì đó trên đường qua nhà cô ấy, vậy mà bà vẫn không yên tâm với tính hay qua loa của tôi, ngay cả giỏ trái cây cũng mua cho tôi rồi. Xem ra người làm con như tôi quả thật không thể khiến bà an tâm.
Tắm rửa nhanh chóng một cái, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái thay áo sơ mi mới và áo vest. Vốn định mang cà vạt vào, nhưng lại cảm thấy quá nóng, dứt khoảng giật xuống.
Nhìn bản thân mình trong gương, sạch sẽ lại thanh tú, tôi cười cười vừa lòng với mình trong gương, sau đó mang theo giỏ hoa quả bắt taxi, chạy thẳng đến địa chỉ mà Phương Phỉ viết cho tôi. Hỏi tôi vì sao lại không cưỡi xe đạp? Cái này mà cũng phải hỏi hả, bên ngoài nóng như vậy, chờ tôi đạp đến nơi chỉ sợ đã giống như được vớt lên từ trong nước. Dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà cô ấy, giữ thể diện một chút vẫn tốt hơn.
Đến mới biết được, nơi Phương Phỉ ở là khu dân cư cao cấp nhất trong thành phố. Tất cả đều là biệt thự, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy. Bảo vệ cửa hiển nhiên đã được thông báo, hơi nhìn giấy chứng nhận của tôi một chút liền để tôi đi vào, còn nhiệt tình chỉ cho tôi địa điểm rõ ràng.
Nhấn nhấn chuông cửa, đây cũng là lần đầu tiên được thấy chuông cửa bằng giọng nói. Nghe giọng nói quen thuộc của Phương Phỉ truyền qua microphone, cảm giác thế nhưng lại có vài phần xa lạ. Nhìn nhìn giỏ hoa quả trong tay, đáy lòng tôi có phần nhút nhát.
Trước kia đã nghe người giới thiệu nói rằng hoàn cảnh gia đình Phương Phi rất tốt, lại không nghĩ tốt đến trình độ này. Mà cô ấy lại cư nhiên thích một người không có tiền không có thế như tôi, thật đúng là kỳ quái. Sờ sờ cái mũi, tôi đi vào trong cánh cửa chạm trổ đã tự động mở ra. Phương Phỉ đứng ở cửa chào đón tôi, vô cùng thân thiết, nắm tay tôi dẫn tôi vào.
“Anh rể, anh ấy chính là Tống Xuân Thiên.” Phương Phỉ giới thiệu tôi với một người đàn ông hiển nhiên đã đợi tôi từ sớm.
“Xuân Thiên, đây là anh rể của em.” Cô nàng nhéo nhéo tay của tôi, ý bảo tôi chào hỏi.
“Xin chào, đã nghe tên từ lâu.” Người đàn ông trước mặt cười thực thân thiết, hơn nữa cũng không phải là hình tượng hói đầu, bụng phệ như là tôi tưởng tượng. Người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng người cao lớn, nói chuyện kiên định cương nghị, cảm giác rất giống những người lãnh đạo trong sách hay nhắc tới.
“Xin chào, anh rể.” Tôi hiền lành gọi theo xưng hô của Phương Phỉ, vươn tay phải với hắn.
Người đàn ông hiển nhiên không dự đoán được tôi sẽ gọi hắn ta như vậy, nhưng nhìn nhìn gương mặt Phương Phỉ đột nhiên biến hồng, cũng không nói gì, chỉ là cười cười mời tôi ngồi xuống.
“Đã sớm nghe Tiểu Phỉ đề cập đến anh, chỉ là vẫn không có cơ hội gặp mặt. Vài hôm trước con bé này đã ra mệnh lệnh, cho dù bận thế nào cũng phải ở lại gặp anh vào hôm nay.” Hắn trêu ghẹo.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ là ngồi cười ngây ngô, nghe người đàn ông trước mặt này vẻ mặt đầy yêu thương kể chuyện Phương Phỉ từ bé cho tôi nghe.
“Cậu Tống.” Thừa dịp Phương Phỉ đi vào phòng bếp rửa hoa quả, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên rất trịnh trọng.
“Anh cứ gọi tôi Xuân Thiên là được.” Tôi nhanh chóng nói.
“Được rồi, Xuân Thiên.” Hắn nhìn tôi. “Phương Phỉ từ bé đến lớn đều sống với chị gái mình, sau khi chị em ấy qua đời thì tôi vẫn luôn chăm sóc em ấy, cũng có thể nói là tôi nhìn em ấy lớn lên. Tuy rằng trên danh nghĩa tôi là anh rể của em ấy, nhưng về phần tình cảm, em ấy cũng có thể xem như là con gái tôi.”
“Vâng—” Cảm giác được lời hắn sắp nói sẽ là phi thường nghiêm túc, tôi lập tức ngồi thẳng thân thể.
“Có thể thấy được, em ấy rất thích cậu. Mà theo sự hiểu biết của tôi, cậu cũng là một người trẻ tuổi chính trực thiện lương. Xem ra ánh mắt Tiểu Phỉ rất tốt. Cho nên, tôi nghĩ tôi có thể yên tâm mà giao em ấy cho cậu, hi vọng cậu có thể đối xử với em ấy thật tốt, đừng khiến em ấy thương tâm.” Một câu nói hiểu biết của hắn rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi biết người đàn ông này nhất định đã điều tra rõ ràng cả tổ tông mười tám đời của tôi rồi.
Trên lưng đột nhiên có điểm sợ hãi, cảm giác mọi thứ đều bại lộ ra trước mắt người đàn ông này. Vừa định trả lời, Phương Phỉ đã bưng một mâm hoa quả đi ra.
“Đã gần tám giờ rồi, vì sao Tiểu Hâm còn chưa trở về, em nhớ đã nói rõ trong điện thoại với nó rồi mà.” Giọng Phương Phỉ có chút hương vị làm nũng, là điều mà tôi chưa từng nghe thấy.
“Cũng đúng, đứa nhỏ này càng ngày càng không nghe lời!” Người đàn ông cau mày. Nhìn ra được, quan hệ cha con bọn họ hẳn cũng không phải tốt lắm. Trước kia cũng nghe Phương Phỉ nhắc tới, cô ấy có một đứa cháu trai nhỏ hơn so với cô ấy chỉ vài tuổi. Bởi vì nó rất phản nghịch cho nên quan hệ với anh rể cô ấy không tốt lắm, thậm chí đã tự mình dọn ra bên ngoài ở.
“Xuân Thiên, anh không biết Tiểu Hâm giống em đến mức nào đâu. Ha ha, kỳ thật là rất giống chị của em. Trách không được tục ngữ nói ‘con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.’ (1) Phải không, anh rể?”
Anh rể Phương Phỉ mỉm cười gật gật đầu, tôi đột nhiên phát hiện lúc hắn nhìn Phương Phỉ, ánh mắt sẽ dịu dàng hơn rất nhiều.
Phương Phỉ ngồi dựa vào tôi, chậm rãi lột vỏ quả chuối trong tay, thản nhiên nói. “Em còn chưa nói với anh, Tiểu Hâm vốn là học sinh trường anh đó. Năm nay vừa tốt nghiệp, vừa mới tham gia kỳ thi cao đẳng.”
Trong đầu hiện lên điều gì đó, lại biến mất nhanh chóng khiến tôi không nắm bắt được. Tôi cười cười. “Không phải có kết quả rồi sao? Nó thi ra sao vậy?”
“Nó nha…” Phương Phỉ vừa định nói cái gì, đột nhiên có tiếng động bên ngoài truyền đến.
Phương Phỉ nghiêng tai nghe một chút, vui vẻ nói. “Nhất định là Tiểu Hâm trở về.”
Như chứng thực lời của cô ấy, chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa phòng khách bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn trẻ tuổi xuất hiện ở cửa.
“Dì nhỏ à, dượng tương lai của con đâu nhỉ?” Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, làm cho cả người tôi chấn động. Cho dù toàn bộ thế giới lập tức sụp đổ trước mắt, cũng sẽ không làm tôi sợ hãi như thế.
Không còn kịp rồi, hắn hiển nhiên cũng đã nhìn thấy tôi. Tươi cười lập tứng đóng băng trên gương mặt, chặt chẽ nhìn tôi, không hề nháy mắt. Trong phút chốc, toàn bộ căn phòng dường như chỉ còn lại hai người chúng tôi, ngay cả không khí xung quanh cũng ngưng trệ.
“Con còn nhớ rõ mà về nha, không phải nói con về sớm một chút sao? Sao lại trì hoãn đến tận bây giờ?” Phương Phỉ cũng không hẳn là oán giận, vô cùng thân thiết kéo tay tôi giới thiệu. “Anh ấy chính là người dì nói với con, sao nào, nhìn anh ấy ngốc ngốc như vậy, nhưng là một người rất tốt.”
Ánh mắt Tịch Hâm từ mặt tôi chuyển đến cánh tay Phương Phỉ choàng qua tay tôi, sự khϊếp sợ và không dám tin trong nháy mắt vừa rồi dần dần biến mất, thay thế bằng sự lạnh lẽo sâu không lường được.
“Tiểu Hâm, sững sờ đứng đó làm gì, đang nói con nha!” Giọng Phương Phỉ như truyền đến từ một nơi rất xa.
Tịch Hâm vẫn đứng tại chỗ như cũ, cuối cùng mở miệng, nhưng tầm mắt vẫn không có rời khỏi gương mặt của tôi. “Đây chính là người bạn trai mà dì nói sao?”
“Phải nha, có phải rất bất ngờ không? Xuân Thiên là giáo viên ở trường con, có phải cảm thấy rất quen mặt không?” Lời nói của Phương Phỉ khiến cho khoé miệng Tịch Hâm run rẩy một chút.
“Đây thật sự là một bất ngờ quá lớn.” Hắn chậm rãi nói từng chữ từng chữ. Ánh mắt hung tợn khiến cho tôi cảm thấy bản thân như bị đóng đinh trên bàn, không thể động đậy dược.
“Tiểu Hâm, không được không lễ phép như thế!” Anh rể Phương Phỉ cũng phát hiện con mình không thích hợp, nghiêm khắc quát lớn.
“Tôi…” Theo trực giác mở miệng muốn giải thích, lại không thể thốt ra được lời nào dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn.
“Khó trách tôi bảo ngày hôm nay có việc anh lại vui vẻ như thế, thì ra là như vậy…” Hắn cười lạnh, cười đến mức tôi muốn nứt vỡ.
“Không phải…” Tôi cứng ngắc lắc đầu, hắn dường như đã mất hết nhẫn nại, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.
“Tịch Hâm—” Tôi không rảnh để ý tới vẻ mặt không hiểu vì sao của hai người bên cạnh, theo bản năng đứng lên từ sô pha.
Nhưng lúc đuổi tới cửa hiên, chiếc xe thể thao màu đen trong sân đã gào thét mà đi. Trong bóng đêm, đèn phía sau rọi lên biển số xe, có thể thấy được rõ ràng. Thượng Hải – A***666 – đó rõ ràng là chiếc xe mỗi đêm giúp tôi đi qua con đường đen vắng, an toàn về tới nhà.
“Tịch Hâm…” Tôi thì thào gọi hắn, tôi biết chính mình đã khiến hắn đả kích lớn như thế nào. Hắn hoàn toàn vô tội, những thứ hắn có thể cho tôi đều thẳng thắn thuần túy, không có một tia tạp chất, lại bị sự không quả quyết của tôi thương tổn.
Phương Phỉ cầm tay của tôi, rất ấm áp, lại không thể làm trái tim đang nhói đau của tôi ấm lên được.
Đêm đó tôi vội vàng tạm biệt, anh rể Phương Phỉ – không, hiện tại phải nói là cha của Tịch Hâm, sắc mặt phi thường ngưng trọng, tôi không biết hắn có nhìn ra cái gì không, nhưng dưới tình huống lúc đó, thể xác và tinh thần đã mệt mỏi đến mức tôi không có sức lực để che giấu điều gì nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày – ba ngày, Tịch Hâm dù một cuộc điện thoại cũng không gọi đến. Nhìn màn hình di động yên tĩnh, tôi lẳng lặng xuất thần. Tìm khắp nơi cũng không thấy hắn, cảm giác như hắn đã đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời này. Tâm thần không yên, không biết hắn đã đi đâu, có phải gặp điều gì nguy hiểm không – tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng làm không được. Đến lúc này, tôi mới bỗng nhiên phát giác, chính mình hiểu biết về hắn ít đến đáng thương. Thậm chí còn không biết hắn có những người bạn nào…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vi Nhân Sư Biểu
- Chương 11