- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vi Nhân Sư Biểu
- Chương 10
Vi Nhân Sư Biểu
Chương 10
Những ngày đợi kết quả, các thí sinh cơ hồ đều hoảng loạn. Nhưng Tịch Hâm cố tình lại mang bộ dạng không hề lo lắng, có khi đối mặt với chất vấn của tôi, hắn ngược lại còn cười nhạo nói. “Hoàng đế không vội, thái giám đã chết gấp.” Tuy rằng bị hắn chọc tức đến giận sôi lên, nhưng tôi vẫn lo lắng cho hắn. Dù sao tôi cũng là giáo viên phụ đạo của hắn, thành tích học sinh không tốt cũng sẽ hại tôi mất mặt, tôi đã giải thích với mình như vậy.
Cuối cùng kết quả cũng được công bố. Mà thành tích của Tịch Hâm cũng khiến tất cả các giáo viên phải trợn mắt – thủ khoa toàn tỉnh. Lúc ở văn phòng nhận được tin tức, tôi kích động suýt nữa nhảy dựng lên, lúc tan tầm lập tức chạy như bay đến nhà của hắn. Nhưng so với sự vui sướиɠ của tôi, trông hắn lạnh nhạt hơn nhiều.
“Có gì phải sung sướиɠ chứ, nếu tôi thích, còn có thể thi tốt hơn.” Hơi thối trong lời đủ để người khác chết ngạt. Nhưng vui vẻ và phấn chấn khiến tôi tạm thời lười tức giận với hắn.
“Nguyện vọng một của cậu là gì?” Tôi hỏi oang oang.
Hắn không nhìn tôi, tự mình lấy một chiếc khăn lạnh từ trong tủ lạnh ra, giúp tôi lau mồ hôi trên trán.
“Nói mau, rốt cuộc đăng ký trường gì?” Tôi không kiên nhẫn bỏ tay hắn ra, tiếp tục truy vấn.
Hắn bắt lấy tôi, như thể tôi không biết lượng sức mình, dùng sức mà lau, cơ hồ muốn chà trán tôi đến rách da.
“Đau, đau, đau…” Giọng của tôi rầu rĩ vang lên bên dưới khăn mặt.
Nhìn bộ dáng nhe răng nhếch miệng của tôi, cuối cùng hắn mới có chút ý cười.
“Anh không còn là gia sư tại nhà của tôi nữa, lo lắng như vậy làm gì?”
Tôi không hờn giận mà nhảy thẳng lên sô pha, xoa xoa thắt lưng, rống trở lại. “Nhưng cậu là tôi một tay tôi dạy dỗ, tôi không phải nên lo lắng sao?”
“Vậy sao? Tôi là một tay anh dạy dỗ?” Hắn nhướn nhướn mi.
Tôi nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên chột dạ nhớ tới tên nhóc này tựa hồ căn bản không cần phụ đạo cũng có thể thi rất tốt. Hơ – dường như mình hơi mạnh miệng rồi.
“Tôi muốn vào đại học A.” Hắn không nhanh không chậm nói.
“Cái gì! Đại học A? Cậu điên rồi sao?” Tôi thiếu chút nữa đi qua sờ xem hắn có phát sốt không có. Đại học A đúng là rất tốt, nhưng với thành tích của hắn, vào đại học Bắc Kinh vẫn dư dả, cần gì phải ở lại nơi này?
Dường như bị tôi rống đến khó chịu, hắn đào đào lỗ tai, không cho là đúng nói. “Đại học A tốt lắm nha, cách nhà rất gần…”
Rồi ánh mắt hắn nhìn tôi đột nhiên trở nên thâm trầm. “Cách anh cũng gần—”
Tôi nhất thời cứng họng ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ ── hắn là vì tôi cho nên mới vào đại học ở thành phố này sao?
“Cậu…” Nửa ngày mới tìm lại được âm thanh của mình, lại không biết nên nói cái gì. Ánh mắt đối diện nói cho tôi biết lần này hắn nói thật.
Ngay lúc tôi còn đang sững sờ, hắn đã đi đến kéo tôi vào lòng.
“Xuân Thiên, tôi không muốn tách ra khỏi anh, một ngày cũng không muốn.” Giọng hắn không thể nghi ngờ là tràn đầy tình cảm.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, tôi lần đầu tiên thật sự nhìn thẳng vào hắn. Nhưng đi kèm với cảm động, một dự cảm bất an cũng theo đó mà dâng lên.
“Đừng như vậy, chúng ta không có khả ở năng cùng một chỗ.” Tôi giãy khỏi ôm ấp của hắn.
“Vì sao?” Gương mặt trẻ tuổi nhất thời xám xịt.
“Tôi là đàn ông.”
“Tôi không quan tâm.”
“Tôi 24 tuổi, lớn hơn cậu sáu tuổi.”
“Tôi đã sớm biết.”
“Tôi là giáo viên của cậu…”
“Vấn đề này chúng đã thảo luận qua, không phải sao?” Hắn nói đầy ẩn ý.
Nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên đàm luận đề tài này, mặt của tôi lại đỏ.
“Tôi… Thích con gái…” Do dự mãi, tôi rốt cuộc ném quả bom này ra ngoài.
“…” Hắn im lặng, mà sự im lặng của hắn làm cho tôi càng thêm bất an.
“Cậu còn quá nhỏ, căn bản không rõ ràng cái gì mới là quan trọng nhất đối với mình. Đại học là một cánh cửa mở ra tương lai, nếu lựa chọn không cẩn thận sẽ chậm trễ cả cuộc đời cậu. Huống hồ… Huống hồ cậu hiện tại căn bản không hiểu cái gì là tình yêu thật sự. Cậu chỉ là… Chỉ là…” Tôi vặn vẹo trong bụng muốn tìm lý do để thuyết phục hắn.
“Chỉ là cái gì?” Hắn lại gần tôi, khí thế đến mức tôi không thể không lùi về sau.
“Không phải anh muốn nói tôi còn rất trẻ tuổi, cho nên tình cảm đối với anh chỉ là xúc động nhất thời, không để ý hậu quả, chỉ cần hiện tại tôi ra ngoài kết giao với một hai cô gái, sẽ quên mất anh! Có phải hay không?” Ánh mắt hắn nóng rực như có thể đốt cháy tôi.
Nói thật, hắn nói chính xác những gì tôi muốn nói. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn tôi lại không dám gật đầu, chỉ đành ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn. Thời điểm cảm giác được hô hấp của hắn phả trên mặt tôi, đột nhiên cảm giác hai tay căng thẳng, đã bị hắn dùng lực nắm lấy.
“Đã không còn kịp rồi—” Giọng của hắn đột nhiên rất dịu dàng, một loại dịu dàng khiến tôi dựng cả lông tóc. “Từ lần đầu tiên anh trêu chọc tôi, tôi đã bắt đầu xác định, chúng ta cả đời này phải dây dưa cùng một chỗ với nhau. Cho nên, Xuân Thiên – anh trốn không thoát đâu.
Tôi bị hoảng sợ, ngay cả mắt cũng không chớp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt hắn phóng đại từng tấc từng tấc, rồi mới chạm vào môi tôi.
Tôi sắp nổi điên rồi! Tịch Hâm ngày đó mãnh liệt thổ lộ đã dọa đến tôi. Chưa từng nghĩ hắn sẽ cố chấp với tình cảm này như vậy, tôi không muốn hắn bởi vì tôi mà chậm trễ tiền đồ, lại không thể thay đổi quyết định của hắn, chỉ có thể sử dụng kế hoãn binh, được ngày nào hay ngày nấy. Nhưng ngày báo nguyện vọng càng lúc càng gần, tôi quả thực cảm thấy tóc mình đã bạc thêm vài trăm sợi.
Hơn nữa, tôi cũng bắt đầu cố ý trốn Tịch Hâm. Ngoại trừ thời gian đi dạy tôi đều ở nhà cha mẹ, khiến hắn tìm không thấy tôi. Tuy rằng không thấy hắn cũng có chút khó chịu, nhưng vì làm cho hắn sớm ngày chấm dứt tình cảm không bình thường này với tôi, vẫn là quyết tâm không nhận điện thoại của hắn.
Mặt khác, quan hệ giữa tôi và Phương Phỉ cũng dần dần tốt đẹp hơn, bình thường nếu có thời gian thì sẽ gặp mặt một chút. Quên nói, Phương Phỉ chính là đối tượng tôi gặp mặt lần trước. So sánh với lúc gặp Tịch Hâm thật khẩn trương, tôi càng ngày càng thích ở một chỗ vui vẻ thoải mái với Phương Phương hơn. Hơn nữa mang cô ấy về nhà hai lần, cha mẹ tôi đều rất vừa lòng với cô ấy. Có lẽ chính là cô ấy, tôi thườnsuy nghĩ. Chờ Tịch Hâm vào đại học, nhất định sẽ có rất nhiều bạn mới, quen biết rất nhiều cô gái xinh đẹp. Mà tôi, chỉ sợ khi đó hắn nghĩ đến tôi sẽ chỉ cười khinh thường, cười nhạo chính mình lúc còn nhỏ này. Mỗi khi nghĩ đến đây, lòng tôi có chút xót xa. Cho nên sự tồn tại của Phương Phỉ đã giải cứu tôi, ở cùng một chỗ với cô ấy tuyệt đối sẽ không cảm thấy cô đơn. Ý đồ xấu ùn ùn của cô ấy khiến cho tôi cuối cùng không thể không tập trung toàn lực mà ứng phó.
“Này… đồ ngốc! Đồ ngốc!” Phương Phương bá đạo xoay tay của tôi, tôi mới bỗng nhiên hoàn hồn.
“Ban ngày ban mặt mộng du cái gì đó, em gọi anh nửa ngày cũng không để ý!” Bộ dáng cô quệt miệng tức giận cũng rất đáng yêu.
“Ha ha, thực xin lỗi, anh thất thần.” Tôi khờ khờ cười nói xin lỗi. Dù sao con gái tức giận, xin lỗi luôn luôn đúng.
Quả nhiên, cô thấy tôi ngoan ngoãn xin lỗi liền lập tức cười rộ.
“Anh đó, thật là khờ, thật đáng yêu.” Cô vô cùng thân thiết trạc trạc cái trán của tôi.
Động tác này trước đây cũng từng có, một tia rung động xẹt qua tim, tôi lại cố ý làm ngơ.
“Em vừa mới nói cuối tuần này đến nhà của em có được không?” Cô làm bộ thản nhiên cầm ống hút khuấy ly nước trước mặt. Nhưng tôi rõ ràng, trong lòng cô ấy nhất định là phi thường khẩn trương. Bình thường con gái nói như vậy, cũng có ý rằng tôi đã thông qua khảo sát của cô ấy, có thể mang về cho cha mẹ kiểm duyệt. Đương nhiên, tôi biết Phương Phỉ từ rất nhỏ đã không có cha mẹ, mà sống cùng chị gái. Sau khi chị gái qua đời, anh rể đối xử với cô ấy như em gái ruột, cô vẫn ở lại trong nhà anh rể. Cho nên ý cô ấy là muốn tôi đến gặp anh rể của cô.
Tôi cười đáp ứng. Không biết vì cái gì, cũng không có cảm giác khẩn trương khi con dâu đến gặp mẹ chồng. Đại khái là đầu óc tôi từ nhỏ đã chậm hơn người khác nửa nhịp đi, tôi nghĩ như vậy. Nhìn gương mặt cô gái hiếm khi e lệ trước mắt, tôi có loại cảm giác – chính là cô ấy. Một khi Tịch Hâm vào đại học, tôi cũng sẽ khôi phục cuộc sống bình thường. Cưới một người vợ hiền lành xinh đẹp, sinh một đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu, có một gia đình bình thường ấm áp… Vị trí nữ chủ nhân kia, hẳn chính là cô gái trước mặt.
Chính là tôi lúc ấy cũng không biết, cuộc đời này tràn ngập chuyện xấu không thể lường trước được. Cũng không biết được sự lo lắng cho bản thân mình lúc này sẽ mang lại cho tôi, cho Tịch Hâm, và cả những người xung quanh điều gì.
Cho dù tôi lảng tránh thế nào, vẫn là bị Tịch Hâm bắt được.
“Vì sao lại trốn tôi?” Trong giọng hắn tràn ngập tức giận.
Tôi hạ mi mắt, lòng có chút áy náy, lại có chút khϊếp sợ, hắn cư nhiên thật sự xông vào trường học tìm tôi. “Tôi… Gần đây bề bộn nhiều việc…?”
“Thật vậy sao? Ngay cả thời gian nhận điện thoại của tôi cũng không có?” Không xong, sao nghe vào có cảm giác người đang phát hoả vậy.
“Tôi chỉ là muốn để cho chúng ta bảo trì một chút khoảng cách, cả hai đều nên bình tĩnh một chút…”
“Bình tĩnh?… Anh là muốn cho tôi bình tĩnh một chút đi.” Giọng hắn lạnh lùng. “Anh, Tống Xuân Thiên cũng cần bình tĩnh sao? Cho dù thời điểm nào cũng là bộ dáng vô tâm vô phế như vậy, cho dù bức người khác đến nổi điên, anh vẫn không hề quan tâm đúng không! Có đôi khi thật muốn moi tim anh ra để xem nó có thật sự nóng hay không!”
Hắn cơ hồ là cắn răng oán hận nói.
“Tôi không có…” Tôi cảm thấy uất ức, tránh ánh mắt hắn, biện giải cho chính mình.
Hắn nhìn tôi thật sâu, đôi mắt sâu nặng đó khiến cho những cảm xúc trong lòng mạnh mẽ dâng lên. Giật mình một cái, hắn đột nhiên ôm tôi vào lòng thật chặt.
“Thực xin lỗi, là tôi không tốt, không nên quá gấp gáp nóng vội. Chính là đừng trốn tôi nữa được không? Tôi cũng không biết mình xảy ra chuyện gì nữa, không thấy được anh sẽ trở nên rất khó chịu…” Sức lực trẻ tuổi của hắn ôm lấy tôi, lời nói không rõ ràng tràn đầy lo lắng mà bức thiết, làm cho tôi cảm thấy tim của mình như bị người giày xéo mạnh mẽ, sinh đau sinh đau.
Không nói gì, chỉ là nhắm mắt hưởng thụ hương vị hơi thở độc đáo nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn. Khi nụ hôn mềm nhẹ của hắn dừng trên môi tôi, mí mắt, đầu mũi, tôi vẫn ở trong trạng thái say mê như trước. Ngay sau đó, tiếng chuông tan học vang lên làm tôi bừng tỉnh. Lý trí trở lại, tôi lập tức dùng hết toàn lực giãy khỏi trói buộc của hắn.
“Sao vậy?” Hắn khó hiểu hỏi, tựa hồ không thể thích ứng chuyện tôi đột nhiên chuyển biến.
“Tôi… Tôi có chuyện cần nói với cậu.” Hạ quyết định, khiến cho đoạn tình cảm không nên tồn tại này sớm ngày chấm dứt vẫn tốt hơn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vi Nhân Sư Biểu
- Chương 10