Chương 2

3

Buổi liên hoan của phòng biên tập vào thứ bảy được tổ chức ở Thúy Thịnh Hiên.

Tôi mở cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy người yêu cũ đáng ghét của mình đang ngồi ở giữa, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Trợ lý trưởng phòng Lữ Nhất ngồi bên tay trái nhỏ giọng hỏi: “Trước đó Mạnh Tắc Hành viết đơn xin rút khỏi phòng biên tập rồi, sao lần này lại đến vậy?”

“Có trời mới biết.”

Tôi thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Mạnh Tắc Hành.

Lữ Nhất không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của tôi, còn ra sức rắc muối lên vết thương của tôi.

“Cậu với Mạnh Tắc Hành mới chia tay chưa được bao lâu mà anh ta đã có bạn gái mới rồi?”

Tôi liếc mắt nhìn qua, thấy cô bạn gái của tên đáng ghét kia vừa hay ngồi đối diện tôi.

Trần Y Nhiên rất xấu hổ nhưng Mạnh Tắc Hành có vẻ rất thích điều này, ở bên cạnh ân cần gắp thức ăn cho cô ta, như sợ cô ta chết đói vậy.

Trần Y Nhiên không phải là người của phòng biên tập, cô ta đến đây làm gì?

Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Trần Y Nhiên bỗng nhiên cầm ly rượu đứng lên.

“Tôi muốn mời mọi người một ly, cảm ơn mọi người đã tiếp đón tôi cùng ăn cơm, tôi uống cạn ly.”

Trần Y Nhiên định một hơi uống hết, nhưng ly rượu trong tay lại bị người bên cạnh giật lấy.

“Sao lại phải uống hộ thế!”

Mạnh Tắc Hành giải thích: “Bạn gái tôi uống rượu kém, tôi uống hộ cô ấy!”

Tôi không khỏi cảm thấy chua xót.

Ở trên bàn rượu, tôi như trở về nhà vậy, luôn bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bốn chữ “ngoan ngoãn nghe lời” chưa bao giờ xuất hiện trên người Lê Lê tôi đây, huống chi là được Mạnh Tắc Hành chăm sóc chu đáo như vậy.

Tôi cười tự giễu, cầm chai bia lên cụng với Lữ Nhất, ngửa đầu uống hết.

Lữ Nhất hoảng sợ, nói: “Bà cô ơi, sao cậu lại uống cả chai vậy? Đồ ăn còn chưa lên hết mà!”

Tôi lén nhìn qua Mạnh Tắc Hành và Trần Y Nhiên đối diện.

“Cuối cùng thì phòng biên tập của chúng ta cũng liên hoan, tớ rất vui.”

Lý do của tôi quá miễn cưỡng, mọi người đều nhìn về phía tôi, không biết nên nói gì.

Nhất thời không có ai nói chuyện, bầu không khí trở nên im lặng.

Mạnh Tắc Hành đột nhiên nói: “Con người luôn phải nhìn về phía trước.”

Tôi cảm nhận được bầu không khí lúc này rất xấu hổ, ngón chân tôi sắp đào ra được một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách rồi.

Mạnh Tắc Hành muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng bị tôi ngắt lời: “Anh cũng biết đạo lý cao siêu này à? Tôi chẳng thấy anh có đóng góp gì cho phòng biên tập nhưng mà kéo gia đình theo đến ăn ké thì lại rất tích cực đấy.”

Nghe xong hai câu này, vẻ mặt của Mạnh Tắc Hành và Trần Y Nhiên đều trở nên không tốt.

Trần Y Nhiên yếu ớt giải thích: “Xin lỗi, là do tôi không muốn ăn tối một mình nên mới bảo A Hành đưa tôi đến. Tôi không biết là cô cũng sẽ đến, khiến tâm trạng của cô không tốt, là lỗi của tôi.”

Mặc dù giọng điệu của cô ta rất khiêm nhường nhưng cô ta lại như kẻ chiến thắng.

Tâm trạng của tôi vốn đã không tốt, lời này của Trần Y Nhiên ngay lập tức khiến tôi nổi giận.

“Tôi nói chuyện với cô à? Chưa ai nói cho cô biết là cô nói chuyện rất khó nghe à?”

Do cồn tác động, vở kịch này bị một ngọn lửa châm ngòi.

Trưởng phòng và trợ lý trưởng phòng hợp sức ngăn cản tôi.

Trong lòng tôi vẫn tức giận không thôi, ai mà chẳng có người yêu chứ!

Vì thế tôi gửi cho Tống Phản Cảnh một tin nhắn.

Mười lăm phút sau, điện thoại của tôi kêu một tiếng, tôi cầm túi đứng dậy.

Trần Y Nhiên gọi lại tôi: “Lê Lê, nếu tôi ở đây làm cô không vui thì tôi đi là được.”

“Sao cô không nói sớm? Nhưng bây giờ không cần nữa, bạn trai tôi đến đón tôi rồi.”

Nói sao nhỉ, câu này của tôi khiến cả phòng kinh ngạc.

Tôi không thua nhé.

Gió lạnh thấu xương bên ngoài Thúy Thịnh Hiên làm khô nước mắt trên mặt tôi.

Vừa ra đến cửa, tôi đã thấy một chàng trai cao lớn đang đứng dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt.

Cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo nỉ mỏng, nghiêng người dựa vào cột đèn.

Tôi loạng choạng đi qua, đứng trước mặt cậu ấy.

Tống Phản Cảnh vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu than phiền: “Em bây giờ rất biết sai khiến anh đấy, mười rưỡi rồi còn gọi anh ra ngoài. Học sinh sắp thi đại học như anh không cần học à?”

Cậu ấy lại nói: “Anh đến rồi thì thôi, em không mang rượu cho anh uống à?”

Tôi không muốn nghe Tống Phản Cảnh nói nữa, lập tức lao vào lòng cậu ấy.

Hương thơm mát lạnh của chàng trai tràn vào mũi tôi, thay cho hơi rượu nồng nặc.

Bạn gái mềm mại thơm ngát trong lòng, Tống Phản Cảnh thay đổi thái độ.

“Em yêu này, dù anh đã trưởng thành rồi nhưng nhiều việc không nên làm vẫn không thể làm đâu.”

Mặt tôi đỏ bừng: “Hừ, ghét quá!”

4

Mặc dù đã qua một tuần rồi nhưng mỗi khi nhớ lại đêm đó ở trước cửa Thúy Thịnh Hiên, tôi vẫn có hơi ngẩn ngơ.

Lúc đó khuôn mặt đẹp trai của Tống Phản Cảnh gần trong gang tấc.

Ánh sáng sặc sỡ dừng trên mặt cậu ấy, hình như cậu ấy rất vui vẻ, hai tay ôm chặt lấy eo tôi, môi mỏng cong lên.

Cậu ấy là bạn trai của tôi, tôi không hôn thì để dành ăn tết à?

Với suy nghĩ này, tôi không chần chừ gì mà nhón chân lên hôn cậu ấy.

Môi cậu ấy rất mềm.

Sau lần tiếp xúc này, khoảng cách giữa tôi và Tống Phản Cảnh gần hơn rất nhiều.

Cậu ấy thậm chí còn mời tôi ra quán net chơi, đi cùng còn có bạn thân của cậu ấy.

Tôi vẫn luôn không có hứng thú với trò chơi, nhưng vì không cưỡng lại được sắc đẹp của Tống Phản Cảnh nên gật đầu đồng ý.

Lúc tôi đến quán net, Tống Phản Cảnh và bạn thân của cậu ấy đã ngồi trước máy tính.

Bạn thân của cậu ấy cũng là học sinh trường THPT số 6, lịch sự gọi tôi là đàn chị.

“Đàn chị, em tên là Tề Tuấn Kiệt, chị có nhớ lần trước chị từng bắt em vì vi phạm nội quy trường không?”

Lúc ở trường THPT số 6, tôi là hội trưởng hội học sinh khiến học sinh khác nghe thấy tên là phải khϊếp sợ. Bất kể ai vi phạm nội quy thì đều không qua nổi mắt tôi.

“Chị thấy em quen quen, nhưng người bị chị bắt nhiều lắm.” Tôi cười toe toét nhìn về phía Tống Phản Cảnh: “Nhưng chị vẫn nhớ, Tống Phản Cảnh bị chị bắt rất nhiều lần.”

Sau khi chia tay và cá ai người ấy câu thì tiếp xúc duy nhất của chúng tôi là: Bạn học, bạn vi phạm nội quy rồi, báo lớp và tên đi.

Tống Phản Cảnh nghiêng người qua bật máy tính trước mặt tôi, sửa lại lời tôi: “Ba lần vi phạm quy định quần đồng phục, bốn lần vi phạm quy định thẻ học sinh, chín lần vi phạm quy định đồ ăn vặt.”

“Khi đó A Cảnh là học sinh hư, may có đàn chị giúp cậu ấy cải tà quy chính. Học kỳ này sắp kết thúc rồi, A Cảnh chưa bị bắt lần nào cả.”

Tôi liền nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nói: “Chứng tỏ hội học sinh khóa này không ổn đó.”

Tống Phản Cảnh liếc nhìn tôi một cái, giọng nói hơi tủi thân: “Rõ ràng là anh ngoan hơn rồi.”

Ừ ừ ừ, cậu nói sao thì là vậy.

Tôi không hiểu gì về game đánh nhau, tự mình mở những trò chơi nhỏ trên web để nhớ lại tuổi thơ.

Chơi được một lúc, Tề Tuấn Kiệt nói muốn chơi đơn, Tống Phản Cảnh không chơi nữa.

Cậu ấy tháo tai nghe ra, ánh mắt nhìn qua tôi và trò chơi thay đồ cho công chúa, mở miệng nói: “Trẻ con quá.”

“Thì sao, hồi bé anh không chơi cái này à?”

“Anh chơi “Plants vs. Zombie” với “Food Fight” cơ.”

Tống Phản Cảnh bỗng giật lấy chuột của tôi, chọn phiên bản hai người chơi của “Đào Vàng”.

Cậu ấy ra hiệu cho tôi chuẩn bị sẵn sàng.

“Em nói trước, anh không được chê em chơi dở đâu đấy.”

Từ nhỏ đến lớn, tôi chơi mấy trò chơi vượt ải này rất tệ, kéo chân đồng đội và bị chê bai không biết bao nhiêu lần.

Chắc là vẻ sợ hãi của tôi làm cậu ấy buồn cười, cậu ấy nói: “Được thôi.”

Kết quả chúng tôi bị kẹt cửa thứ ba.

Tống Phản Cảnh nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Sao em không thông minh chút nào vậy? Thảo nào em chỉ biết chơi game thay đồ.”

Này! Rõ ràng đã nói không được chê tôi chơi dở mà!

Tôi đang định phản bác thì bỗng thấy một nam một nữ cười đùa đi vào.

“Trùng hợp quá nha Lê Lê, cô cũng ở đây.” Trần Y Nhiên giả vờ chào tôi.

Cô ta thân mật khoác tay Mạnh Tắc Hành, như đang diễu võ dương oai.

Tôi không chịu thua kém nắm lấy tay Tống Phản Cảnh, nói: “Chào hai người, giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi.”

Tôi bỗng thấy hơi áy náy.

Vì không muốn thua kém người yêu cũ, tôi kiếm người yêu nhanh như chớp, lợi dụng Tống Phản Cảnh để so đo với Mạnh Tắc Hành. Như vậy có phải bất công với Tống Phản Cảnh quá không?

Rất nhanh tôi đã xua tan ý nghĩ này.

Thôi nào, Tống Phản Cảnh là tên trai đểu ngày nào cũng đăng ba status để câu cá, một lần nói chuyện với vài chục em gái đó!

Dù có bất công đến đâu cũng không đến lượt cậu ấy.

Đợi hai người kia đi xa, Tống Phản Cảnh hỏi tôi: “Bạn học của em à?”

“Người yêu cũ của em.”