Chương 30: Cả nhà Triệu Võ xui xẻo

“Con chưa nói phải làm bao lớn, con tưởng, kế tiếp chúng ta một phương diện có thể làm gia công thực phẩm, về sau lỗ hổng thực phẩm khẳng định rất lớn, mưa to ngập nước, kho lương thực cất chứa không được bao lâu, Chính phủ khẳng định cũng nóng lòng đem lương thực dự trữ gia công th·ành thực phẩm có h·ạn sử dụng lâu dài, chúng ta có thể nhận đơn hàng từ phía Chính phủ. Về phương diện khác, màn trời nhắc tới sau mưa to sẽ có bệnh lạ xuất hiện, chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt công tác chế thuốc.

“Mặt khác, con quyết định tạm thời lưu lại Hải Thị, hiệp trợ Chính phủ thiết trí một ít địa điểm tiêu thụ vật tư, và quyên tặng một ít vật tư cho Chính phủ.”

Dù sao cũng phải làm, quyên tặng vật tư đề cao điểm ấn tượng để Chính phủ thả lỏng không kiêng kị với xí nghiệp, thuận lợi hoàn thành công tác chuyển hình.

Mẹ Bạc cả kinh nói: “Mộ Thành, con không đi chung với cha mẹ sao?”

Bạc Mộ Thành: “Con cũng đi rồi, chúng ta sẽ trở thành đào binh thật.”

Mãi cho đến nửa đêm về sáng, Bạc Mộ Thành rốt cuộc đem cha mẹ và thân thích đưa đến sân bay.

Cùng nhau đi còn có người nhà, cha mẹ của những người khác, bao gồm một đám kỹ thuật nhân tài, công nhân nòng cốt cùng các công nhân khác trong công ty, ngoài ra, còn có số lượng lớn máy móc, nguyên vật liệu, cùng với đồng tiền mạnh là vàng, bao hết một chiếc máy bay.

Những người này sẽ đi khu vực tây bộ đặt nền móng, mà Bạc Mộ Thành tắc mang theo những người còn lại ở lại đây.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm tỏa sáng lóng lánh, thời tiết này rất thích hợp cho các chuyến bay, ở sân bay, máy bay lên xuống không ngừng, người trong phòng chờ tất cả đều là bao lớn bao nhỏ, so hồi Tết Âm Lịch còn náo nhiệt hơn.

Bạc Mộ Thành nói: “Về thôi.”

……

Nhà ăn, Triệu Võ sắp đập nát điện thoại, cũng không thể liên hệ được Trương Hiểu, nhìn tờ hóa đơn hơn 5000 tệ, cả người đều choáng váng.

Năn nỉ nhân viên phục vụ gãy lưỡi, người ta cũng không cho gã nợ lại, cố tình thẻ tín dụng không dùng được, gã chỉ có thể đem tất cả tiền mặt trên người đều lấy ra, lại đem chút tiền ít ỏi trên phần mềm thanh toán đều đào hết, khó khăn lắm mới thanh toán đủ hóa đơn.

Đi ra nhà hàng, mặt Triệu Võ âm trầm đến dọa người.

Cha mẹ và em gái gã cũng một mặt mà oán giận.

“Con nhỏ Trương Hiểu này quá kỳ cục rồi, cư nhiên cho chúng ta leo cây, nhà của chúng ta không cần loại con dâu này!”

“Nếu cô ta không muốn tới thì nói sớm a, chúng ta cũng không cần phải trả nhiều tiền như vậy.”

“Tiểu Võ, con phải dạy dỗ cô ta cho tốt vào.”

Triệu Võ phiền lòng mà ừ đại một tiếng, bởi vì tiền đều dùng hết rồi, bọn họ cũng không có tâm tình đi dạo, trực tiếp về chung cư.

Kết quả ở bên ngoài chung cư nhìn thấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ có một đội ngũ xếp hàng thật dài đến tận ngoài cửa, còn có hàng xóm trong chung cư nhìn thấy đám người Triệu Võ thì ánh mắt họ đều quái quái, tựa hồ còn mang theo chút cười nhạo.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu ra sao, chờ lên trên lầu, nhìn thấy căn nhà trống rỗng phảng phất như vừa gặp phải cường đạo, lúc này mới choáng váng.

“Trộm vào nhà!”

“Quần áo tôi mới vừa mua a!”

“Vịt quay tôi để trên bàn đâu rồi!”

“Tủ lạnh đều bị dọn không lạp!”

“Tổn thọ a! Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!”

Cảnh sát đến rất nhanh, họ còn liên hệ Trương Hiểu, Trương Hiểu nói cô chỉ mang đi đồ vật của mình, mà người sống chung tầng lầu đều không thừa nhận chính mình9a4 lấy đồ.

Trong chung cư không có theo dõi, hơn nữa Triệu Võ cung cấp danh sách mất đồ, đều không phải đồ vật đáng giá gì, không đủ tiêu chuẩn được lập án.

Cuối cùng vụ thua thiệt này, cả nhà Triệu Võ chỉ có thể chính mình ăn mệt.

Người một nhà ngồi trong phòng chỉ có bốn bức tường, khóc quá trời quá đất, mắng chửi Trương Hiểu.

Vụ này còn chưa có xong, chủ nhà tới, muốn đem phòng ở thu hồi cho người khác thuê, nơi này là lầu sáu, nếu là có mưa to, tạm thời ngập không tới, cho nên vẫn có người nguyện ý thêm tiền để thuê.

Cả nhà Triệu Võ cầm 2.000 tệ tiền bồi thường và tiền thế chấp do chủ nhà trả, bị đuổi ra chung cư, cũng không biết nên chạy đi đâu.

……

Đêm nay trôi qua trong tiếng cãi cọ ồn ào, toàn bộ ngọn đèn ở Hải Thị thắp sáng cả đêm, đội ngũ xếp hàng mua đồ không ngừng qua.

Khi ngày hôm sau sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, vừa mệt mỏi vừa xao động.

Mọi người liên tục nhìn lên bầu trời, mặt trời vẫn cứ lên cao, nóng đến nỗi làm người mồ hôi ướt đẫm.

Mọi người dùng xúc cảm thử cảm nhận cơn gió trên đường, gió cũng không có thay đổi lớn, thậm chí hoàn toàn không có gió.

Mọi người đi xem dự báo thời tiết, dự báo thời tiết cũng không có nói sẽ gió lớn trời mưa.

Tới rồi giữa trưa, mọi người bắt đầu dao động.

* TB thay đổi giờ đăng truyện từ 20g sang 18h nha mọi người để tránh bị lỗi không thể đăng chương mới