Chương 20: đoạn phim mới và thế giới thứ hai (2)

Ánh mắt Triệu Võ bỗng nhiên nhìn vào chiếc nhẫn trên tay cô: “chiếc nhẫn này làm bằng ngọc đi, thoạt nhìn tỉ lệ thực không tồi a, sao lúc truóuc không thấy em đeo qua?”

Triệu Võ nói xong liền muốn vươn tay lấy chiếc nhẫn.

Trương Hiểu đem nhẫn bỏ vào túi: “Hồi trước đi ra ngoài chơi mua, không đáng giá tiền.”

Ngày mai cơn mưa to sẽ tới, cô quyết định phải cùng cả nhà này tách ra trước khi mưa tới, bằng không cô không tiện sử dụng không gian.

Còn chuyện báo thù, cho bọn chúng nợ lại, để cả nhà họ sống lâu mấy ngày thêm mấy ngày rồi tính.

Cô giả bộ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Em bỗng nhiên nhớ trong công ty còn có một ít công việc còn chưa có làm xong, em phải về công ty ngay lập tức.”

Triệu Võ vội la lên: “Không phải nói tốt mời ba mẹ và em gái anh ăn cơm sao? Bọn họ đều tới, em lại đột nhiên đi mất, không tốt lắm đâu.”

Trương Hiểu nhớ đến kiếp trước, cô mời cả nhà họ ăn cơm, kết quả một bữa cơm ăn hết mấy ngàn tệ, lúc này đây, ai thích làm kẻ coi tiền như rác thì đi mà làm.

Bất quá trên mặt lại nói: “Mọi người đi khách sạn trước đi, gọi món ăn trước, em vội xong chuyện bên công ty sẽ qua ngay, cô chú và em tới một lần không dễ dàng, anh đừng tiết kiệm giùm em, kêu mắc một chút.”

Đến lúc đó, cô không đi, Triệu Võ chỉ có thể tự móc tiền thanh toán hóa đơn.

Khi mưa to vừa mới bắt đầu, tiền còn dùng được, cô ước gì Triệu Võ trở thành kẻ nghèo hèn, ng·ay từ đầu liền khốn cùng thất vọng, một hạt gạo đều mua không nổi.

Triệu Võ lập tức lộ vẻ cảm động: “Hiểu Hiểu, em thật tốt!”

Cô xách túi, bên trong đều là giấy chứng nhận cùng thẻ ngân hàng, còn có tất cả đồ vật đáng giá, ra cửa liền đi mua hàng! Tích trữ vật tự!

Sau khi Trương Hiểu rời đi chung cư, cô tìm nhà vệ sinh công cộng, vào một gian phòng, dùng dao cạo chân mày không chút do dự cắt ngón tay.

Máu nhuộm lên chiếc nhẫn, nhẫn phát ra một quầng sáng, sau đó biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, cô cảm ứng được không gian, ước chừng chỉ có mấy chục mét vuông, cao khoảng 3 4 mét, nhưng dùng để tích trữ vật tư nói, thật sự có thể tích trữ rất nhiều rất nhiều!

Trương Hiểu kiềm chế kích động, lại tính tính tiền tiết kiệm của mình.

Không sai biệt lắm có năm vạn, dùng thẻ tín dụng linh tinh để vay nhanh, cũng có thể vay được mười mấy vạn.

Nhìn thì nhiều, kỳ thật mua không được thứ gì.

Cái thứ nhất cô muốn tích trữ, đương nhiên chính là thức ăn và nước uống.

Cô đi ra nhà vệ sinh công cộng, quẹo đi chợ bán sỉ gần đó.

Nhưng mà vào lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm, ngày mùa hè nắng nóng, nóng bức đến muốn mệnh, Hải Thành đã một tháng đều là mặt trời lên cao, nhưng lúc này, trời lại tối sầm.

Trong lòng Trương Hiểu lộp bộp một tiếng, ý niệm thứ nhất chính là, chẳng lẽ hôm nay sẽ có mưa to?

Cô ngẩng đầu, sau đó đồng tử đột nhiên phóng đại.

Bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng, trên bầu trời, giống như có một quyển trục(*) bị chậm rãi mở ra, xuất hiện một màn hình thật lớn.

Quyển trục(*) là tên gọi của quyển sách vào thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”

Trong hình ảnh xuất hiện một dòng chữ to: 【Mạt thế mưa to đếm ngược——】

Cả người Trương Hiểu run lên, đột nhiên lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.

Sao có thể!

Đây là thứ gì!

Dự báo mạt thế sao?

Đời trước rõ ràng không có!

Cô trọng sinh trở về, hoàn toàn không có hoài nghi tính chân thật của hình ảnh trước mắt, càng không cảm thấy đây là trò đùa dai.

Cô đều có thể trọng sinh, còn có chuyện gì là không thể xảy ra?

Nhưng mà ——

“Tại sao lại như vậy a?”

Cô không cam lòng mà nắm chặt nắm tay, vì cái gì cô đã trọng sinh, có tiên cơ độc nhất vô nhị (*), tại sao còn muốn dự báo tương lai cho những người khác? Chuyện này chẳng khác nào xóa bỏ ưu thế của cô!

Tiên cơ độc nhất vô nhị (*) ý chỉ một người có cơ hội có một không hai để biết chuyện trong tương lai.

Toàn bộ người dân Hải Thành đều kinh ngạc hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn trời.

“Mau xem đó là cái gì!”

“Trời ạ!”

“Đếm ngược mạt thế? Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”

【 Chào các bạn thế giới mưa to, xin chào mọi người, tôi là người gửi đoạn phim kỳ này, Vi Tử, mọi người cũng có thể gọi tôi là phát ngôn viên dự báo th·iên t·ai. 】

Một giọng nữ dễ nghe từ bầu trời truyền xuống, rõ ràng mà vang lên bên tai mỗi người.

Cùng lúc đó, hình ảnh màn trời cũng đã xảy ra biến hóa, chữ chậm rãi biến mất, lộ ra một thành phố.

Phong cảnh đặc sắc cùng tòa nhà kiến trúc độc đáo đầy, làm người liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra —— đó chính là Hải Thị!

……