Chương 11: Tỏa định Sử Phi Địch (1)

Một người nói: “Bốn bức tượng cao thấp mập ốm không giống nhau a. Bức tượng ở đỉnh tháp nước béo lùn nhất, đến cổng lớn tòa nhà hành chính, đã là dáng người rất cao rất ngầu. Chẳng lẽ mỗi cái bức tượng đại biểu cho bốn người khác nhau?”

Một người khác đưa ra ý kiến phản đối: “Nhìn kỹ, tư thế của bọn họ đều giống nhau, nếu là không phải cùng một người, không nên xuất hiện tư thế y như nhau, ngược lại hẳn là bày biện ra các tư thế khác nhau cùng ngoại hình, để dễ phân chia.”

“Cho nên đây là cùng một người ở các thời kỳ khác nhau, chỉ là càng ngày càng gầy cũng càng ngày càng cao?”

“Có thể giải đọc chữ viết ở dưới bức tượng không?”

“Không thể, chữ quá mờ, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn ra tên một người, là ba chữ, tiếng Trung, hai chữ trước tương đối đơn giản, chữ thứ ba tương đối nhiều nét nên hơi khó đoán.”

“Cả nước phù hợp điều kiện tên này, là vô số kể.”

Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, mấy vị lãnh đạo đi đến.

Mọi người đều đứng lên.

“Ngồi đi.” Vị lãnh đạo đi đầu nhìn màn hình hỏi: “Nếu đem phạm vi thu nhỏ lại ở thành phố A thì sao?”

Người phía trước chủ trì hội nghị gật gật đầu: “Chúng ta cũng đang so sánh với kho dữ liệu hộ tịch ở thành phố A, sở hữu tên họ phù hợp bước đầu điều kiện sẽ làm đồng dạng mơ hồ xử lý, tiến hành so sánh.”

Lãnh đạo hỏi: “Mọi người cho rằng, người chúng ta muốn tìm, là dạng người như thế nào?”

Một người nói: “Từ mặt ngoài xem, hẳn là một người rất có năng lực, nhưng tôi cảm thấy, vị Vi Tử kia ngữ khí khi nhắc tới người này, so thời điểm khác sẽ càng khinh mạn (khinh thường và có vẻ ngạo mạn), đây là một loại thái độ phủ định cùng không để bụng, hiển nhiên Vi Tử đối người này đánh giá không cao.

“Hơn nữa, khi nhắc tới người này, thường dùng mấy cái từ ngữ: ‘thủ đoạn cũng không phải thực quang minh chính đại’, ‘thích nhìn chằm chằm người khác phái xinh đẹp’, ‘thành công đến từ chính người khác phái’, ‘tâm thuật bất chính’, phía trước vẫn luôn xưng tòa thành kháng axit vì thế ngoại đào nguyên, cuối cùng lại nói nó sẽ trở thành ‘tân địa ngục’.

“Từ những điểm trên, tôi cho rằng, ít nhất ở trong mắt Vi Tử, người này cũng không phải một người tốt, thậm chí rất có khả năng chính là ác nhân sẽ đem thế ngoại đào nguyên biến thành ‘tân địa ngục’.”

Lãnh đạo gật gật đầu, lại nhìn những người khác: “Mọi người cũng cho rằng như vậy?”

Những người khác chần chờ nói: “Chúng ta hiện có tin tức quá hữu hạn, nếu từ Vi Tử góc độ tới phân tích, xác thật như thế. Nhưng chúng ta còn không biết Vi Tử rốt cuộc là ai, đến từ đâu, cho nên, cũng không thể làm ra phán đoán thực khách quan.”

Có một người đề nghị nói: “Tôi kiến nghị, điều tra từ phía những người đàn ông rất nhiều người phụ nữ.”

“Một tháng là có thể hoàn thành vốn tích lũy ban đầu của một tòa thành, có lẽ chúng ta có thể điều tra từ phía những người đàn ông giàu có.”

Mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, chỉ có một người, vẫn luôn cúi đầu nghiên cứu đoạn phim, một lần lại một lần lặp lại mà xem, từ đầu tới đuôi không nói một lời.

Lãnh đạo nhìn thấy hắn, nói: “Bành Lam, cậu cảm thấy thế nào?”

Người tên Bành Lam ngẩng đầu, hắn có một gương mặt thực thanh tuấn, mang một bộ kính đen, che giấu đôi mắt quá mức xinh đẹp.

Hắn mở miệng nói: “Tôi kiến nghị, đi tra một chút đoạn phim thứ nhất màn mở đầu của màn trời, phạm vi kiến trúc trong màn ảnh.”

Mọi người đều sửng sốt, lãnh đạo: “Mở lên nhìn thử xem.”

Trên màn hình xuất hiện đoạn phim thứ nhất.

Lúc ấy mọi người cũng chưa phòng bị bầu trời sẽ đột nhiên xuất hiện dị tượng, ai đều quay được đoạn phim mở đầu vài giây, hiện tại đoạn phim đầy đủ nhất chính là màn ảnh mở đầu từ xa đến gần.

“Đây là thành phố A nơi nào?”

“Là quảng trường Thất Hòa ở trung tâm thành phố nằm bên cạnh khu kinh doanh, trong hình ảnh xuất hiện, toàn bộ con phố bên trái đều là cửa hàng mới khai trương, bên phải là khu vực văn phòng.”

Lãnh đạo hỏi Bành Lam: “Ý của cậu là, đem những nơi đó đều điều tra một chút?”

Bành Lam gật đầu: “Tra một chút người thường thường xuất hiện ở nơi này, dân cư thường trú, còn có, ở ba ngày trước, thời khắc khi màn trời xuất hiện kia, những nơi đó đều có người nào, đều điều tra một chút.”

Trong mắt lãnh đạo hiện lên một đạo tia sáng kỳ dị: “Lý do?”

Bành Lam lời ít mà ý nhiều: “Nơi này là nơi có màn ảnh gần nhất, là nơi có độ phân giải rõ ràng nhất.”

Mọi người suy tư, bọn họ đã sớm phát hiện một vấn đề, đó chính là, trong hình ảnh, chỉ có những lúc xuất hiện những cảnh liên quan đến thành phố A, hình ảnh mới là rõ ràng.

Mà chỉ cần nội dung xuất hiện ở bên ngoài thành phố A, hình ảnh sẽ lập tức mơ hồ lên.

Bọn họ cho rằng, nguyên nhân là vì màn trời xuất hiện ở thành phố A.

Nhưng nếu từ góc độ này tới xem, hình ảnh nhất rõ ràng nơi, bất chính là nhất đặc thù?

Bọn họ lúc này không biết, sở dĩ thành phố A đặc thù, là bởi vì vai chính Sử Phi Địch của thế giới tiểu thuyết đang ở thành phố A, mà đoạn phim trong màn trời lúc đầu, xác thật chính là nhà ăn nơi Sử Phi Địch đang xem mắt.

Điểm này, kể cả Vệ Nguyệt Hâm chính mình cũng không biết.

Lúc cô làm đoạn phim chỉ cảm thấy, màn ảnh từ gần đến xa, thực thích hợp cắt làm đoạn phim mở màn.

Vận mệnh chú định, manh mối quan trọng nhất sớm đã đặt ở trước mặt mọi người.

Lãnh đạo ra lệnh một tiếng: “Đi tra.”