Chương 35: Quá khứ bỏ lại.

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Lễ hội âm nhạc kết thúc.

Phó Dực trở về khách sạn trước, Trịnh Dữ sẽ đến muộn một chút.

Phó Dực không ngừng lướt comment siêu cấp tâm điểm của Trịnh Dữ, xem phản ứng của người hâm mộ.

Tất cả đều như nhau “Trai tài gái sắc”, “Chúc mừng”, “Tu thành chính quả”, “Xin hạnh phúc trọn đời”, tuy có vài lời comment tiêu cực, nhưng cô chưa kịp định hình nên làm gì thì có người hâm mộ đã giúp cô đáp trả.

Phản hồi thường xuyên nhất là một bức ảnh động “Người ta trai tài gái sắc, đẹp đôi như thế, đến phiên con yêu quái như cô được quyền phản đối hả?”

Phó Dực bị chọc cười đến mức gập cả người.

Nhìn lại, có một cái comment ảnh đứng đầu Weboi, ngón tay Phó Dực dừng lại –

“Đậu xanh rau má! Mị là người đã chứng kiến

tình yêu của đôi thần tiên đó! Mị khóc chết mất! Bà Trịnh yêu Trịnh Dữ quá! Năm năm trước! Mị đã nhìn thấy vợ Wing trong buổi biểu diễn ra mắt đầu tiên của anh ấy! Cô ấy đứng dưới sân khấu một mình xem biểu diễn, là một mỹ nữ nha. Bởi vì mị đứng kế bên, nên đã lén chụp vài tấm hình! Lúc đó Lâm Khanh Khanh đang là bạn gái của Wing, nên cô ấy lẻ loi một mình bí mật đi xem màn biểu diễn của anh ấy? Mị đã khóc … hai người đã trải qua khó khăn như vậy, xin hãy hạnh phúc trọn đời.”

Bức ảnh đúng là Phó Dực, cô đang chăm chú nhìn Trịnh Dữ trên sân khấu, khóe miệng nở một nụ cười, hạnh phúc nhìn anh.

“Mẹ kiếp! Đêm nay không biết chửi thề mấy lần rồi, lại thêm một ngày rơi lệ vì tình yêu.”

“Cảm ơn họ đã cho tôi tin vào tình yêu một lần nữa.”

“Cây tình yêu của họ cuối cùng đã đơm hoa kết quả…”

Weibo kéo Phó Dực trở lại 5 năm trước, Trịnh Dữ mới vừa trở nên nổi tiếng, đó là buổi biểu diễn đầu tiên của anh.

Cô đi học ngoại tỉnh, nhưng cô nghĩ, nhất định phải đi xem buổi biểu diễn đầu tiên của anh.

Vì vậy, cô đã mua một vé tàu, cái gì cũng không mang theo, đi ngay đến buổi diễn.

Các chi tiết cụ thể cô không nhớ rõ, trong đầu chỉ có từng chữ hát, đọc, nhấn nhá trôi chảy của Trịnh Dữ.

Sự tự tin và hạnh phúc của anh toát ra một cách tự nhiên từ giọng hát.

Cô cứ nhìn chằm chằm vào anh trên sân khấu, ánh mắt dõi theo anh cho đến tận sân khấu.

Vì vậy, … chuyện đương nhiên, cô thấy Lâm Khanh Khanh đang đứng dưới đài đối với anh ân cần hỏi han.

Lúc đó vẫn là đầu mùa thu, Phó Dực mặc áo ngắn tay, lúc này đột nhiên cảm thấy cực kỳ lạnh, lạnh như thấu xương.

Như thể bị ốm vì lạnh, Phó Dực đầu óc mơ hồ, rời khỏi nơi biểu diễn.

Một tiếng thông báo nhắc nhở trên Weibo đã kéo cô trở lại thực tại. Cô lắc đầu, đừng nghĩ nữa.

Đó là một tin nhắn riêng tư, Phó Dực bấm vào nó.

“Chị Phó, tôi có thể gọi chị như vậy được không? Tôi rất vui vì cuối cùng thì chị cũng có thể hạnh phúc. Mặc dù tôi là một fan hâm mộ của Wing, nhưng tôi thực sự không nghĩ anh ấy xứng đáng với chị! Chị có biết tôi là ai không, tôi là người 5 năm trước đưa khăn giấy cho chị á. Nhìn thấy ảnh hạnh phúc của hai người, tôi đã rất phấn khích, đó thực sự là chị! Mặc dù tôi không biết 5 năm trước chị có khóc vì Trịnh Dữ hay không, nhưng tôi thực sự rất thật rất vui vì cuối cùng thì chị cũng đã hạnh phúc, hy vọng chị cùng với Trịnh Dữ luôn luôn tốt đẹp.”

Một cảm giác chua xót dâng lên trong mũi Phó Dực, buộc cô phải nhớ lại những gì đã xảy ra 5 năm trước.

Sau khi rời khỏi hiện trường, cô đi đến một góc không có ai, Phó Dực nghĩ, nếu biết cô sẽ mặc thêm vài bộ quần áo.

Trời lạnh, thực sự rất lạnh.

Nghĩ vậy cô liền ngồi vào trong góc, bây giờ cô rất khó chịu. Nghĩ đến Trịnh Dữ cùng với Lâm Khanh Khanh thân mật cô liền khó chịu. Phó Dực co người lại, từng giọt dịch thể âm ấm từ trên khóe mắt từ từ trào ra, rơi trên mặt đất bẩn thỉu.

Từng giọt một, không thể dừng lại.

Đột nhiên, Phó Dực không kiềm chế được cảm xúc của mình, thấp giọng nức nở, thích Trịnh Dữ thật sự quá khó khăn

Làm sao đây, không thích nữa sao?

Không được.

Trong mắt cô hiện lên một chiếc khăn giấy trắng, Phó Dực ngẩng đầu lên, đó là một cô gái, đang đau lòng nhìn cô.

Phó Dực vội vàng nhận lấy khăn giấy đứng dậy, lau nước mắt qua loa.

“Không sao chứ?”

“Không sao. ” Phó Dực đờ đẫn trả lời.

“Vậy thì tốt, đừng buồn quá.”

“Cảm ơn vì khăn giấy.”

“Không có gì đâu.” Cô gái cười ngọt ngào, dường như muốn cảm hóa cho cô.

Phó Dực mím môi gật đầu. Ừ, đừng buồn quá.

Phó Dực lần nữa thoát ra khỏi ký ức, trả lời lại cô ấy: “Cảm ơn những chiếc khăn giấy và những lời chúc phúc của cô, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”