Chương 27: Chuyện cũ.

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Chủ nhà: hầy, chương này đau lòng cho tâm tình thiếu nữ mới lớn Phó Dực của chúng ta quá, chàng trai Trịnh Dữ cũng vì hiểu lầm mà cả hai anh chị quắn quéo hết bao nhiêu năm, lỡ hết bao nhiêu năm. Cũng may cuối cùng người có tình lại vẫn về với nhau. Cho nên mấy bạn nhớ nha, yêu nhau thì phải nói cho nhau hiểu nha, hok thôi lại lỡ dỡ như hai ông bà này á.

“Ừ, chị mới từ Thượng Hải về.” Người phụ nữ cười thân thiện ôn nhu, giọng điệu vẫn như trước, giống như chị gái đối với em gái.

“Vậy sao.” Phó Dực hậm hực mở miệng.

“Em có bạn trai rồi đúng không?” Người phụ nữ nhìn túi đồ trên tay của Phó Dực, nhớ đến vừa rồi thấy Phó Dực mua durex.

“Ừm…” mặt Phó Dực lúc trắng lúc đỏ.

“Quen biết bạn trai cũng được, nhưng nhớ mang cho người lớn gặp nha, Trịnh Dữ biết không?” Người phụ nữ rất dịu dàng, như là đang dỗ dành trẻ nhỏ.

“Tôi không còn nhỏ nữa, tôi đã đi làm rồi. Xin chị đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa.” Phó Dực kềm nén cắt ngang, để cô ta nói xong rồi mới mới nói những lời này.

Lâm Khanh Khanh sửng sốt, cô ta không ngờ người trước giờ luôn an tĩnh nhu mì như Phó Dực lại có thể nói ra những lời như vậy, tuy rằng tính cách Phó Dực trước đây có hơi lạnh lùng, nhưng cô rất lễ phép, chưa bao giờ nói ra những lời mạnh mẽ như vậy.

Lâm Khanh Khanh rất nhanh đã tìm về nụ cười: “Được rồi, thật ra chị cũng chỉ hơn em 1,2 tuổi thôi, nhưng luôn nhớ trước đây em học cấp 3, còn chị với Trịnh Dữ thì đã học đại học, nên luôn xem em như là em gái vậy.”

“Thôi, không sao, tôi có chuyện phải làm, đi trước.” Phó Dực cúi đầu, túi đồ bị cô nắm chặt.

“Được rồi, gặp lại sau, chị với Trịnh Dữ mời em sau ha.” Lời nói dịu dàng của Lâm Khanh Khanh như lưỡi dao sắc bén cắm vào tim cô.

“Ừ.” Cô gật đầu, liền rời đi.

Gần như là chạy trối chết.

Cô không nói bạn trai cô chính là Trịnh Dữ.

Cô sợ.

Fans Trịnh Dữ đều nói, ánh trăng sáng (*) trong lòng Wing cùng với nốt ruồi đỏ (**) đều là cùng một người.

(*) Mối tình đầu.

(**) Người trong lòng nhớ mãi không quên.

Lâm Khanh Khanh là bạn học thời đại học của anh, Trịnh Dữ vừa vào đại học liền như cá gặp nước, anh nhanh chóng tham gia câu lạc bộ rap của trường, đồng thời cũng nhanh chóng trở thành trưởng câu lạc bộ rap.

Lâm Khanh Khanh là bên câu lạc bộ ca hát.

Bởi vì khả năng ca hát vượt trội, giọng hát trong trẻo, cả hai đã từng hợp tác không ít ca khúc trên sân khấu trường đại học.

Lâm Khanh Khanh và Trịnh Dữ lúc đó nổi danh là trai tài gái sắc.

Phó Dực gặp cô ta là trong kỳ tuyển sinh đại học.

Trước buổi tối tự học hôm đó, Lý Lệ Hoa gửi tin nhắn cho cô: “Trịnh Dữ về rồi, mấy giờ con tan học?”

Cả buổi tự học, Phó Dực đều không yên, dữ liệu bài tập ngày hôm ấy đều trôi sạch khỏi đầu cô.

Khi đó cô đã lâu không gặp Trịnh Dữ. Mặc dù trường đại học của anh ở thành phố này, nhưng mà bài tập và chương trình cấp 3 của cô rất chặt chẽ, lúc anh về nhà thì cô không có ở đó.

Cảm xúc nhớ nhung dần dần nhấn chìm cô từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, cô đã nhiều lần mơ thấy Trịnh Dữ.

Mơ về những gì đã xảy ra, anh nắm tay cô, hôn lên môi cô.

Cũng mơ thấy sự việc chưa phát sinh qua, trong mơ anh giải thích với cô rằng anh cùng với Tiếu Mộ Phi đã kết thúc từ lâu, lắc tay chính là quà tặng cho cô.

Cô sợ rằng khi cô trở về, Trịnh Dữ lại biến mất.

Phó Dực dứt khoát cúp tiết cuối cùng của lớp tự học, lén lén lút lút rời khỏi trường học.

Sau khi xuống xe bus, cô gần như là chạy về nhà.

Tháng 6, gió đêm không nhỏ, quần áo tóc tai đều bị thổi loạn.

Càng về gần đến nhà, tim cô đập càng nhanh.

Là bởi vì chạy bộ, hay là do phấn khích? Cô không biết.

Đến cửa nhà cô đã thở hồng hộc không ra hơi, mở cửa ra thì thấy trong phòng khách không có ai.

Có tiếng mở cửa “kẽo kẹt” phía sau truyền đến.

Của nhà Trịnh Dữ mở ra.

“Ba mẹ em ở nhà của anh” Giọng nói trong mơ ở sau lưng, vẫn trầm thấp có từ tính như trong mộng.

Cô buông tay ra, xoay người lại, biểu tình chuẩn bị xong lúc đầu nháy mắt cứng lại.

Trịnh Dữ mặc một cái áo khoác dài tay có mũ, cài cúc áo, lông mày ẩn hiện bóng đen, trong lười biếng lại có chút sắc bén.

Chỉ là.

Phía sau anh có một cô gái theo sau, nhìn cô cười yêu kiều.

Cô gái mở miệng nói trước: “Là Phó Dực đúng không? Vừa rồi người lớn đang nói về em.”

Giọng điệu thân thiệt, cực kỳ dịu dàng.

“Vâng, là em. Chị là? Phó Dực cảm thấy cổ họng của mình giống như mắc kẹt, cuối cùng cũng vất vả nói ra.

“Chị là Lâm Khanh Khanh, bạn gái của Trịnh Dữ.” Nói đến đây cô ta vươn tay khoác lên cánh tay Trịnh Dữ, cánh tay trắng nõn đặt cạnh cánh tay màu đen, làm Phó Dực cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Có một cơn quặn thắt trong dạ dày. Cô cố gắng hết sức kềm chế xúc động muốn khóc. Cô ngước mắt nhìn Trịnh Dữ, viền mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt có rất nhiều thứ, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng.

Trịnh Dữ vô ý thức muốn hất cánh tay Lâm Khanh Khanh ra, đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của Phó Dực.

Lúc này đây, anh cảm nhận được cảm giác chưa từng có trước đây, Phó Dực đối với anh có cảm giác, dường như cô rất yêu anh, hiện tại cô đang rất buồn, anh nên thuận theo trái tim mình, ôm lấy cô mà an ủi.

Nhưng mà, sức mạnh trên cánh tay càng ngày càng siết chặt.

Lâm Khanh Khanh giống như đang khẩn trương, anh đột nhiên nhớ tới Lâm Khanh Khanh hiện giờ là bạn gái của anh.

Ngón tay giật giật, vẫn là không có động tác.

“Em không phải có tiết tự học buổi tối sao?” Trịnh Dữ mở miệng hỏi.

“Ừm.” Phó Dực đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt có giọt lệ xinh đẹp.

“Vậy tại sao bây giờ em lại ở đây?” Lâm Khanh Khanh vội vàng hỏi.

Phó Dực cúi đầu, lau giọt nước nơi khóe mắt: “Vừa rồi hẹn hò với bạn trai, anh ấy đột nhiên nói chia tay, nên khóc. Thật ngại quá.”

Hai người đối diện nghe xong lời này đều không nói gì.

Ngón tay Trịnh Dữ nắm thật chặt. Cũng phải, anh nên biết rằng cô làm sao có thể vì ghen mà khóc? Hóa ra là do chia tay. Đột nhiên trong lòng anh rất khó chịu, khuôn mặt cô đối với anh lạnh lùng mà không có lý do, bất kể cảm xúc của anh như thế nào, dứt khoát cùng với anh vạch rõ giới hạn. Vậy mà bây giờ lại vì một thằng con trai khác khóc????

Sao lại có cô gái như vậy chứ?

Ah.

“Buồn lắm đúng không? Em còn thích người đó hả?” Lâm Khanh Khanh lại hỏi.

“Thích…thích đến không được.” Phó Dực lẩm bẩm.

“Đừng buồn, em không nên nghĩ đến loại đàn ông xấu xa đó nữa.” Lâm Khanh Khanh an ủi cô, giọng điệu như chị gái.

“Em không phải muốn anh đưa em về sao?” Trịnh Dữ cắt ngang, đối với Lâm Khanh Khanh nói, cũng không thèm nhìn Phó Dực.

“Ờ ha, Phó Dực tụi chị đi trước nha.” Lâm Khanh Khanh nói, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

“Ừm.” Môi trên môi dưới Phó Dực gõ vào nhau, cuối cùng cũng thốt ra lời này.

Bóng lưng Trịnh Dữ rất gầy, anh bước đi không chút lưu tình, bước chân rất lớn, Lâm Khanh Khanh gần như là bị anh kéo đi.

Phó Dực đứng trên lầu nhìn thật lâu, cho đến khi họ đi vào chỗ rẽ.

Đê tiện.

Phó Dực từ phía sau bệ cửa sổ nhìn hai người thân mật, nắm chặt tay.

Lúc cô ở sau góc tường, cô cảm thấy mình thật sự rất xấu xí, bộ dáng hiện tại nhất định rất khó coi.

Chuyện nhìn trộm như thế, năm mơ cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm như vậy.

Bước chân dường như không thể kiểm soát được, đi theo bọn họ xuống lầu, chạy như bay đuổi kịp bọn họ.

Điên cuồng như muốn chứng thực điều gì đó.

Đôi trai gái cách đó không xa đang nói chuyện, Phó Dực có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, cô ấy dường như đang nói điều gì đó, vẻ mặt rất buồn. Sau khi nói xong gì đó với chàng trai, cô ấy gần như cầu xin, kéo tay chàng trai.

Sau đó…Phó Dực chứng thực.

Những hành động không thể chịu đựng được chỉ có thể đổi lấy sự thật khiến cô không thể chịu đựng được.

Sau khi cô gái nắm tay chàng trai, chàng trai đưa tay che mắt cô gái, cúi đầu, hôn.

Phó Dực nhìn thấy động tác ngượng ngùng với cô gái, sau khi hôn xong, cô gái hơi ngửa đầu ra sau, dưới tay nắm chặt quần áo của chàng trai.

Ngọt ngào, ngây ngô, khắc khoải.

Không liên quan đến mình.

Phó Dực không còn chịu đựng được nữa, bước đi không ngoảnh lại, bước chân vừa nhanh vừa lớn, cuối cùng gần như là bỏ chạy.

Cô ngồi xổm xuống góc hành lang bẩn thỉu đầy bụi, ngẩng đầu nhìn mạng nhện ở chỗ cao nhất, hai mắt mờ mịt không nhìn rõ xung quang, chất lỏng dính dính nóng hỏi chảy dọc từ mặt xuống cổ.

—-

Đêm đã khuya, ba Trịnh và mẹ Trịnh đều đã đi ngủ.

Vừa rồi ngoài cửa sổ đột nhiên mưa, đường phố chỉ có tiếng hạt mưa đập vào lá cây, không phải cành khô to bị đánh cong, rơi tí tách.

Trịnh Dữ ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV, con mắt nhìn chằm chằm TV, nhưng lỗ tai lại chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa.

Vừa rồi đưa Lâm Khanh Khanh trở về. Về đến nhà thì nghe được Lý Lệ Hoa cũng với mẹ anh đang thảo luận về chuyện của Phó Dực, nói rằng cô đang lớp 12 khổ cực, tự học buổi tối đến rất khuya, đêm nay cũng không ngoại lệ.

Trịnh Dữ ngạc nhiên, vừa rồi không phải anh vừa thấy cô ở hành lang sao?

Sau đó nghĩ lại, có lẽ cô đi ra ngoài dây dưa cùng với tên nhóc đã bỏ rơi cô.

Cô ấy trở nên như thế từ khi nào?

Cô cúp cua tiết tự học, nói dối mẹ, lại còn yêu sớm.

Rồi anh lại cười tự giễu, anh ở đây lo lắng cho cô, cô hiện tại có thể đang nép vào trong ngực thằng khốn nạn nào đấy cười thẹn thùng cũng nên á.

“Mẹ nó.” Anh ném remote lên bàn trà cách đó không xa, âm thanh nhựa và thủy tinh va vào nhau “rầm” một tiếng chói tai, khiến anh phát cáu.

Có tiếng sột soạt từ hành lang, Trịnh Dữ nhướng mày nhìn đồng hồ, đã 23h.

Phó Dực khóc một hồi rồi ra ngoài thư giãn, đi không bao lâu thì trời đổ mưa, cô trốn trong hàng quán một lúc, cây dù cô để quên trong trường quên cầm theo. Mắt thấy thời gian đã gần đến lúc bình thường về nhà, cô không còn cách nào khác, bất chấp mưa chạy về.

Mặc dù là giữa mùa hè, nhưng mưa mùa hè cũng đủ làm người ta lạnh cóng, cộng thêm gió lớn vào ban đêm, Phó Dực bị lạnh có chút đông cứng.

Cô cố gắng vắt hết quần áo ướt đẫm trên người, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách từ quần áo bị vắt trơi trên sàn nhà.

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa, Phó Dực lần này thực sự cứng đờ hồi lâu cũng không quay đầu lại.

Đêm nay, tất cả lời nói xoa dịu, tự làm tư tưởng công tác cho bản thân giờ phút này đều vỡ vụn, tay chân cô run rẩy, trái tim cũng vậy.

Cô cố gắng kiềm chế muốn khóc, ngẩng đầu lên, phát hiện trên hành lang không có mạng nhện, khác với chỗ cô ngồi xổm vừa rồi, đột nhiên lại muốn cười, nhưng nước mắt từ khóe mắt vẫn không ngừng lăn xuống.

“Mấy giờ rồi. Đi đâu vậy?” Trịnh Dữ vừa hỏi vừa tự mắng trong lòng, mình thật sự đê tiện vậy trời? Phải nghe được cô ấy nói rằng cô ấy đi hẹn hò với bạn trai mới zừa lòng sao?

Phó Dực cuối cùng cũng xoay người lại, mái tóc đen mềm mại ướt đẫm trên mặt, trên mặt có vài giọt nước, nhưng chất lỏng nơi khóe mắt quả thực là nước mắt, bởi vì nó dường như không thể ngừng được.

Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, Trịnh Dữ như cảm nhận lại được điều đó một lần nữa, anh cũng đã trải qua ảo giác như vậy vài giờ trước, anh cảm thấy Phó Dực dường như rất yêu anh, trong mắt cô có một nỗi niềm sâu thẳm, Trịnh Dữ thực sự đoán không được cô đang muốn gì.

“Cúi đầu xuống, em có chuyện muốn nói với anh.” Phó Dực bình tĩnh lại, giả bộ nói một cách bình tĩnh.

Trịnh Dữ nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lại gần cúi đầu.

Phó Dực lấy khí thế nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, duỗi tay nắm lấy tay áo anh kéo xuống, định thừa dịp anh không có phòng bị mà hôn anh.

Nhưng Trịnh Dữ dù sao cũng là một chàng trai cao 1m8, anh bị cô kéo, suýt nữa không đứng vững được, nên ngẩng đầu lên tìm thăng bằng.

Một cái đầu ẩm ướt đột nhiên chui vào cổ anh, làn môi ấm áp mang theo cảm giác mát lạnh của trên mặt đặc biệt rõ ràng, chỗ hầu kết giống như bị lửa đốt lướt qua vậy.

Cô hôn cổ anh, chính xác là hầu kết của anh, nếu như anh không có đáng chết ngửa đầu, hẳn là cô đã hôn lên môi của anh rồi.

Khi Trịnh Dữ nhận ra được điều ra, Phó Dực đã ở cách anh gần 2m.

Phó Dực cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ, phóng đãng, ghê tởm.

Ngay lúc này đây, tât cả các từ ngữ bẩn thỉu nhất trên đời cô đều muốn dùng sỉ vả mình.

Cô thật sự rất xấu xa, rất hư hỏng.

Người con trai trước mặt là căn nguyên khiến cô xấu đi, nhưng cô không thể kiềm chế bản thân, không thể chán ghét anh, không thể …

Ngừng trở nên xấu hơn.

Trịnh Dữ không thể nào bỏ qua nội tâm đang mừng như điên của mình, giọng nói so với bình thường cao hơn một chút: “Em làm gì vậy?”

“Xin lỗi.” Phó Dực thì thào, không dám nhìn anh.

“Anh không cần em nói xin lỗi. Nguyên nhân? Anh muốn biết vì sao?” Trịnh Dữ dường như cảm thấy không đúng lắm.

Quên đi, có chuyện gì mà còn tệ hơn bây giờ?

“Em chỉ muốn biết hôn môi với anh ấy so với người khác có gì khác biệt không mà thôi.” cuối cùng Phó Dực cũng ngẩng đầu lên, trong mắt là sự dứt khoát quen thuộc hàng ngày, cô lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng như xưa.

Ah, nó thực sự tệ hơn nha.

Trịnh Dữ cảm thấy mình vừa ăn một bạt tai cực kỳ đau, trái tim đập mạnh, đương nhiên anh biết “anh ấy” trong miệng cô là ai, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại cố hôn anh.

“Vậy thì khác gì nhau? À, đúng rồi, em còn chưa hôn được anh, còn muốn làm nữa sao? Anh ngồi xổm xuống?” Trịnh Dữ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không cần.” Phó Dực run rẩy, lui về phía sau 2 bước, bước chân có chút bổi rối, cô thật sự hoảng sợ, cô không những trở nên xấu xa mà cô còn nói dối nữa.

Trịnh Dữ cúi đầu nhìn cô chăm chú, trong mắt mang theo lửa giận không thể che giấu, không thèm nhắc lại nữa.

“Muộn rồi, em về đây.” Phó Dực lại lên tiếng, cô quay người lại, động tác xoay tay nắm cửa cứng đờ.

“Phó Dực, đừng trêu chọc anh nữa, xin em.” Trịnh Dữ đột ngột lên tiếng, mang theo ý tứ khẩn cầu thật sự, không đợi cô trả lời, anh mở cửa bước vào nhà rồi đóng lại.

Bàn tay mảnh khảnh của Phó Dực nắm chặt lấy tay tay nắm cửa, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.



Trước cái đêm mưa gió ấy, Trịnh Dữ luôn cho rằng Phó Dực tối đa cũng giống như bao tiền nhiệm (*), dù có chia tay thì anh cũng không quan tâm lắm.

(*) bạn trai/ bạn gái trước (cũ)

Lý do khiến anh có chút đắn đo về cô ấy chỉ là vì lần đầu tiên cô ấy vạch ra ranh giới với anh, và anh cảm thấy không cam lòng mà thôi.

Nhưng mà, khi cô chủ động hôn anh, trong lòng anh nghĩ, cô vừa mới bị bồ đá liền quay sang anh, cô coi anh là cái gì? Lậ tức trong đầu có một giọng nói khác vang lên “không quan trọng, tha thứ cho cô 1 lần a! Thật tốt mà ở bên nhau”.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hèn mọn, độ lượng đến thế, lại khao khát tình yêu của một người phụ nữ như vậy.

Lâm Khanh Khanh nắm lấy tay anh, đáng thương hỏi anh có thích Phó Dực không, anh hoảng sợ không biết lý do.

“Nếu anh thích em, thì hôn em đi.” Lâm Khanh Khanh ngẩng khuôn mặt sạch sẽ, vừa có chút xấu hổ vừa có chút luống cuống.

Trịnh Dữ không muốn hôn cô ta, đột nhiên trong đầu hiện lên câu nói Phó Dực nói vì muốn hẹn hò nên mới cúp cua, anh tức giận, đầu óc nóng lên, bèn cúi đầu hôn xuống.

Anh rất rõ ràng nụ hôn đó không phải du͙© vọиɠ, chỉ có sự tức giận cùng với không cam lòng.

Bờ môi Lâm Khanh Khanh mềm mại, thơm tho, nhưng không giống như Phó Dực lúc trên tàu điện ngầm, khiến anh muốn…

Anh dường như thực sự đã cho rằng.

Đó là tình yêu.