Edit + beta: Mẫu Đơn Sắc.“Có mở xem livestream không đấy? Tới lượt anh lên sân khấu rồi.”
Đột nhiên xuất hiện tin nhắn của Trịnh Dữ làm Phó Dực giật mình, rớt cả điện thoại. Cô có cảm giác như bị anh quan sát, nhìn lén, còn lo lắng quay đầu lại nhìn, xác định sau lưng không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng nhặt điện thoại lên, trả lời: “Mở rồi”, sau đó vội vã mở livestream, cắm tai nghe vào điện thoại, trốn ở trong góc văn phòng, chăm chú nhìn Trịnh Dữ trên sân khấu.
Thật ra, cho dù Trịnh Dữ không yêu cầu cô xem, cô vẫn sẽ xem.
Mỗi lần anh livestream cô đều xem nó, cô chú ý thấy hàng trăm người theo dõi Weibo của anh phần lớn đều là người hâm mộ hoặc fans club của Trịnh Dữ, họ đến từ các trường đại học, hoặc nơi khác.
Cô đã quen với việc chú ý tin tức của anh trên Weibo, thậm chí còn trộn lẫn với mọi người trong fans club của anh nữa.
Tất cả rất quen thuộc…chỉ là tất cả những thứ này Trịnh Dữ đều không biết.
Trịnh Dữ hôm nay mặc một chiếc áo len màu cam sáng, rất rộng và thoải mái, làm cho anh có vẻ vừa cao vừa gầy. Anh đội nón lên, ngọn đèn nơi hiện trường không phải rất sáng, màu sắc của nón và tóc gần như pha trộn vào nhau, nhưng tóm lại rõ ràng là rất sáng.
Anh vẫn bộ dáng cà lơ phất phơ, thờ ơ, ngỗ ngược, khóe miệng hơi nghiêng, cầm micro trong tay để sát miệng, hát.
Từng ca từ chấn động được nhả ra, khi hát đến đoạn cao trào, anh sẽ đi về phía bạn diễn, sau đó…
Trịnh Dữ đưa tay nắm lấy má của đối phương, siết chặt lấy gò má của người kia, hai cánh tay đưa lên cao, miệng rap thật nhanh ca từ, hát xong, đặt tay xuống lại.
Bạn diễn sau khi được đặt xuống, quay lưng về phía Trịnh Dữ, chỉ vào khán giả, nhún nhún vai, biểu thị rằng anh ta sớm đã quen.
Đúng vậy.
Trịnh Dữ có một sở thích nhỏ, đó là bóp gò má người khác trong lúc điên cuồng rap.
Phó Dực mỗi lần xem đều cảm thấy buồn cười, lần này cũng không ngoại lệ. Cô che miệng nhẹ giọng cười, trên mặt bạn diễn hiện rõ ràng 5 dấu tay, sức lực tay của Trịnh Dữ rất lớn, lần trước véo mông cô cũng như thế…
Khuôn mặt Phó Dực bỗng nhiên đỏ rực, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này chứ? Cô kìm nén cảm giác không thể giải thích được trong lòng, nghiêm túc xem chương trình phát sóng trực tiếp.
Phó Dực xem xong … ừm … rất hay và hoàn hảo.
Trịnh Dữ đối với âm nhạc từ trước tới giờ đều luôn nghiêm túc, cẩn thận. Bất kỳ buổi biểu diễn nào cũng đều chuẩn bị trước, chuẩn bị thật tốt để đảm bảo chất lượng của bài hát đến mức cao nhất.
Đây cũng là lý do vì sao anh tuy rằng cà lơ phất phơ nhưng fans hâm mộ lại nhiều đến như vậy. Tất nhiên, một nguyên nhân khác nhiều hơn đó là…vì anh đẹp trai
Sau khi Trịnh Dữ xuống sân khấu, lấy nước uống rồi trở lại phòng nghỉ, mở Wechat muốn nói với Phó Dực phần sau khỏi cần xem, phần biểu diễn của anh đã xong rồi, cô có thể tắt điện thoại để đi làm, thế nhưng lại thấy Weibo rất nhiều thông báo tag tên mình.
Trịnh Dữ mở Weibo xem, ớ, đây không phải là anh sao? Là lúc anh nằm trên sofa chơi di động trước khi lên sân khấu nè.
Nhìn lần nữa, hử? Sao đồ vật kia lại được chụp rõ ràng thế?
Anh nhìn vào số lượt like, nó đã có hàng ngàn, nếu giờ để họ xóa nó cũng không có ý nghĩa gì. Nhấp vào bình luận, fans rất phấn khích …
Anh lắc lắc tóc đỏ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa, chọn một tấm hình ảnh rõ ràng nhất, lưu lại.
Sau đó anh lướt đến giao diện tin nhắn Wechat, gửi nó cho Phó Dực, kèm theo 1 tin nhắn thoại: “Em xem giúp anh tấm hình này như thế nào?” trong giọng nói khẽ khàng mang theo ý cười.
Lúc Phó Dực nhìn thấy tấm ảnh, cực kỳ hoảng sợ.
Lúc Phó Dực nghe thấy tin nhắn thoại, càng bối rối hơn.
Anh ấy thực sự muốn cô bình luận về bức ảnh này sao? Hay cố tình muốn trêu chọc mình? Anh ấy muốn cô nói gì bây giờ?
Cô phải là đẹp hay là khen anh “lớn” đây?