Chương 1

Tên truyện: YÊU THẦM LÀ VỊ KẸO SỮA

Nói đúng ra thì kỳ nghỉ hè năm nay của Tuệ Hạnh tháng tư mới bắt đầu.

Danh sách tuyển thẳng sớm đã được công bố trước Nguyên Đán rồi, giáo viên của đội tập huấn quốc gia đích thân điện thoại cho ban tuyển sinh đại học tiến cử Tuệ Hạnh với bọn họ.

Nhà trường không miễn cưỡng học sinh được tuyển thẳng tiếp tục đi học(1), đến tháng chín đại học khai giảng, Tuệ Hạnh có đủ kỳ nghỉ tám tháng.

(1) Tuệ Hạnh đang học lớp 11 và được tuyển thẳng lên đại học nên trường trung học của Tuệ Hạnh không ép cô phải đi học tiếp, có thể nghỉ đến tháng chín vào học đại học.

Thời gian này đổi lại là ai cũng sẽ vui sướиɠ, nhưng không biết vì sao, khai giảng học kỳ sau của lớp 11 Tuệ Hạnh lại chạy về trường đi học.

Cái câu ‘bye bye, tớ phải lên đại học đây’ vào trước kỳ nghỉ đông lớp 11 của cô thật ra quá gợi đòn, cho dù cô trở về trường tiếp tục học, thầy giáo còn để cô làm ủy viên lao động trực nhật hàng ngày, cũng vẫn không giảm bớt được cơn giận của mọi người.

Hôm nay, thầy giáo gọi cô đến văn phòng, nói bóng nói gió khuyên cô về nhà.

Tuệ Hạnh cúi đầu, bộ dạng đáng thương vô cùng: “Nhưng em thấy ở trường tốt hơn ở nhà.”

Bình thường với tình huống này, học sinh không muốn về nhà, vậy chỉ có thể là trong nhà có chuyện.

Nhưng Tuệ Hạnh trắng trẻo, toàn thân đều toát lên khí chất ‘được cưng chiều’.

Thầy giáo hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao? Bố mẹ không có nhà à?”

Tuệ Hạnh trả lời: “Bố mẹ đi công tác rồi ạ.”

Thầy giáo lại hỏi: “Cho nên em không muốn ở nhà một mình?”

Tuệ Hạnh lắc đầu: “Trong nhà còn có anh hai.”

Thầy giáo dở khóc dở cười: “Anh hai ở nhà, sao em còn không muốn về chứ?”

“Chính vì anh hai ở nhà” Tuệ Hạnh bĩu môi, “Em mới không muốn về.”

Ánh mắt cô trong veo như hồ nước, thầy giáo nhất thời cứng miệng.

Quan thanh liêm khó phán đoán chuyện gia đình, thầy giáo không đành lòng khuyên nhủ tiếp, muốn nói nhưng lại thôi.

*

Sau khi Tuệ Hạnh trở về lớp, bị một tiếng ‘rầm’ làm cho giật mình.

Bàn ghế đều được xếp ra hai bên, để trống ở giữa, khắp nơi trên cửa sổ thì treo ruy băng và bong bóng, trên bục giảng đặt một cái bánh kem.

Trên bảng là một dòng chữ viết tay rất to.

“Tiệc chia tay bạn học Tuệ Hạnh tốt nghiệp sớm.”

Khó trách vẻ mặt của giáo viên lại kỳ lạ như vậy.

Cô lúc này, ngày ngày bắt cô trực nhật, còn ép cô giao bài tập đúng hạn, bây giờ cô sắp đi rồi, tình nghĩa bạn học lại được bộc lộ ra.

Tuệ Hạnh vẫn chưa phát biểu cảm nghĩ, bất ngờ không kịp đề phòng bị bạn bè ôm lấy.

Bên tai là tiếng khóc nức nở của những cô bạn thân.

“Cái đó...” Tuệ Hạnh lắp bắp nói, “Tớ không có nói là phải đi mà....”

Bạn thân vừa cười vừa khóc: “Không cần an ủi bọn tớ. Đã được tuyển thẳng rồi còn ở đây chịu khổ với bọn tớ, đầu óc cậu cũng không có bệnh.”

“....”

Bạn thân: “Hu hu hu Tuệ Tuệ cậu cứ yên tâm đi nhé, bọn tớ đã chuẩn bị xong tâm lý không có cậu đi cùng đến căn tin ăn cơm rồi.”

“....”

Lát nữa còn có tiết, thời gian cho tiệc chia tay không còn nhiều, mọi thứ đều giản lược, không thể làm lỡ tiết học sau.

Sau đó là màn dâng hoa, mỗi người một cành hoa, xếp hàng tiễn Tuệ Hạnh.

Nhiều thiết bị media phát bài hát ‘tình bạn thiên trường địa cửu’ trong phòng học.

Bầu không khí được tô điểm khá bi thương.

Khi có một bạn nam tặng hoa cho Tuệ Hạnh, đôi mắt đỏ ửng, giọng nói khàn khàn: “Bắt đầu từ lớp 10 tớ đã thích cậu rồi, bây giờ cậu sắp xa trường, tớ cũng không sợ bị cậu biết nữa, Tuệ Hạnh, tớ thích cậu.”

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến tiếng thút thít mờ ám.

Tuệ Hạnh: “....”

Không đi là không được rồi.

Thu dọn đồ đạc từ ký túc xá xong, Tuệ Hạnh mang hành lý đứng ở văn phòng, ngỡ ngàng.

Cô là học sinh nội trú, trước đây đã từng nói với bố mẹ sẽ học xong học kỳ này, vì thế bố mẹ mới yên tâm đi công tác, bây giờ cô phải về nhà sớm, không ai đến đón cô.

Tuệ Hạnh chỉ đành nói với giáo viên: “Thầy ơi, em muốn điện thoại cho anh hai, kêu anh ấy đến đón em.”

Để Tuệ Hạnh về nhà một mình, đương nhiên thầy giáo không yên tâm.

“Vậy dùng điện thoại của thầy gọi cho anh của em đi.”

Bởi vì bố mẹ thường công tác, Tuệ Hạnh bị ép thuộc số điện thoại của anh hai.

Chờ khoảng mấy giây, điện thoại được kết nối.

Giọng đàn ông lịch sự và lành lạnh: “Xin chào, ai vậy ạ?”

Tuệ Hạnh: “Em.”

Im lặng mấy giây, người đàn ông đầu dây bên kia liền thay đổi giọng điệu ban nãy, trở nên tùy tiện: “Nhóc con, lén mang điện thoại đến trường à?”

“Đây là điện thoại của thầy giáo.” Tuệ Hạnh nhíu mày, không chút khách sáo: “Em phải về nhà rồi, anh đến đón em.”

Tiếng cười không cao không thấp của người đàn ông: “Ra lệnh cho anh?”

Tuệ Hạnh sửa lời: “Năn nỉ.”

“Năn nỉ ai?”

“....Năn nỉ anh hai.”

“Về nhà rồi còn cãi nhau với anh không?”

Tuệ Hạnh nói nhỏ: “Không cãi nữa.”

Cuối cùng người đàn ông cũng hài lòng, lười nhác nói: “Ngoan ngoãn đợi anh.”

Tuy hơi khuất nhục, nhưng nói chung có người đến giúp cô xách hành lý rồi.

Tuệ Hạnh ngồi trong văn phòng nhìn giáo viên sửa bài tập, trong lúc mấy thầy cô đi ra đi vào, bầu không khí rất yên tĩnh.

Mãi cho đến khi có người gõ rồi cửa văn phòng.

Tuệ Hạnh nhìn sang, quả nhiên là Hàng Gia Chú.

Trước đây từng họp phụ huynh, thầy giáo gặp qua bố mẹ của Tuệ Hạnh, đều là người trung niên có khí chất khá chính trực, anh hai của Tuệ Hạnh là lần đầu gặp.

Người đàn ông rất trẻ, chân dài vừa đi vào, con ngươi nhàn nhạt nhìn chằm chằm Tuệ Hạnh đầy ẩn ý.

Đuôi mắt hẹp dài, ngả ngớn lại lớn tiếng.

Hàng Gia Chú đi đến trước mặt Tuệ Hạnh, giơ tay ấn lên đầu cô, trong đôi mắt có chứa ý cười: “Hửm? Cuối cùng cũng bị đuổi học rồi hả?”

Tuệ Hạnh không nói chuyện.

Hàng Gia Chú tiếp tục cười xấu xa: “Sao anh nhớ trước đây có người nói, chỉ cần anh ở nhà thì em ấy nhất định không về nhà mà.”

Tuệ Hạnh bĩu môi, nhìn thầy: “Thầy ơi.”

Cứu em.

Thầy giáo ho một tiếng: “Anh hai của Tuệ Hạnh đúng không? Chào cậu, tôi là chủ nhiệm lớp của Tuệ Hạnh, nếu Tuệ Hạnh đã đồng ý về nhà, thì cậu đưa em ấy về đi.”

Không trêu em gái nữa, cuối cùng giọng điệu của Hàng Gia Chú cũng nghiêm chỉnh trở lại: “Cảm ơn sự chỉ dạy hai năm nay thầy dành cho Tuệ Hạnh, vậy tôi đưa em ấy đi trước.”

“Tạm biệt Tuệ Hạnh.” Thầy giáo vẫy tay.

Tuệ Hạnh: “Thầy ơi, em sẽ về chơi.”

Thầy giáo cười: “Được.”

*

Hàng Gia Chú lái xe đến, Tuệ Hạnh nhận ra đó là xe của bố.

Cô nắm thóp: “Em phải nói với bố anh lén lái xe bố.”

“Không lái xe đến thì anh có thể nhanh như vậy à?” Hàng Gia Chú ném hành lý của cô vào hòm dự bị: “Lên xe.”

Anh hùng không chịu thua trước mắt, Tuệ Hạnh ngoan ngoãn lên xe.

Hàng Gia Chú khởi động xe, điện thoại dẫn đường bắt đầu làm việc, nơi sắp đến lại không phải nhà.

Là đại học Thanh Hoa.

Anh muốn về trường sao?

Tuệ Hạnh hỏi: “Không về nhà hả?”

Hàng Gia Chú nói: “Về công ty trước, vừa mở cuộc họp.”

Công ty được thuê gần đại học Thanh Hoa, Hàng Gia Chú ngoài dặn dò người hướng dẫn, dường như phần lớn thời gian đều ở đó.

Tuệ Hạnh định thương lượng với anh: “Hay là đưa em về nhà trước đi?”

“Cũng được.” Hàng Gia Chú buông lỏng vô lăng ra.

“Vậy em lái xe, em muốn đi đâu thì đi.”

Ngay cả tuổi thi bằng lái còn chưa đến, lái xe cái rắm.

Trên đường Hàng Gia Chú nhận được cuộc điện thoại, anh vội vàng bật đèn chuyển hướng, không có thời gian để đeo bluetooth, nên dứt khoát nhấn rảnh tay.

Là tiếng Lão Hầu - bạn cùng phòng của anh.

“Về chưa? Cuộc họp sắp xong rồi, có dừng hay không đây.”

Hàng Gia Chú nói: “Vương tổng đi rồi à?”

“Đi rồi, nhưng ông già này để lại một vấn đề nan giải thiên cổ, thậm chí tôi nghi ngờ ông ta đang đùa với chúng ta, chúng ta làm phát triển, mẹ nó chứ không phải biến ảo thuật.”

Hàng Gia Chú lười nhác hỏi: “Vậy sao cậu không nói rõ với Vương tổng là không làm được?”

“Nói rõ? Sống nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không biết bên B có tư cách nói với bố bên A cái kiểu đại nghịch bất đạo này.”

Nói như vậy, ngược lại Hàng Gia Chú bắt đầu tò mò: “Khi Vương tổng đề ra yêu cầu này, Thẩm Tư Lam không chỉ ra à?”

“Cậu đi không bao lâu thì cậu ta nói muốn vào nhà vệ sinh, sau đó không thấy quay lại nữa. Tôi cũng không dám đi gọi, dầu gì cậu ta cũng là kim chủ ở công ty mình mà.”

“Vậy cũng được, cậu ta về sớm rồi, nếu không dự án này đã thất bại rồi.”

“Về nhanh đi, bàn bạc xem làm sao để nói chuyện dịu dàng với Vương tổng dưới điều kiện ông ấy không tức giận rằng yêu cầu này không thể thực hiện được.”

Sau khi cúp máy, Hàng Gia Chú nói với Tuệ Hạnh: “Lát nữa anh họp, em ngoan ngoãn đợi anh nghe chưa?”

Tuệ Hạnh còn đang giận: “Chưa nghe.”

Hàng Gia Chú thản nhiên gật đầu, “Được, vậy bây giờ anh vứt em xuống xe.”

“Vậy em gọi 110 báo cảnh sát.”

Hàng Gia Chú cười, “Sao hả? Còn muốn tìm cảnh sát để uy hϊếp anh à?”

“Không phải” Tuệ Hạnh nói, “Báo anh trộm xe.”

“....”

*

Trên đường hơi kẹt xe, Hàng Gia Chú trực tiếp dừng xe dưới lầu của công ty, dẫn Tuệ Hạnh lên lầu.

Hàng Gia Chú lần đầu dẫn cô đến công ty, hai anh em lập tức biến thành cảnh tượng đặc sắc.

Cho dù là ánh mắt của nam hay nữ đều đặt trên người Tuệ Hạnh.

Cô bé này có khuôn mặt trông xinh đẹp non nớt, ngũ quan cũng không mở ra. Một đôi mắt nai ướt đầm đề, mặt tròn mũm mĩm, làn da trắng như tuyết mịn màng, giống như bánh mochi bọc kem sữa, còn mặc đồng phục trung học, đôi chân thon dài như ngó sen khéo léo sát vào nhau, bàn tay nhỏ để sau lưng, đầu ngón tay nắm chặt váy caro.

Hàng tổng bọn họ mở họp nửa chừng thì chuồn mất, lúc quay lại thì dắt theo một cô bé vị thành niên!

Người khác còn chưa kịp nói chuyện, Hàng Gia Chú đã lên tiếng trước.

“Em gái tôi.”

Đây thật sự là một tin tức vừa tốt vừa xấu.

Tin tốt là không phải bạn gái, tin xấu là em gái, càng không thể đυ.ng vào.

Không thể đυ.ng, bắt chuyện một câu cũng được.

“Wow, em gái!”

“Chào em gái!”

“Em gái đến tìm anh trai chơi hả? Hu hu có em gái thật tốt.”

Hàng Gia Chú: “Tuệ Tuệ chào mọi người.”

Tuệ Hạnh: “Chào các anh chị ạ.”

“Được được.”

“Thích ghê, tôi cũng phải kêu mẹ tôi sinh cho tôi một đứa em gái.”

“Không phải bố cậu đã tránh thai vĩnh viễn từ lâu rồi sao?”

Hàng Gia Chú ném điện thoại mình cho Tuệ Hạnh, tìm một vị trí ổn định cho cô ngồi xuống.

“Ngồi đây chơi điện thoại, không được chạy lung tung.” Anh khom lưng xuống ghế, nhìn thẳng vào cô: “Nghe chưa hả?”

Có điện thoại chơi, Tuệ Hạnh vô cùng ngoan ngoãn, anh trai nói gì thì là cái đó, “Nghe rồi.”

Hàng Gia Chú thẳng lưng, “Họp thôi, Thẩm Tư Lam đâu?”

Bạn cùng phòng Lão Hầu nói: “Phòng nghỉ.”

Hàng Gia Chú đi về phía phòng nghỉ.

Lão Hầu gọi anh lại: “Không phải cậu trông chờ vào tên thiếu gia đó sẽ hân hạnh mở cuộc họp thảo luận với chúng ta xem làm thế nào để lừa bên A chứ?”

“Mẹ nó đầu tôi không có bệnh” Hàng Gia Chú hất cằm về phía Tuệ Hạnh đang chơi điện thoại, “Tôi bảo cậu ta giúp trông em gái tôi, đừng để con nhóc chạy lung tung.”

Sắc mặt Lão Hầu càng thêm quái lạ, thầm nghĩ Hàng tổng thật ghê gớm, không ngờ lại tính toán để thiếu gia làm bảo mẫu tạm thời giúp trông em gái.

Đẩy cửa phòng nghỉ ra, vị thiếu gia này đang nằm trên sô pha ngủ.

Trên mặt có che một quyển sách.

(Java: Từ nhập môn đến thông thạo)

Tuyệt đối không phải lấy ra xem, chỉ là tiện tay lấy để che ánh sáng.

Tay Tuệ Hạnh nắm khung cửa, thò đầu ra lặng lẽ đánh giá bảo mẫu mà anh trai tìm cho cô.

Sô pha không chứa hết đôi chân dài kia, chỉ có thể co lại ủy khuất bên mép sô pha.

Dưới lớp sơ mi trắng sạch sẽ, bờ ngực của đàn ông yên ả phập phồng, ôm lấy ngực ngủ rất yên tĩnh.

Hàng Gia Chú đá chân sô pha, “Ngồi dậy giúp một việc.”

Người trên sô pha cử động, nhưng chỉ nâng cánh tay lên, lấy tay làm động tác đuổi người.

Giọng nói khàn khàn mất kiên nhẫn truyền ra từ trong quyển sách đang che trên khuôn mặt kia.

“Không giúp, cút.”

Hàng Gia Chú nhướng mày, Lão Hầu lập tức nhún vai, dùng môi nói “Cậu xem đi, cậu xem đi.”

“Em gái tôi đến rồi” Anh tiếp tục nói, “Giúp tôi trông một lát.”

“Trông trẻ ư?”

“Ừ”

“Tìm người khác đi.”

Hàng Gia Chú: “Tôi nói nè thiếu gia, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu không cần đối phó với bên A à?”

“Bên A tôi cũng không muốn đối phó.” Người đàn ông lạnh lùng, chế giễu nói: “Huống hồ là trẻ con.”

Vô cùng nhẫn tâm và kiêu ngạo,

Tuệ Hạnh còn không biết bảo mẫu trông như thế nào, thì đã bị người bảo mẫu nóng nảy này ghét bỏ rồi.