Chương 7

Khi Khương Miên đến trường, bạn cùng phòng Thường Khê đang ngồi trên bàn làm việc hoàn thành đồ án tốt nghiệp.

Khương Miên chào hỏi Thường Khê, sau đó kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu tháo nhẫn.

Thường Khê nhìn lên thấy Khương Miên đã tháo hết nhẫn trên ngón tay áp út bên trái và bên phải của mình.

Nhẫn được đeo ở ngón áp út, lại còn trông cực kì xa xỉ, đặc biệt là chiếc có viên kim cương lớn.

Khương Miên cũng hay đeo nhẫn, nhưng chưa bao giờ đeo nhẫn ở ngón áp út.

Nhưng lần này, cô đeo nhẫn ở ngón áp út ở cả hai bàn tay.

Mấu chốt là hai chiếc nhẫn này trông rất đắt tiền, kim cương sáng bóng.

Thường Khê nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ngập ngừng hỏi: “Miên Miên, cậu sao vậy? Sao ngón áp út của cậu lại đeo nhiều nhẫn vậy?”

Nghe thế, Khương Miên chớp mắt và bình tĩnh trả lời: “Hôm qua tớ đi đăng ký kết hôn rồi, cả hai chiếc đều là nhẫn cưới.”

Thường Khê sốc không nói nên lời.

“Cậu nói hôm qua cậu đi đâu á? Đăng ký kết hôn???”

“Trời ơi, tớ có bị ảo giác không đó! Tớ còn không biết cậu yêu đương lúc nào!”

“Cậu tự nhiên im ỉm rồi kết hôn vậy á?”

“Này, khoan, cậu lừa tớ phải không? Tớ không tin nổi cậu lại đi kết hôn rồi đó.”

Trong túi của Khương Miên có một cái hộp nhỏ, có thể tạm thời cất đồ trang sức. Cô định lấy nó ra, không ngờ lại phát hiện tờ đăng ký kết hôn hôm qua vẫn còn trong này, liền lấy ra đưa cho Thường Khê.

Thường Khê vừa nói không tin, Khương Miên ngay lập tức đẩy đến trước mặt cô quyển sổ đỏ tươi, in 3 chữ* “Giấy chứng nhận kết hôn” to đùng.

*3 chữ ở đây là chỉ “Giấy hôn thú”, nhưng mình muốn dùng từ này cho thuần Việt và thống nhất với cả truyện.

Thường Hỉ sửng sốt, không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, “Là sự thật á…”

Cô bàng hoàng nhận lấy mở ra xem, bên trong là Khương Miên và một người đàn ông rất đẹp trai…

Thường Khê nhìn chằm chằm người hơi nhếch miệng trong ảnh, không thể tin nổi dời ánh mắt đi, nhìn xuống phía dưới ghi họ tên là “Tần Phong”, hoàn toàn chấn động.

“Mẹ ơi!!!” Cô không kìm được sợ hãi hét lên, sau đó dưới ánh mắt của những học sinh khác trong lớp vội vàng che miệng lại.

Cô hạ thấp giọng, đến gần Khương Miên thì thầm, “Cậu thật sự kết hôn với đàn anh Tần Phong???”

“Miên Miên, cậu được quá ha! Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết được voi! Mau nói đi chuyện từ khi nào? Ai là người theo đuổi trước?” Cơn khϊếp qua đi chỉ còn lại tâm trạng hóng hớt, Thường Khê muốn ngay lập tức biết mọi chuyện giữa Tần Phong và Khương Miên.

Khương Miên cất hai chiếc nhẫn vào hộp, quay lại nhìn Thường Khê cười bất lực: “Khê Khê, bình tĩnh đi, anh ấy với tớ không giống như cậu nghĩ đâu.”

“Cậu cũng biết rằng công ty của anh ấy sắp phá sản phải không?” Cô hỏi Thường Khê.

Dù sao thì bài viết về chuyện này trên diễn đàn của trường đã luôn ở trang đầu suốt một khoảng thời gian dài, nó cũng là bài viết có lượt tương tác cao nhất trong những năm gần đây.

Thường Khê gật đầu, “Tớ biết, tớ còn kể cho cậu còn gì”.

Khương Miên tiếp tục nói: “Tớ liên hôn với anh ấy để có thể vực dậy công ty.”

Thường Khê chớp chớp mắt, vẫn là không hiểu rõ: “Tớ biết việc liên hôn có lợi cho anh ấy, nhưng cậu thì sao? Tại sao lại đồng ý lấy một người sắp phá sản? Nó có lợi gì cho cậu đâu?”

Khương Miên không nói lý do thực sự cho Thường Khê, cô chỉ cười và nói: “Chuyện kết hôn của tớ, không sớm thì muộn cũng sẽ được người nhà sắp xếp.”

Ý là cho dù không có Tần Phong, sau này cô cũng sẽ phải liên hôn với người khác.

Thường Khê thương cảm nhìn Khương Miên

Trên thực tế, sinh ra trong một gia đình giàu có không hào nhoáng như trong mắt người ngoài.

Ngay cả việc chọn người cả đời này cùng mình chung sống cũng bị lợi ích gia tộc chi phối.

“Này” Thường Khê an ủi Khương Miên: “Thật ra, đàn anh Tần Phong là người rất phù hợp, tuổi tác không chênh lệch quá nhiều, hơn nữa tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn. Những năm qua ai cũng thấy được anh ấy giỏi thế nào. Bây giờ còn liên hôn với cậu, anh ấy chắc chắn có thể vực dậy được công ty, lội ngược dòng ngoạn mục”.

“Quan trọng nhất là anh ấy cực kì đẹp trai! Vừa cao to vừ đẹp trai như vậy, nhìn thôi cũng đã ưng rồi! Huống chi công việc…” Thường Khê đột nhiên dừng một chút, sau đó thay đổi giọng điệu tò mò hỏi: “Công việc của anh ấy vẫn … ổn chứ?”

“Làm sao tớ biết được!” Khương Miên cười không nói nên lời.

Thường Khê lắc đầu, trêu chọc Khương Miên: “Sớm muộn gì cậu cũng biết thôi.”

Khương Miên: “…”

Cô cất hộp trang sức vào túi, đứng dậy treo chiếc túi và chiếc áo khoác đang mặc lên người.

Sau khi trở lại bàn làm việc, Jiang Mian mở ngăn kéo và lấy ra một chồng bản vẽ thiết kế cho đồ án tốt nghiệp.

Về đồ án tốt nghiệp, họ phải một bộ trang sức bốn món với chủ đề riêng biệt.

Chủ đề của Khương Miên là “Tỷ Dực Song Phi”, và bốn món đồ trong bộ trang sức đó là:

Nhẫn “Bươm bướm yêu hoa”, hoa tai “Yến đậu rường nhà”, vòng cổ “Nụ hôn thiên nga” và trâm cài “Chim cánh liền cánh”.

*Thành ngữ Trung Quốc: 比翼双飞 (Tỷ dực song phi)

比翼 (bỉ dực): cánh sát bên cánh; 双飞: kết thành đôi cùng bay lượn

Ý nghĩa: Mỗi đôi tình nhân đều giống như chim liền cánh, như cây liền cành, nương tựa vào nhau, khăng khít bên nhau, cùng nhau đi qua những ngày nắng đẹp, cũng cùng nhau trải hết những ngày bão giông. (Nguồn: Fanpage Thành ngữ Trung Quốc)

Tên của 4 món đồ trong bộ trang sức của Khương Miên đều là hình ảnh nổi tiếng cho tình yêu đôi lứa khăng khít mặn nồng. Hoa và bướm, Đôi chim yến cùng nhau xây tổ ở cột nhà, Đôi thiên nga chụm đầu vào nhau tạo thành hình trái tim và Hai cánh chim sát cánh bên nhau.

Khương Miên nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế một lúc, quyết định chỉ giữ lại chiếc vòng cổ “Nụ hôn thiên nga”, đồng thời loại bỏ và thiết kế lại ba món đồ trang sức còn lại.

Chủ đề cũng thay đổi theo.

Bởi vì cô chợt nghĩ ra một chủ đề hay hơn tên là “Cho đến khi chết”.

Cho đến khi chết, nghĩa là dù có chết cũng vẫn một lòng một dạ.

Đó là thứ tình yêu thuần khiết nhất, đến chết cũng không nhạt phai.

Jiang Mian cũng nhanh chóng chọn ba yếu tố mới.

Là chim nhạn, hồ ly và hạc tiên.

Cùng với thiên nga, 4 con vật này đều đại diện cho một điều.

Cô đã có ý tưởng cho ba món đồ trang sức kia, nhưng bây giờ cô ấy phải bắt tay vào làm chiếc vòng cổ “Nụ hôn thiên nga” trước.

Khương Miên buộc tóc lên kiểu đuôi ngựa thấp, sau đó liền đắm mình vào những bản thiết kế và trang sức.

—————————————-

Sau khi Tần Phong đến công ty, đến thang máy chuyên dung anh gửi cho Khương Miên một tin nhắn Wechat.

【Serein: Vợ à, anh đang ở công ty. 】

Khương Miên phớt lờ anh.

Tần Phong buông điện thoại trong tay, sải bước tiến vào thang máy.

Khi thang máy chậm rãi đi lên, Tần Phong một lần rồi lại một lần liếc nhìn điện thoại.

Khương Miên vẫn không trả lời tin nhắn của anh.

Anh đoán chắc cô đang bận nên không chờ nữa, nhưng vẫn tắt chế độ im lặng đi.

Bằng cách này, khi cô trả lời tin nhắn anh sẽ biết ngay.

Thang máy chuyên dụng dẫn thẳng đến văn phòng của Tần Phong.

Trên bàn là ly cà phê mà trợ lí đã pha cho anh, còn có một số tài liệu cần anh ký tên.

Tần Phong uể oải dựa vào bàn làm việc, chậm rãi uống xong tách cà phê, sau đó xoay người ngồi xuống chiếc ghế xoay thoải mái bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

Trước khi bắt đầu làm việc, Tần Phong lại cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Miên: [ Anh đang làm việc vợ nhé.]

Khi Khương Miên chuẩn bị cùng Thường Khê đến căn tin ăn trưa, cô mở túi lấy điện thoại ra và phát hiện Tần Phong đã gửi mấy tin nhắn liền

Đến công ty cũng nhắn cho cô, làm việc cũng nhắn cho cô.

09:50 sáng.

Serein: [Giờ anh nghỉ ngơi một chút, vợ ơi em đang làm gì vậy? 】

11:30 trưa.

Serein: [ Giờ anh đi ăn cơm, vợ à em ăn cơm chưa? 】

Serein: [ảnh chụp cơm trưa.jpg]

Trong hình là một phần thịt lợn chua ngọt, một phần cơm và bát canh rau thanh đạm.

12:01 trưa.

Serein: 【 Ăn cơm xong lại trở về văn phòng, em còn chưa ăn à? 】

Khương Miên xem tin nhắn của anh lúc 12:20.

Cô trả lời anh: [Giờ em đi ăn đây. 】

Sau đó cô giải thích: [Xin lỗi anh, sáng nay em bận thiết kế đồ án, điện thoại để trong túi xách nên em không xem được tin nhắn. 】

Một giây sau Tần Phong gọi điện tới.

Không phải là cuộc gọi WeChat mà là gọi điện thoại bình thường.

Khương Miên nghe máy rồi nhẹ nhàng trả lời.

Tần Phong lúc này đang nằm ở trên giường trong phòng nghỉ ngơi, bình thường đàn ông theo thói quen sẽ nới lỏng cà vạt cho thoải mái, nhưng hôm nay anh lại luyến tiếc mà giữ nguyên.

Hắn thấp giọng nở nụ cười ôn hòa, nói với cô: “Không cần xin lỗi, anh biết em rất bận.”

“Dạ.” Khương Miên khô khan trả lời.

“Em đi ăn gì vậy” Tần Phong không biết nói gì đành kiếm đại một chủ đề.

Giang Miên ngẩn ra, hoang mang nói: “Không biết nữa, tí em tới căntin xem đã.”

Tần Phong đáp “Ừ”, sau đó nói với cô: “Anh biết em rất bận rộn với đồ án tốt nghiệp, nhưng em cũng nên chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, đừng làm quá sức mình.”

Khương Miên chớp chớp mắt và ngoan ngoãn nói: “Dạ vâng.”

Sau đó là một khoảng lặng.

Tần Phong vừa định nói tiếp thì Khương Miên đã mở lời trước.

Cô nói rất nhẹ nhàng, hỏi anh: “Vậy nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy nhé?”

Tần Phong bất đắc dĩ thở dài, đáp: “Ừ.”

Khương Miên nói “tạm biệt” với anh rồi cúp điện thoại không chút tiếc nuối.

Tần Phong quay lại WeChat và gửi tin nhắn cho Khương Miên

【Serein: Lát nữa gửi cho anh xem em ăn gì nhé. 】

Không lâu sau, Khương Miên gửi cho anh một bức hình.

Đó là bữa ăn cô mua ở căn tin, thịt bò, khoai tây và cơm.

Tần Phong trả lời cô: 【 Không tồi, ăn nhiều một chút nhé. 】

Khương Miên trả lời anh bằng chiếc GIF “gật gật đầu”.

Tần Phong nhìn chằm chằm vào chú thỏ nhỏ đang liên tục gật đầu trên GIF, không khỏi bật cười.

Buổi chiều, Tần Phong đôi khi vẫn gửi cho Khương Miên một tin nhắn WeChat.

Anh biết cô sẽ ngoan ngoãn trả lời anh khi nhìn thấy tin nhắn.

Khương Miên nói chuyện một lúc với Tần Phong trong khi ăn tối, rồi trở lại trường tiếp tục hoàn thiện đồ án.

Mà Tần Phong hoàn toàn không phải tăng ca, lại không thể cùng bà xã ăn tối, chỉ có thể đồng ý lời mời ăn tối của Tuỳ Ngộ Thanh.

Khi Tần Phong đi tới phòng bao, Tùy Ngộ Thanh đã một mình uống rượu.

Tần Phong ngồi xuống, không đợi Tùy Ngộ Thanh nói chuyện, liền chặn trước: “Tớ lái xe, không uống được rượu.”

Tùy Ngộ Thanh nhướng mày, “Vậy cậu tới đây làm gì?”

Tần Phong nói: “Ăn tạm bữa cơm.”

Tùy Ngộ Thanh: “?”

“Cậu nhìn đống đồ ăn trên bàn đi? Ăn tạm??”

Tần Phong khinh bỉ nói: “Tớ nói cậu cũng không hiểu.”

Tùy Ngộ Thanh hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là đăng ký kết hôn thôi sao? Có thêm một cô vợ thôi mà? Có vợ là ghê gớm lắm à?”

Nhắc tới Khương Miên, Tần Phong liền vui vẻ cười nói, “Ừm, còn trẻ thế này đã có vợ, rất tuyệt vời”.

Tùy Ngộ Thanh: “…”

“Có thể giữ lại một chút liêm sỉ không hả anh trai?”

——————————————-

9:30 tối.

Lần thứ n Tần Phong xem điện thoại, cuối cùng cũng chờ được tin nhắn của Khương Miên.

Khương Khương: [Đàn anh, anh tới đón em nhé.】

Tần Phong trả lời cô: [Ừ, bà xã chờ anh chút. 】

Khương Miên lại gửi chiếc GIF chú thỏ dễ thương gật gật đầu của mình.

Trong khi đợi Tần Phong, Khương Miên đứng lên lấy chiếc túi trên kệ bên cạnh, sau đó trở lại bàn làm việc.

Cô mở hộp trang sức, đeo nhẫn rồi lại bắt đầu phác thảo thiết kế cho những món trang sức cần làm lại.

Gần một tiếng sau, Khương Miên thấy Tần Phong gọi tới.

Cô đang chìm trong thế giới của riêng mình với những bản vẽ, lại bị tiếng chuông điện thoại kéo về hiện thực. Khương Miện nhấc máy, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Tần Phong.

“Bà xã, anh ở dưới phòng học chờ em.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông được truyền qua loa càng thêm phần gợi cảm, hấp dẫn.

Cô chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, em xuống ngay đây.”

Khương Miên thu dọn đồ đạc của mình, tạm biệt Thường Khê vẫn đang bận rộn, đứng dậy và rời khỏi phòng.

Nếu không phải ngày mai phải về nhà, Khương Miên rất có thể sẽ giống như rất nhiều sinh viên khác ở lại trường cả đêm.

Lát sau, Khương Miên rời khỏi tòa nhà.

Bỗng nhiên cô sững người tại chỗ.

Tần Phong đang đứng phía trước đợi cô, một tay cầm bó hoa hồng, tay kia đút trong túi quần.

Thấy cô bước tới, anh mỉm cười.

Người đàn ông lòng sâu thẳm như màn đêm này liền cầm bó hoa hồng đỏ rực trong tay, sải bước về phía cô.