Khương Miên không thể trả lời.
Mà Tần Phong cũng không muốn nghe câu trả lời của cô.
Anh chỉ nói: “Nào, xuống nhà ăn sáng thôi”.
Khương Miên không nói gì, cầm lấy chiếc áo khoác Chanel rồi cùng anh rời khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, Khương Miên nhìn người đang soạn bát đũa lên bàn ăn, lập tức sững sờ.
“Dì Mạnh?” Khương Miên rất ngạc nhiên, cô vội vàng xuống cầu thang và chạy đến chỗ Mạnh Tương.
Cô để áo khoác sang một bên, nắm lấy tay Mạnh Tương, vui vẻ hỏi: “Sao dì lại ở đây?”
Mạnh Tương cười nói: “Là tiên sinh* đây sợ con không quen với nhà mới, muốn tìm những người làm quen thuộc nên đã nhờ ông ngoại con bảo dì hoặc chị gái dì qua đây.”
*Mạnh Tương gọi Tần Phong là 先生 /xiānshēng/, là cách gọi tôn trọng với người trí thức. Có thể là tiên sinh, ngài, người. Mình chưa nghĩ ra cách gọi nào hợp hơn nên để nguyên là tiên sinh, mọi người góp ý mình với T_T
Hai chị em Mạnh Ngư và Mạnh Tương đều đã ở Khương gia nhiều năm, chồng của họ cũng làm việc cho Khương gia.
“Chú Dương thì sao ạ?” Khương Miên lo lắng hỏi.
Chú Dương là ý nói chồng của Mạnh Tương, Dương Tuấn.
“Cũng qua đây rồi, từ nay về sau chú dì sẽ ở bên này, dì nấu cơm, dọn nhà, chú làm tài xế cho vợ chồng con” Mạnh Tương cười nói.
Vợ chồng Mạnh Tương, Dương Tuấn là người chứng kiến cô trưởng thành, trong mắt cô không khác gì người nhà, bây giờ có người nhà cùng tới đây với cô, thật sự thoải mái hơn nhiều.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Tần Phong chu đáo, cẩn thận như vậy, sẽ vì cô mà tìm ông ngoại đưa người về.
Nàng quay đầu nhìn về phía Tần Phong đang cầm tài liệu, giọng điệu vui vẻ: “Đàn anh, cảm ơn anh.”
Tần Phong khẽ nhướng mày, ngồi vào bàn ăn, vẫy tay với Khương Miên: “Lại đây.”
Mạnh Tương tinh ý nói với cô: “Miên Miên, con qua ăn cơm với tiên sinh đi, dì đi tìm chú Dương.”
“Dạ.” Khương Miên đáp.
Nhà của Tần Phong rất rộng, nhà chính là ngôi biệt thự ba tầng này, ngoại trừ bể bơi lớn ở sân sau còn có một khu nhà nhỏ hai tầng ở sân trước.
Tần Phong sắp xếp cho Mạnh Tương và Dương Tuấn sống trong khu nhà đó, để khi con trai họ từ nước ngoài trở về gia đình có thể chung sống thoải mái.
Hơn nữa, theo cách này, cả hai bên đều có không gian riêng mà anh và Khương Miên cũng không bị quấy rầy.
Khương Miên vừa ngồi xuống đối diện, Tần Phong đã đưa bút đẩy tài liệu đến trước mặt cô.
Khương Miên nhíu mày khó hiểu hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”
Cô nhìn dòng chữ trên đó, nhỏ giọng nói: “Chuyển nhượng cổ phần…”
Jiang Mian càng nhíu mày chặt hơn, cô tiếp tục nhìn xuống hiểu ra.
Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Anh muốn chia cho cô 51% cổ phần của “Cảnh Thịnh”.
Khương Miên không hiểu sao tự nhiên anh lại nhượng cổ phần cho cô.
Cô đẩy bản thỏa thuận về phía anh, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, nhíu mày từ chối: “Em không ký.”
Tần Phong cũng không vội, thong thả nói với cô: “Đây là quà cưới anh tặng em, bà xã à em ký đi.”
Khương Miên lại bị tiếng “bà xã” làm tai tê dại, hai má nóng bừng, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu, “Em giữ phần cổ phần này cũng chẳng để làm gì, anh cứ giữ đi”.
“Sao lại chẳng để làm gì” Tần Phong thản nhiên cười nói, “Có thể dùng để phòng anh mà”.
“Em biết Cảnh Thịnh đối với anh quan trọng như thế nào. Giữa chúng ta bây giờ còn chưa có tình cảm, những lời anh hứa với em cũng chỉ là trăng dưới nước, sao trên trời. Sao em không dùng lợi ích thực tế ràng buộc anh, để anh không ở sau lưng em muốn làm gì thì làm?”
Cũng có lí.
Tần Phong tiếp tục nói: “Mà việc em gả cho anh thật sự đã giúp anh rất nhiều.”
“Em xứng đáng với điều đó.” Vừa nói, anh lại đẩy bản thỏa thuận đến trước mặt cô, giọng điệu dỗ dành lại chiều chuộng kì lạ: “Ngoan, ký đi em.”
“Nếu em không ký, anh cưỡng ép em ký nha.” Anh dùng giọng điệu đùa cợt uy hϊếp cô.
Khương Miên: “…”
Đây là lần đầu tiên cô gặp một ông chủ cầu xin đối phương nhận cổ phần.
Người đàn ông này khiến cô bối rối không thôi.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Khương Miên cũng đấu không lại Tần Phong, đặt bút ký tên.
Chỉ còn có cách là trả lại nguyên vẹn số cổ phần này cho anh khi họ ly hôn trong tương lai.
Khi cô ký tên Tần Phong mới phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải của cô.
Ký xong, Khương Miên trả lại anh cây bút và bản thoả thuận.
Tần Phong nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay phải của cô, thuận miệng hỏi: “Chiếc nhẫn này rất đẹp, em tự thiết kế à?”
Khương Miên khẽ nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn nữ trên ngón áp út, mím môi cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô nhớ tới việc Tần Phong đã để người nhà qua đâu cùng cô, lại tặng cổ phần công ty cho cô làm quà cưới, cô cảm thấy mình cũng nên tặng quà cho anh.
Khương Miên hơi do dự, nhẹ nhàng nói: “Thật ra còn một cái nữa, anh có muốn không?”
Trong đôi mắt đen láy của Tần Phong hiện lên sự kinh ngạc, anh cố gắng kìm nén sự hỗn loạn trong lòng mình, khẽ mỉm cười, không chút do dự gật đầu nói: “Anh có”.
“Vậy anh đợi em một lát.” Khương Miên đứng dậy chạy lên lầu.
Không lâu sau, cô cầm một hộp trang sức trực tiếp đưa cho anh rồi ngồi xuống.
“Cứ coi nó… như là một món quà đáp lễ cho món quà cưới của anh.” Cô cẩn thận nói.
Lúc Tần Phong mở hộp trang sức, liền nhìn ra đây là nhẫn đôi mà cô đã thiết kế.
Nhẫn nam đơn giản và nhưng cũng có khí chất hơn so với nhẫn nữ.
Và viên kim cương trên chiếc nhẫn nam lại vừa vặn có thể lấp đầy phần còn khuyết trên nhẫn nữ.
Anh tháo chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út bên trái và đeo chiếc nhẫn do cô thiết kế vào đó.
Còn chiếc nhẫn cưới do anh chuẩn bị lại được đeo vào ngón áp út của bàn tay phải.
Tần Phong rất thích chiếc nhẫn do Khương Miên thiết kế này.
Anh tò mò hỏi: “Từ khâu thiết kế đến sản xuất cặp nhẫn này em đều tự tay làm à?”.
Khươnh Miên tiếc nuối lắc đầu: “Không phải.”
“Em vẽ bản vẽ thiết kế và tự mua những viên kim cương thô, sau đó thuê một người thợ rất giỏi để làm.” Cô giải thích: “Thời gian đăng ký kết hôn quá gấp, em còn phải làm đồ án ở trường không có thời gian để làm cặp nhẫn này, em s không kịp nên đã phải thuê người.”
Tần Phong nghe ra được mấu chốt trong lời nói của cô.
Cô đã chuẩn bị món quà này trước cả khi đăng ký kết hôn.
“Anh rất thích nó.” Trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn đưa tay phải vuốt ve chiếc nhẫn, trịnh trọng nói: “Đây là chiếc nhẫn đẹp nhất anh từng thấy trên đời .”
Và nó thuộc về anh.
Thấy anh thích như vậy, Khương Miên nhú có cảm giác thành tựu, trong lòng cũng tự dưng vui mừng.
Sau khi nhận được phản hồi tích cực của anh, Khương Miên không kìm lòng lại nói thêm cho anh nghe về chiếc nhẫn: “Em đã đặt cho cặp nhẫn này một cái tên rất lãng mạn, là “Trời, Trăng và Người.”
“Trời, Trăng và Người?” Tần Phong ngay lập tức hiểu ý.
Anh chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, khi viên kim cương hình tròn hướng về phía Jiang Mian, anh nói: “Trời.”
Sau đó lại hướng về phía viên kim cương hình lưỡi liềm, Tần Phong nói tiếp: “Trăng.”
Cuối cùng, anh ta ngước mắt lên nhìn Jiang Mian, với một nụ cười và giọng điệu lười biếng thường ngày: “Người.”
“Trên đời này có ba thứ tôi yêu, Trời, Trăng và Người.” Tần Phong chăm chú nhìn Khương Miên, chậm rãi thấp giọng nói.
Khương Miên hai tai nóng rần, lông mi khẽ rung rung, “Ừm” một tiếng, đáp lại anh: “Chính là như vậy.”
Vì chuyện này, nguyên cả bữa sáng Khương Miên đều suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng chính cô cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì.
Khi cô tình táo trở lại thì đã ngồi ở ghế phụ, Tần Phong đang đưa cô đến trường.
Tin nhắn của Minh Tình gửi đến.
【Ngày mai trời sẽ sáng: A Miên, sao rồi? Cậu dần quen với cuộc sống sau khi kết hôn chưa? 】
Khương Miên thành thật trả lời: [Tớ vẫn đang cố gắng thích ứng…]
Minh Tình hóng hớt hỏi: 【Tối qua cậu với chồng có “làm” chuyện gì không? 】
Khương Miên nói: [Tớ ôm anh ấy ngủ như ôm thỏ bông ở nhà…]
Minh Tình: [Trời! Anh ấy có thể cưỡng lại vẻ đẹp của cậu mà không làm gì hết á?】
Khương Miên: [… Cậu hóng chuyện vừa thôi. 】
Thật ra cô rất mừng vì Tần Phong không làm gì cô.
Ming Tình gửi sticker “Ha ha ha ha”, không nhịn được hỏi: [Vậy giờ cậu cảm thấy thế nào? 】
Khương Miên nói: 【Hối hận. 】
Minh Tình trả lời trong vài giây: [Hối hận? Không thì… ly hôn? 】
Tin nhắn tiếp theo của Khương Miên hiện lên: [Hối hận vì lúc thu dọn đồ không mang thỏ bông theo cùng T_T]
Minh Tình: [… Xin lỗi nha. 】
Lúc này, Tần Phong bỗng nói với Khương Miên: “Khi nào em về, anh đến đón em.”
Khương Miên nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn anh, sau đó từ chối: “Không cần đâu, hôm nay em chắc chắn còn bận đến tối muộn, để chú Dương tới đón em là được rồi… “
Cô còn chưa nói xong, Tần Phong đã cười ấm áp nói: “Không sao, đúng lúc anh cũng phải tăng ca.”
Giang Miên rất kinh ngạc: “?”
“Thật trùng hợp…” Cô ủ rũ nói.
Tần Phong bất lực thở dài, cười cười nói với cô: “Nào xong thì liên lạc với anh.”
Vì để có thêm thời gian ở một mình với cô, hôm nay anh cố ý không dùng tài xế, tự mình lái xe làm tài xế cho cô.
Khương Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Đến cổng trường, Tần Phong đỗ xe ở ven đường.
Anh ấy muốn đưa Khương Miên vào trong nhưng cô không cho.
Anh còn không được ra khỏi xe.
Cô tháo đai an toàn, khoác chiếc áo Chanel mở cửa bước xuống xe.
Tần Phong kéo cửa sổ xe xuống, khi Khương Miên nói tạm biệt với anh rồi quay người rời đi, anh bỗng vui vẻ cười nói: “Tối nay gặp nhé, bà xã.”
Lúc nói anh còn duỗi cánh tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay với cô, động tác lười biếng tùy ý, viên kim cương trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt của Khương Miên nhìn đi nơi khác, cô ấy nhanh chóng trả lời: “Hẹn gặp anh tối nay.”
Rồi cô vội vàng bước nhanh về phía trước.
Khương Miên vừa đi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, anh luôn gọi cô là “bà xã”, có lẽ cùng là một trong những phương thức vun đắp tình cảm.
Mà Tần Phong ngồi trong xe vẫn luôn nhìn thẳng vào bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Mãi cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt, anh mới miễn cưỡng quay đi.
Lúc khởi động xe rời đi, người đàn ông bỗng cười khẽ.
Thỏ con lại bị anh trêu chọc mà chạy trối chết.