Chương 4

Tần Phong chớp chớp mắt rồi chỉnh lại gọng kính vàng.

Anh nở một nụ cười dịu dàng, chậm rãi hỏi: “Bà xã, em đang nói cái gì vậy?”

Khương Miên liền đỏ mặt khi nghe anh gọi là “bà xã”.

Khi anh nói câu “Bà xã tôi đến là để cứu tôi” trước mặt mọi người trong nhà họ Tần ở Tần phủ, trong lòng cô không có nhiều cảm xúc.

Nhưng lúc này, chỉ có họ với nhau, Khương Miên thấy bối rối khi anh bất ngờ gọi “bà xã”.

Thật ra cô cũng thấy không ổn khi nhắc đến việc ly hôn.

Trước đây cô chỉ nghe qua về chuyện nhà họ Tần, nhưng hôm nay cô mới thật sự hiểu câu “Nhà họ Tần rất phức tạp”.

Tần Phong nói công ty sắp phá sản là tin giả, rất có thể là để lừa gạt những người ở nhà đang nhìn anh như hổ rình mồi.

Mà hiện tại vở diễn của anh còn chưa hạ màn, cô vì công ty của anh không cần rót vốn mà li hôn sẽ ngay lập tức phá vỡ mọi thứ.

Vì vậy, li hôn chắc chắn là điều không thể.

Cô ấy cần phối hợp với anh, tiếp tục làm Tần phu nhân.

Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt bất ngờ đυ.ng phải Tần Phong cũng đang nhìn cô chằm chằm.

Trong giây lát, Khương Miên bị ánh mắt của anh dọa sợ mà chính cô cũng không hiểu vì sao.

Rõ ràng là đôi mắt đào hoa kia đang khẽ cong cong, tươi cười ôn hòa.

Cô hơi mất bình tĩnh, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, thận trọng hỏi anh: “Anh nói xem… tối nay em nên ngủ ở đâu?”

Tần Phong có như không hơi nhướn mày, nhưng vẻ mặt rất nhanh lại trở nên thất vọng, giọng cũng suy sụp đi: “Mới là đêm tân hôn mà bà xã lại định ngủ phòng riêng với anh sao?”

Lại một tiếng “bà xã” nữa.

Khương Miên thấy nóng như thiêu như đốt.

Hai má cô đỏ rực, hàng mi dài khẽ rung lên như cánh bướm phập phồng.

Khương Miên không còn nghĩ được gì, cô lắp bắp nói: “À… cái này… em…”

Cuối cùng, cô thật sự không biết nên trả lời Tần Phong như thế nào, chỉ có thể nhỏ giọng gọi anh như cầu xin: “Đàn anh…”

Cô muốn anh buông tha cho cô, đừng làm khó cô nữa.

Nhưng anh không nể tình.

Tần Phong bỗng nhiên cười lên, đôi môi mỏng cong lên thành một vòng cung hoàn hảo, giọng điệu lười biếng pha chút trêu chọc nói: “Đổi cách xưng hô đi, bà xã.”

Anh còn cố ý nhấn mạnh hai từ cuối, như đang trần trụi nhắc nhở Khương Miên rằng cô ấy nên gọi anh là gì.

Khương Miên bị anh “dồn ép” đến mức thẹn thùng, hoảng sợ. Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, còn không dám nhìn thẳng vào anh.

Tần Phong cũng không cố chấp ngồi chờ Khương Miên gọi một tiếng “ông xã”, nói xong anh dừng lại vài giây, hít sâu, rồi đứng dậy nhỏ giọng nói với cô: “Đi thôi, anh dẫn em lên phòng ngủ.”

“Dạ…dạ.” Khương Miện vội vàng đứng dậy đi theo sau Tần Phong.

Vali của cô còn để ở cạnh tường, Tần Phong đi tới cầm lên.

Khương Miên còn đang bối rối cũng đi theo anh.

Tần Phong xách vali trong tay quay người lại suýt thì va vào cô.

Anh cúi đầu nhìn người đang “lao vào vòng tay” mình, không khỏi bật cười, giọng bất lực nói: “Anh đi lấy vali cho em, em đi theo làm gì?”

Khương Miên bối rối đỏ mặt lắc đầu, khẽ cắn môi không nói gì, vì cô cũng không biết nên trả lời anh thế nào.

Lúc này cô cảm thấy mình hình như say rồi, toàn thân choáng váng, đầu óc đờ đẫn, hoàn toàn không phản ứng được.

Nhưng mà cô còn chưa uống được mấy ly, Tần Phong chắn rượu cho cô, một mình anh uống hết.

Khương Miên giống như một cái đuôi nhỏ đi theo Tần Phong lên lầu vào phòng ngủ.

Khi cửa phòng mở ra và đèn bật sáng, không chỉ Khương Miên mà ngay cả Tần Phong cũng ngây người tại chỗ.

Trong phòng ngủ rộng rãi và thoải mái, chiếc giường king size rải đầy cánh hoa hồng, thậm chí ở giữa còn xếp thành một hình trái tim.

Đầu giường được dán chữ “Hỉ”*, rồi cả trên tủ, đèn bàn cũng đều là chữ “Hỉ” đỏ tươi.

*Chữ này: 囍. Trong các đám cưới ở Việt Nam mình cũng hay có.

Đến cả bốn chân giường cũng được sơn màu đỏ tươi, đúng chuẩn không khí “ngày vui”.

Khương Miên: “…”

Tần Phong: “…”

Tần Phong là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Anh giải thích: “Hôm nay anh để quản gia ở Tần phủ mang người tới dọn phòng, không ngờ họ lại làm việc này chu đáo như vậy.”

Đúng là Tần Phong cho người tới dọn dẹp nhà cửa, nhưng anh thật sự không biết phòng ngủ lại thành như vậy.

Khương Miên nhẹ nhàng “À” và nói: “Không sao đâu ạ.”

“Họ cũng tốt bụng.” Cô đồng cảm nói.

Hai người đi vào phòng ngủ, Tần Phong mở cửa dẫn Khương Miên đến phòng thay đồ.

Bên trong ngập tràn quần áo, phụ kiện và giày da của anh được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng.

Bên cạnh còn có một ít đồ ngủ đôi, váy vóc, trang sức, túi xách, giày cao gót,…

Chắc là anh đặc biệt nhờ quản gia chuẩn bị cho cô.

Trong căn phòng rộng rãi này có một bàn trang điểm lớn rất đẹp, trên đó chỉ bày vài thỏi son của các hãng nổi tiếng, còn lại trống trơn, như đang chờ chủ nhân của nó lấp đầy.

Tần Phong đưa cho Khương Miên một bộ đồ ngủ, nói với cô: “Em đi tắm trước đi, để anh sắp xếp đồ đạc của em, ngày mai sẽ có người soạn quần áo trong vali cho em.”

Khương Miên nhận lấy bộ đồ ngủ, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Sau khi anh đi ra khỏi phòng thay đồ, cô mới lấy một đống đồ trang điểm và dưỡng da trong vali ra đặt lên bàn trang điểm.

Trước khi tẩy trang, Khương Miên tháo chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cho vào hộp cất, cũng không có ý định đeo lại.

Tẩy trang xong, cô tìm đồ lót trong vali sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Sợ bị Tần Phong nhìn thấy nên khi đi ngang qua phòng ngủ, Khương Miên cố tình bọc đồ lót của mình trong bộ đồ ngủ giấu đi.

Phòng tắm chia làm hai khu vực khô và ướt, rất rộng.

Khương Miên chọn ngâm mình trong bồn tắm.

Cô vừa đắp mặt nạ, vừa thoải mái ngâm nước nóng, sau đó chậm rãi lau khô tóc, chải đầu, cuối cùng đánh răng rửa mặt rồi mới ra ngoài.

Tần Phong đã dọn sạch tất cả hoa hồng, nhưng những chữ “Hỉ” được dán quanh phòng anh lại không hề gỡ xuống.

Lúc này anh đang ngồi ở mép giường, một tay bấm điện thoại, một tay cuộn cà vạt nghịch nghịch.

Anh đã cởi cúc áo trên cùng ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Khương Miện mở miệng, muốn gọi anh là “đàn anh”, nhưng sợ anh lại trêu chọc, cuối cùng cô không gọi anh là gì cả, chỉ nói: “Em tắm rửa xong rồi, anh đi tắm đi.”

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, đầy ngoan ngoãn.

Tần Phong ngước mắt nhìn sang, Khương Miên mặc bộ đồ ngủ lụa màu hồng, mái tóc dài đã khô một nửa lòa xòa, khuôn mặt mộc trắng nõn trong veo, làn da sạch sẽ, tinh tế.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lóe lên, ánh mắt trong veo lộ ra vẻ ngây thơ kì lạ.

Giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu, ai nhìn cũng muốn bắt nạt.

Tần Phong mặt như không có gì, khóe miệng nhàn nhạt cười đáp lại: “Ừ.”

Anh đặt điện thoại xuống, thả cà vạt trong tay, thản nhiên tháo kính ra rồi đứng dậy đi lấy quần áo bước vào phòng tắm.

Khương Miên bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cô lấy cà vạt của anh cất lại phòng thay đồ, sau đó bắt đầu tự mình soạn đồ trong vali.

Tần Phong từ phòng tắm đi ra, phát hiện trong phòng ngủ không có ai.

Anh theo trực giác đến phòng thay đồ và thấy Khương Miên đã soạn gần xong đống đồ trong vali.

Quần áo được phân loại cho vào tủ, túi xách xếp đầy lên tủ, trang sức xếp gọn trong ngăn bàn, đồ trang điểm và dưỡng da cũng được cô sắp xếp ngăn nắp.

Tần Phong bất lực nói, “Không phải đã nói với em ngày mai sẽ có người sắp cho em rồi sao? Tại sao còn tự mình làm?”

Khương Miên quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang mặc bộ đồ ngủ đôi của nam, màu xanh đậm.

Cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, dùng vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc trả lời anh: “Em không có việc gì để làm nên ngồi sắp xếp luôn.”

Nói xong, cô ấy đứng dậy cất chiếc vali rỗng vào khu để vali.

Tần Phong dựa vào tường nghiêng đầu nhìn cô, lắc đầu cười nói: “Dọn dẹp xong thì đi ngủ đi, cũng khuya rồi.”

Giang Miên Miên chớp chớp mắt, gò má hơi ửng đỏ.

Cô gật đầu, “Dạ.”

Cô chậm rãi đi tới, đi theo anh về phòng ngủ.

Khương Miên có chút lúng túng nằm xuống một bên giường , Tần Phong cũng vén chăn nằm vào bên còn lại.

Đèn cũng bị anh tắt đi.

Khương Miên lễ phép nói với anh: “Chúc ngủ ngon.”

Tần Phong như cười như không, chỉ “Ừ” một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Khương Miên ngủ chung giường với một người đàn ông, còn là một người cô chưa biết rõ.

Mặc dù anh là ân nhân của cô, trong lòng cô anh là người rất chính trực, lương thiện. Cô không nghĩ anh sẽ đột ngột làm gì cô, nhưng nằm cùng anh thế này, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn anh vẫn khiến cô cảm thấy bối rối.

Có thể sẽ mất một khoảng thời gian để cô có thể thích ứng với cuộc sống hôn nhân như này.

Khương Miên nằm bất động, cô nhắm mắt thôi miên bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ rồi thì sẽ không ngại ngùng nữa.

Ở nhà cô thường ôm chú thỏ bông cao 100cm để ngủ.

Từ nhỏ đến giờ, Khương Miên luôn phải ôm thứ gì đó trong lòng thì mới ngủ ngon được, điều này đã trở thành thói quen khó bỏ.

Đêm nay không có thỏ cùng ngủ cùng, Khương Miên vẫn cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, cô chỉ có thể im lặng nắm góc chăn.

Một lúc sau, Tần Phong quay sang, nhỏ giọng hỏi cô: “Ngày mai em có dự định gì không?”

Khương Miên mở mắt ra, tay vẫn nắm chặt chăn, nhẹ nhàng nói: “Em phải về trường làm nốt bài đang dở .”

“Vậy anh đưa em đi.” Giọng anh cũng rất nhò, như thể hai người đang thì thầm với nhau.

Khương Mieen bối rối đồng ý: “Được, cảm ơn…”

Tiếng “đàn anh” quen thuộc giờ lại không thể gọi, cô khựng lại và chỉ dừng ở chữ “cảm ơn”.

Khương Miên nghĩ rằng đêm nay cô sẽ rất khó ngủ.

Nhưng sự thật là mới vài phút cô đã mơ màng thϊếp đi.

Rất nhanh sau đó cô đã chìm vào giấc ngủ, khi Tần Phong nhẹ nhàng gọi cũng không thấy cô đáp lại.

Tần Phong nghiêng người nhìn cô, cảm nhận rõ ràng hơi thở nhẹ nhàng của cô.

Tối nay anh không say chút nào.

Khương Miên không biết tửu lượng của anh đến đâu, đám người trong nhà cũng thế

Anh rất giỏi ngụy trang, anh đã giả say với đám người đó không chỉ một hai lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh giả vờ say trước mặt cô.

Tần Phong cố ý mượn việc “say rượu” để nói cho cô nghe sự thật, nói cho cô ấy rằng công ty của anh ấy thực sự đang hoạt động tốt và sẽ không phá sản.

Anh chỉ muốn xem cô phản ứng thế nào thôi.

Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ nghiêm túc hỏi anh xem có muốn ly hôn không.

Ly hôn… ấy là điều không thể.

Anh ấy đã cho cô một cơ hội trước khi đi đăng ký kết hôn, nhưng cô nói rằng cô không hối hận.

Tần Phong vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Sau khi ngủ thϊếp đi, bàn tay Khương Miên vốn nắm chặt chăn đã dần dần buông lỏng trong vô thức.

Tần Phong vô cùng cẩn thận nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn nhẹ lên mu bàn tay.

Như sợ làm cô thức giấc.

“Chúc ngủ ngon, bà xã.” Anh thì thầm.

Em phải nhanh chóng thích anh, nhé?