Đến lúc đi tắm rồi Khương Miên vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là đêm qua mình mơ cái gì, mà khiến cô chủ động gọi anh là chồng thậm chí còn nói dối rằng cô thích anh.
Nhưng cô hoàn toàn không nhớ gì, không có chút kí ức nào về giấc mơ đó. Dường như trí nhớ của cô có chọn lọc, và đã “lọc” giấc mơ đêm qua mà quên đi mất.
Khương Miên hoài nghi rằng mình đã mơ về hôn lễ của hai người, nếu không cũng chẳng thể nào cô lại nói những điều như vậy.
Suy nghĩ miên man một hồi, Khương Miên cũng tắm rửa xong và ra ngoài.
Cô đến phòng thay đồ để skincare, rồi chọn một chiếc váy đen.
Khi Tần Phong tắm rửa xong đi tới, thấy Khương Miên mặc một chiếc váy màu đen dài đến mắt cá chân, đang cài chiếc trâm ngọc trai lên tóc.
Tần Phong thản nhiên cầm lấy một chiếc áo sơ mi đen bắt đầu thay đồ.
Lần này Khương Miên vừa vặn có thể nhìn thấy đang anh cởϊ áσ ngủ ở trong gương, để lộ nửa thân trên cân đối.
Cô giật mình, lập tức hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, cúi đầu không nhìn thứ không nên nhìn*.
*Nguyên văn là 非礼勿视 Phi lễ vật thị. Đây là một ý trong triết lý Khổng Tử. khi học trò Nhan Uyên hỏi thầy về đức nhân, Khổng Tử đã trả lời rằng: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” (nghĩa là “không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy”). Mình thấy ở Việt Nam hay dịch thành phi lễ chớ nhìn.
Nhìn thấy chiếc băng đô thỏ vẫn còn trên bàn trang điểm, Khương Miên lập tức nhặt lấy rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Tần Phong chậm rãi cài khuy áo, nhìn bóng lưng chạy trốn của cô liền nhếch môi cười đắc ý.
Cuối cùng cũng để bà xã nhìn được dáng người của mình.
Ăn sáng xong, hai vợ chồng tiếp tục ai làm việc nấy.
Khương Miên tiếp tục hoàn thiện các bản vẽ cho đồ án tốt nghiệp, Tần Phong thì có một số công việc phải đến thư phòng xử lí.
Buổi chiều Tần Phong rảnh rỗi nên bám dính lấy Khương Miên, nhưng cũng không quấy rầy cô.
Khương Miên thì nghiêm túc vẽ thiết kế còn anh thì đang nghịch điện thoại bên cạnh, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn cô, thỉnh thoảng lại lén chụp cô một cái.
Chờ lúc Khương Miên cảm thấy mệt mỏi và thả bút giấy xuống để giãn vai gáy, Tần Phong ngay lập tức đi tới bóp vai cho cô.
Khương Miên không quen bị anh chạm vào nên nghiêng người về phía trước muốn né tránh, nhưng lại bị Tần Phong giữ lại.
“Đừng nhúc nhích,” anh khẽ thở dài, “Ông xã xoa bóp cho em một lát, sẽ rất dễ chịu.”
Khương Miên cứng ngắc ngồi quay lưng về phía anh, không dám động đậy, anh lại nói: “Đừng căng thẳng, thả lỏng nào.”
Cô vô thức nuốt nước bọt mấy cái, rồi từ từ ngoan ngoãn thả lỏng.
Tần Phong bóp bả vai của cô, hỏi: “Lực như này vừa chưa?”
Khương Miên gật đầu lia lịa, “Rồi ạ”.
Một lúc sau, Khương Miên quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Được rồi ạ, không cần bóp nữa đâu, cảm ơn đàn…”
Lời còn chưa dứt, Tần Phong đột nhiên đặt cằm lên vai cô, một tay tự nhiên từ sau lưng duỗi ra, đem cô ôm vào trong lòng.
Khương Miên suýt nữa thì bị anh hôn lên má.
Cô ngừng thở, vô thức quay đầu đi, theo bản năng giơ tay muốn giật tay anh ra.
Ngay khi tay Khương Miên chạm vào cánh tay Tần Phong muốn giật ra, anh lại tự nhiên hỏi: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Khương Miên mơ hồ: “Đi dạo ở đâu ạ?”
Tần Phong cười nói: “Trung tâm mua sắm, tối nay không phải có bạn bè tới chơi sao? Trong nhà không có đồ ăn vặt, chúng ta đi mua một chút đi.”
Khương Miên cảm thấy anh nói cũng có lý, liền ngơ ngẩn đồng ý: “Được ạ.”
Tần Phong cười nhẹ rồi buông Khương Miên ra, sau đó nắm lấy tay cô.
Cứ như vậy anh nắm tay cô đi đến gara.
Hai người họ chỉ có mỗi điện thoại trên người.
Tần Phong cực kì đam mê xe hơi, ga ra riêng của anh chất đầy những chiếc xe đến từ các thương hiệu nổi tiếng trị giá hàng trăm vạn thậm chí cả hàng ngàn vạn NDT, trong đó không thiếu những chiếc xe thể thao khác nhau.
Lần này, Khương Miên ngồi chiếc McLaren 720s của anh.
Thân xe màu đen với những đường nét mượt mà kết hợp với bánh xe màu đen vàng, lúc mở chiếc cửa cánh bướm ra ngầu vô cùng.
Trên đường đến trung tâm thương mại, Khương Miên hỏi anh: “Lát mình mua gì ạ?”
Tần Phong nói: “Đi xem một chút, em muốn ăn gì thì mua cái đó.”
Khương Miên gật đầu, xong lại thấy có gì đó không đúng lắm.
Sau khi đến trung tâm thương mại, Tần Phong đẩy xe đẩy cùng Khương Miên bắt đầu mua sắm.
Jiang Mian lấy một ít kẹo rồi lấy một hộp sôcôla.
Ở nhà không bao giờ thiếu mấy loại trái cây, dì Mạnh sẽ luôn chuẩn bị sẵn.
Sau đó, Khương Miên lấy một vài hộp bánh quy mà cô ấy thích, sau đó lại đặt một ít thạch trái cây và sữa chua vào giỏ.
Càn quét xong đồ ăn vặt, Khương Miên đi chậm lại trước tủ kem.
Nhưng nhớ ra bà dì vẫn chưa rời đi, cô từ bỏ ngay ý định mua kem.
Tần Phong nhận ra cô rất thích ăn kem, liền nói: “Em thích ăn vị gì thì chọn đi, mua về cho vào tủ lạnh, đợi mấy ngày nữa rồi ăn.”
Khương Miên quay sang nhìn anh với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Tần Phong chủ động mở tủ, hỏi cô: “Em thích vị gì?”
Khương Miên chỉ, “Cái này, cái này với cái sô cô la Bỉ đó.”
Tần Phong giúp cô lấy kem xong, hai người đi tính tiền.
Đi ra khỏi siêu thị trong trung tâm mua sắm, Tần Phong xảy túi lớn túi bé còn Khương Miên đi theo anh.
Khi đi ngang qua một cửa hàng đông người qua lại, Khương Miên suýt nữa bị người đi đường va phải, may mà Tần Phong đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.
Khương Miên bất ngờ dựa vào ngực anh, vô thức nín thở trong giây lát, người cũng ngẩn ngơ theo.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Tần Phong cũng đang cúi đầu nhìn cô.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi với vẻ quan tâm.
Khương Miên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao ạ.”
Tần Phong liền buông cổ tay cô ra.
Tuy nhiên ngay lập tức Khương Miên lại đờ người
Bởi vì Tần Phong đang choàng tay qua vai cô.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ đang khoác trên vai mình, ngây ngốc chớp chớp mắt.
Vì có rất nhiều người qua lại nên Khương Miên không vùng ra mà để anh bao bọc cô.
Sau đó, Tần Phong hộ tống cô đến cửa hàng hoa.
Anh đích thân đưa Khương Miên đến cửa hàng hoa lựa hoa.
Mặc dù chưa phải là mùa mẫu đơn phổ biến trên thị trường nhưng tại các cửa hàng hoa vẫn có sẵn loại hoa này.
Khương Miên chọn loại hoàng hôn san hô yêu thích của mình.
Màu sắc của loài hoa mẫu đơn này ban đầu là màu san hô tươi sáng, nhưng màu hoa mỗi ngày một nhạt dần, từ đỏ sang hồng, cuối cùng gần như thành màu trắng.
Vì sự thay đổi màu sắc rất giống với ánh hoàng hôn nên nó còn được gọi là san hô hoàng hôn.
Từ khi hoa nở đến khi tàn lụi, chỉ trong một tuần ngắn ngủi mà thôi.
Lúc ra khỏi cửa hàng hoa, Khương Miên ôm một bó mẫu đơn còn Tần Phong một tay cầm túi đồ, một tay nắm tay cô, dẫn cô đến ga ra dưới tầng hầm.
Về đến nhà, Khương Miên cắm những bông hoa đã mua vào một chiếc bình đầy nước.
Những bông hồng cắm trong bình mấy ngày trước đã héo úa héo úa và bị dì Mạnh vứt đi.
Bây giờ, chiếc bình để không hai ngày lại có những bông hoa mới rồi.
Buổi tối, bốn vị khách lần lượt tới.
Tùy Ngộ Thanh và Giang Triệt là những người đầu tiên đến.
Dù đến cùng nhau nhưng mỗi người lái một xe.
Tần Phong kéo Khương Miên qua giới thiệu với cô: “Tùy Ngộ Thanh, Giang Triệt.”
Giang Triệt đi trước, lễ phép nói: “Xin chào, tôi là Giang Triệt.”
Khương Miên cười đáp lại: “Xin chào, tôi là Khương Miên.”
Tùy Ngộ Thanh thản nhiên cười và nói với Khương Miên: “Xin chào, chị dâu nhỏ.”
Khương Miên bị tiếng “chị dâu nhỏ” của anh làm giật mình, hai má lập tức đỏ bừng.
Cô ấy có chút ngượng ngùng nói: “Xin chào anh.”
Tần Phong rất hài lòng với việc Tùy Ngộ Thanh gọi Khương Miên là chị dâu, mỉm cười nói: “Hai người ngồi chơi một lát , bạn của Khương Miên còn chưa tới, bữa tối cũng chưa chuẩn bị xong.”
Tùy Ngộ Thanh nhướng mày, “Được.”
Giang Triệt cười đáp: “Được.”
Cả hai đặt những món quà họ mang tới sang một bên rồi ngồi xuống ghế sofa.
Không lâu sau, Minh Tình lái xe ô tô tới.
Với mái tóc xoăn gợn sóng to bản, cô phối một chiếc váy đỏ khoác cùng áo vest, mang một chiếc túi trắng và cũng không quên quà tân hôn.
Khương Miên đích thân mở cửa đón cô và đưa cho cô một đôi dép lê mới dành cho nữ.
Minh Tình thay dép đi vào, Tần Phong đi sau Khương Miên không xa, anh cười gật đầu với Minh Tình, chủ động chào hỏi: “Xin chào.”
Minh Tình thản nhiên giơ tay đáp lại, đưa đồ cho Tần Phong và nói: “Quà cưới của anh và A Miên.”
Mặc dù Minh Tình không thân thiết với Tùy Ngộ Thanh và Giang Triệt, nhưng cũng là có quen biết, vì vậy không cần phải giới thiệu thêm.
Khi nhìn thấy hai người cô liền nói thẳng: “Xin chào hai người.”
Ngộ Tùy Thanh nhìn người em gái của bạn học cũ Minh Hàm trông không khác gì chị gái, không khỏi “chậc chậc”.
Giang Triệt không để ý, cười đáp: “Xin chào.”
Khương Miên vừa kéo tay Minh Tình ngồi xuống không bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Khương Miên lập tức đứng dậy và chạy đến đón Thường Khê.
Cô vừa mở cửa, Thường Khê đã mắng: “Miên Miên mau đưa tớ một đôi dép lê, chân tớ sắp gãy rồi, đau muốn chết đi được.”
Khương Miên nhận ra Thường Khê đang đi một đôi giày cao gót cao vài cm, à nhanh chóng lấy ra một đôi dép lê nữ mới tinh từ tủ giày đặt xuống đất.
“Cậu đi gì tới đây vậy?” cô cau mày hỏi.
Thường Khê mặt như đưa đám nói: “Đi tàu điện ngầm! Đi tàu điện ngầm đến nhà cậu xa thật đó. Tớ đứng suốt một đường trên tàu, rồi còn phải đi bộ xa ơi là xa, suýt chút nữa thì mất mạng rồi.”
Khương Miên vừa thương vừa buồn cười, cô vừa kéo tay Thường Khê đi vào phòng khách vừa xin lỗi: “Là do tớ suy nghĩ chưa thấu đáo, lát nữa tớ sẽ bảo tài xế đưa cậu về trường.”
Giang Triệt đang ngồi trên sô pha trong phòng khách tò mò ngẩng đầu nhìn xem cô gái mà chưa thấy người đã thấy tiếng.
Thường Khê hôm nay mặc một chiếc váy trắng tinh, vì ban đêm lạnh nên cô ấy còn đặc biệt khoác thêm một chiếc áo mỏng dài.
Cô ấy có mái tóc đen dài buông xõa mềm mại, đôi mắt to tròn trong veo, cực kì trong sáng ngọt ngào.
Vẻ ngoài đúng là một cô gái ngọt ngào đáng yếu.
Nhưng tính cách thì… có lẽ không phải.
Giang Triệt nhướng mày.
Khương Miên giới thiệu ba vị khách còn lại với Thường Khê.
Sau khi Thường Khê mỉm cười chào từng người, cô đi theo Khương Miên và ngồi xuống cạnh Minh Tình.
Vì còn phải đợi bữa tối, Thường Khê lại muốn đi tham quan một vòng nên Khương Miên kéo cô ấy và Minh Tình lên lầu, định để họ đi dạo từng phòng.
Nhân tiện chính cô cũng dạo xem.
Vì Khương Miên nhận ra rằng kể từ khi cô chuyển đến đây, cô còn không biết rõ về căn nhà này.
Cô ấy thậm chí còn không có cảm giácchân thật rằng “đây là nhà của mình”, vì vậy cô ấy chưa bao giờ thăm thú hết các phòng, mặc dù đã ở đây được một tuần.
Ở cuối hành lang trên tầng hai là một phòng vẽ tranh, Khương Miên không biết nhà mình có phòng vẽ tranh đấy.
Tần Phong còn có thể vẽ sao?
Có vẻ là không rồi.
Đối diện với phòng vẽ là phòng piano, nơi đặt một cây đàn piano Steinway đắt đỏ.
Thường Khê kinh ngạc “Oà” lên, “Thật quá xa xỉ. Tớ không biết gì về piano mà cũng biết chiếc piano này đắt thế nào.”
Khương Miên đã học piano từ cha mình khi còn rất nhỏ, nhưng sau này cũng không chạm vào nữa, nên cũng không quen thuộc với piano cho lắm.
Khi bước ra khỏi phòng piano, cô nhìn lại cây đàn một lần nữa.
Qua đến thư phòng, Thường Khê bị choáng ngợp bởi không gian rộng rãi và cả một tường toàn là giá sách.
Chưa kể bàn và ghế đắt tiền như nào.
Cửa sổ ở đây là cửa sổ sát đất, cảnh sắc bên ngoài lại cực kì tuyệt vời, Thường Khê liền qua đó ngắm cảnh.
Lúc này, Minh Tình kéo một chiếc cửa trượt rồi hỏi Khương Miên, “A Miên, trong thư phòng còn có một phòng khác hả?”
Nói xong cô cũng bỗng sững người.
Khương Miên thành thật trả lời cô: “Có à? Phòng này cũng chỉ có một cửa, tớ chưa vào bao giờ nên không biết bên trong thế nào.”
Minh Tình quay qua nhìn cô, nói: “Cậu qua xem một chút là biết.”
Khương Miên tò mò đi về phía này, Thường Khê cũng đi theo.
Ngay lập tức Khương Miên sững sờ.
Thường Khê thậm chí còn ngạc nhiên hơn nói: “Trời ơi! Có phải phòng thiết kế của cậu không Miên Miên, nó quá tuyệt đi!”
Trong này, giá vẽ, ghế dựa đều có, còn có bàn làm việc để cô làm đồ trang sức, thậm chí còn có các loại dụng cụ và những thứ khác, tất cả đều được chuẩn bị chu đáo.
Khương Miên không hề biết rằng có một phòng thiết kế trong nhà cho cô sử dụng.
Cô rất ngạc nhiên, cũng sốc nữa.
Tần Phong đã chuẩn bị từ lúc nào chứ?
Ba người đi ra ngoài bằng một cánh cửa khác dẫn đến hành lang.
Khi Thường Khê nhìn thấy bản vẽ thiết kế của Khương Miên, cô ấy bối rối hỏi: “Miên Miên, cậu vẫn chưa hoàn thành bộ bốn món cho đồ án tốt nghiệp sao? Sao cậu lại thay đổi bản vẽ vậy?”
Khương Miên nói: “Tớ cóý tưởng mới, chủ đề trước đó tớ bỏ rồi.”
“Ơ? Vậy mấy bản thiết kế thì sao? Sau này có định làm nó thành thành phẩm không?”
Khương Miên cười nói: “Có chứ, có thời gian rảnh rỗi tớ sẽ làm sau, giờ phải hoàn thành đồ án đã.”
Cô lấy chồng bản vẽ thiết kế từ Thường Khê rồi sắp xếp chúng lại từng cái một.
Bỗng Khương Miên khựng tay lại.
Không đúng.
Cô nhớ mình đã vẽ một bức lúc Tần Phong bơi dưới hồ, tại sao giờ lại không thấy?
Trí nhớ của Khương Miên hơi lộn xộn, cô không nhớ mình có để bản phác thảo đó cùng với những bản vẽ thiết kế này hay không.
Khương Miên không chắc lắm, cô để nó ở chỗ khác sao?
Hay là… Dì Mạnh tưởng là rác và vứt đi rồi?
Đúng lúc Tần Phong đi lên gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm, Khương Miên thuận miệng hỏi anh: “Đàn anh, anh có thấy một bản phác thảo của em đâu không?”
Tần Phong ra vẻ mơ hồ, “không biết gì” hỏi: “Bản phác thảo gì? Bản thiết kế trang sức của em à?”
Khương Miên lắc đầu, vô thức che giấu: “Không phải, chỉ là… một bản phác thảo em vẽ thôi.”
Tần Phong bình tĩnh nói: “Anh không thấy, anh chỉ thấy mấy bản thiết kế của em thôi.”
Anh lại hỏi một cách thần bí: “Bức ảnh rất quan trọng với em à?”
Khương Miên nói: “Không quan trọng, em vẽ lung tung thôi.”
Tần Phong: “…”
Trước khi ăn cơm, Tần Phong lấy trong tủ rượu một chai rượu ngoại, còn có một chai rượu vang cho các cô gái.
Khương Miên nhắc nhở: “Họ không uống được rượu đâu, lát còn phải lái xe nữa.”
Thường Khê vui vẻ nói: “Tớ không lái xe, tớ có thể uống!”
Minh Tình cũng nói, “Không sao đâu A Miên, lát gọi người lái xe hộ là được.”
Hai người kia cũng gật đầu.
Thấy họ hào hứng như vậy, Khương Miên cũng không cản.
Tùy Ngộ Thanh nhận lấy rượu ngoại mà Tần Phong đưa cho, bắt đầu rót.
Giang Triệt rót rượu vang vào bình gạn rượu, nhìn Thường Khê đang dán mắt vào bình rượu nói: “Rượu mà A Tùy rót quá mạnh, không hợp với các cô, các cô nên uống rượu vang thì hơn.”
Vừa dứt lời, Tần Phong bưng một cốc sữa nóng đi tới, đặt cốc sữa vào tay Khương Miên.
Tùy Ngộ Thanh thấy vậy, hừ một tiếng nói: “Mọi người đều uống rượu hết mà, cậu đem sữa tới có phải quá đáng rồi không?”
Tần Phong cười cười nói: “Khương Miên mấy ngày nay không khỏe, không thể uống đồ lạnh, cậu tha cho cô ấy đi.”
Khương Miên vừa định giải thích, Tùy Ngộ Thanh cười “vô hại”vô hại”, nghịch ngợm nói: “Tha cho cô ấy thì được thôi, nhưng lát nữa chơi trò chơi cậu phải chịu phạt thay cô ấy.”
Tần Phong bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi, vợ tớ thua thì đều tính cho tớ.”
Dì mạnh làm một bàn đồ ăn rất phong phú, Thường Khê rất thích, một mực chuyên tâm ăn.
Giang Triệt thỉnh thoảng sẽ lén nhìn cô, mỗi lần nhìn qua đều thấy cô gái ngọt ngào đó đang ăn rất vui vẻ, rõ ràng chỉ là một tiểu tham ăn.
Anh cúi đầu cười khúc khích, cũng tự dưng thèm ăn mà ăn nhiều hơn.
Minh Tình kiểm soát rất tốt chế độ ăn uống của mình, cô chỉ ăn no 70% rồi từ từ uống nước.
Bữa tối gần như kết thúc, vài người bưng ly rượu đổi chỗ, ngồi quanh bàn trà bên kia ghế sô pha.
Tùy Ngộ Thanh và Minh Tình ngồi đối diện nhau trên hai chiếc ghế đơn, trên chiếc ghế dài ở giữa, từ trái sang phải là Tần Phong, Khương Miên, Thường Khê và Giang Triệt.
Tùy Ngộ Thanh hỏi mọi người: “Mọi người có ý tưởng gì không? Chơi trò gì đó thú vị chút.”
Thường Khê đã ngà ngà say, giơ cốc lên, “Tôi có! Gần đây tôi có biết một trò chơi gọi là ‘Ba chữ’.”
“Ba chữ?” Khương Miên không hiểu: “Đây là trò gì vậy?”
Tùy Ngộ Thanh rất rành mấy trò này, giải thích: “Có nghĩa là một người nào đó nói ba từ với người bên cạnh, và người bên cạnh có thể chọn tiếp tục truyền câu đó, hoặc anh ta có thể chọn quay lại cùng người kia nói thêm ba chữ, rất đơn giản.”
“Ví dụ như tôi nói với Giang Triệt ‘đi uống rượu’, nếu Giang Triệt muốn tiếp tục nói, anh ta có thể nói với Thường Khê ‘đi uống rượu’, nếu anh ta muốn đổi ba chữ kia, anh ta có thể quay đầu lại và nói với tôi ‘Đừng uống rượu’, thế là xong.”
Khương Miên hiểu rồi.
Cô hiểu ý gật đầu, cười nhẹ nói: “Xem ra cũng khá thú vị, chúng ta chơi đi, ai sẽ chơi đầu tiên?”
Tùy Ngộ Thanh đưa tay ra và làm một động tác mời Minh Tình, “Lady first.”
Minh Tình nhướng mày, quay qua nói với Tần Phong: “Quá đơn giản.”
Đến lượt Giang Triệt, nhưng Giang Triệt lại dùng một câu “Có vui không?” truyền về.
Khi Khương Miên chuyển câu “Có vui không?” cho Tần Phong, anh không tiếp tục chuyền đi mà nói với Khương Miên: “Rất vui vẻ.”
Khương Miên liền truyền đi.
Đến Tùy Ngộ Thanh, nhưng Tùy Ngộ Thanh không có tiếp tục truyền cho Minh Tình, hắn liếc nhìn Tần Phong, quay đầu cười hỏi Giang Triệt: “Có thích không?”
Câu nói này truyền lại cho Tần Phong.
Một giây sau, Tần Phong bỗng nói với Khương Miên: “Thích em.”*
*Tiếng Trung là 喜欢你 nên là 3 chữ nha.
Khương Miên bất ngờ, sững người trong giây lát.
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người đàn ông đang mỉm cười, đôi mắt đen thâm trầm dịu dàng.
Không ai biết những anh nói là thật, hay là đùa.
Khương Miên bối rối đến mức quên chuyển nó và không nói ba từ mới.
“A! Miên Miên, cậu thua rồi!” Thường Khê cười nói: “Cho chồng cậu chịu phạt thay nhé?”
Lúc này Khương Miện mới vội quay đầu lại, trên má thoáng ửng hồng, giả vờ bình tĩnh cười cười, cố che đi sự bối rối.
Tần Phong vui vẻ nhận lấy ly rượu ngoại mà Tùy Ngộ Thanh rót cho mình, một hơi uống hết.
Khi anh ngẩng đầu lên uống, Khương Miên lo lắng nhìn anh.
Yết hầu Tần Phong không ngừng lăn lên trượt xuống, có một vẻ gợi cảm không giải thích được.
Cô lại vội vàng thu ánh mắt và chậm rãi chớp mắt.
Câu “Thích em” mà anh vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai, thật lâu cô vẫn không thể dứt ra được.
Bởi vì thứ hai là ngày mai, người đi học người đi làm, họ không thể chơi đến khuya được.
Tần Phong giúp ba người lái xe đến gọi người lái xe hộ, khi Thường Khê đang định nhờ tài xế ở nhà đưa Thường Khê về trường , Giang Triệt ở bên cạnh đột nhiên hỏi Thường Khê: “Thường Khê, cô có muốn ngồi xe tôi về trường không? Đại học Tân Hải cũng trên đường tôi đi về.
Tùy Ngộ Thanh nhìn Giang Triệt đầy ẩn ý, cười khẩy.
Hẳn là thuận đường, ngược đường hoàn toàn mà cũng thuận cơ.
Thường Khê kinh ngạc “Ah!” một tiếng, cô chớp chớp mắt, lập tức cười đồng ý: “Được, vậy làm phiền anh rồi ạ!”
Minh Tình vốn cũng muốn hỏi Thường Khê có muốn ngồi xe mình về không, nhưng cô ấy không ngờ rằng có người đã đi trước cô một bước.
Nghe Giang Triệt nói, Minh Tình chỉ nhướng mày cười cười, cũng không nhiều lời.
Sau khi họ rời đi, Khương Miên và Tần Phong lên lầu.
Hai người lần lượt đi tắm rửa, sau đó đi ngủ.
Trước khi ngủ, Giang Miên Miên ôm thỏ bông, tò mò hỏi Tần Phong: “Đàn anh, anh chuẩn bị phòng thiết kế cho em từ khi nào vậy?”
Vì uống cũng khá nhiều rượu nên Tần Phong thăng thắn nói: “Từ khi biết em muốn gả cho anh.”
Khương Miên thậm chí còn ngạc nhiên hơn.
Đã từ rất lâu rồi.
Sau đó, Tần Phong kinh ngạc hỏi: “Tối nay em mới biết có nó à?”
Anh còn tưởng rằng cô đã biết rồi, dù sao đây cũng là nhà mới của họ, có thể coi như phòng tân hôn, tưởng rằng lúc rảnh rỗi cô sẽ đi xem một chút.
Nhưng có vẻ như cô ấy không hề biết gì về căn nhà này, hay nói cách khác, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu.
Thái độ đối của cô với căn nhà này cũng giống như với anh vậy, không có hướng thú tìm hiểu thêm.
Chỉ khi không quan tâm thì mới không tò mò.
Tần Phong không đợi Khương Miên trả lời liền nói: “Ngày mai anh dẫn em đi một vòng trong nhà…”
Lời còn chưa dứt, Khương Miên đã vội vàng từ chối: “Không cần đâu, hôm nay em đã đi xem một vòng rồi.”
“Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Cô vội chấm dứt câu chuyện.
Tần Phong âm thầm thở dài, nhẹ giọng đáp lại cô: “Ngủ ngon, bà xã.”
Trong năm ngày tiếp theo, Khương Miên luôn thức dậy trong vòng tay Tần Phong.
Mỗi buổi sáng, chú thỏ bông mà cô đã ôm trong tay đêm hôm trước sẽ nằm gọn trên sàn nhà.
Khương Miên không biết khi ngủ mình lại “quậy” như vậy đấy.
Là do phải chia nửa giường cho người khác sao?
Chỗ ngủ của cô hẹp lại, nên cô cứ đá chú thỏ xuống đất?
Đây có lẽ là lời lý giải hợp lý nhất.
Vào thứ bảy sau khi ăn sáng xong, Khương Miên và Tần Phong bắt đầu chụp ảnh cưới.
Khi Khương Miên thay váy cưới, làm tóc và trang điểm xong xuống xe, Tần Phong đang xem kĩ hơn concept của bộ ảnh cưới mà họ sẽ chụp hôm nay.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ vest đen, mái tóc được vuốt ra sau.
Khương Miên khẽ vén váy lên, hai nữ nhân viên giúp cô nâng váy đi đến phía Tần Phong.
Nhϊếp ảnh gia nhìn thấy cô dâu đi tới, liền cười nói: “Cô dâu, cô xem những bức ảnh mẫu này trước nhé, tôi đặc biệt chọn riêng cho cô, rất có khí chất, chắc chắn sẽ rất hợp.”
Khương Miên nhìn sang tấm ảnh mẫu mà tần Phong tình cờ lật đến, liền mở to mắt sững sờ.
Trong bộ ảnh đó, cô dâu chú rể hôn nhau tình cảm, rất thân mật và không kém phần mập mờ.
Cho nên… Cô với Tần Phong… còn phải hôn?