- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Ngọt Sau Hôn Nhân
- Chương 10
Vị Ngọt Sau Hôn Nhân
Chương 10
Tần Phong ngủ thϊếp đi trên giường của Khương Miên.
Khương Miên vẽ một hồi rất mỏi người nên đứng dậy để thả lỏng, khi này cô mới biết Tần Phong thế mà đã ngủ say.
Người đàn ông nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng của cô trông thật lạc lõng.
Điện thoại và kính được đặt một bên, nếu không cẩn thận anh sẽ đè lên mất.
Khương Miên đi tới, cầm điện thoại và kính của anh lên, định đặt chúng lên tủ cạnh giường cho anh.
Trước khi bỏ kính xuống, Khương Miên tò mò mà đeo nó lên sống mũi.
Cô nghĩ mình sẽ bị chóng mặt, nhưng không.
Khương Miên hoàn toàn không bị cận thị, cô đeo kính nhìn quanh phòng, mọi thứ không còn bằng phẳng nữa mà trở nên lồi lõm
Đúng là kính cận rồi
Nhưng độ cận cũng không quá lớn.
Khương Miên mở camera điện thoại lên xem xem mình khi đeo kính sẽ như nào.
Bởi vì trông rất mới lạ nên Khương Miên cứ ngắm một hồi lâu, rồi tháo kính ra, đặt lên tủ đầu giường.
Sau đó, cô đắp chăn cho Tần Phong rồi xoay người ngồi xuống bàn tiếp tục bản thiết kế.
Khương Miện không biết rằng, cô vừa quay lưng đi thì Tần Phong đã mở mắt ra, hơi ngái ngủ nhìn cô cười, sau đó lại nhắm mắt lại, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Khi Tần Phong tỉnh dậy đã là buổi hoàng hôn, và Khương Miên vẫn đang vẽ.
Ngoài cửa sổ một khoảng trời rộng lớn bị nhuộm đỏ, ánh đèn hắt xuống bàn làm việc cũng nhuốm theo.
Khương Miên chìm trong ánh sáng đỏ cam huyền ảo đấy, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ đẹp khó tả.
Tần Phong nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Khương Miên nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn anh.
“Anh tỉnh rồi à?” Cô hỏi với nụ cười trên môi.
Tần Phong “ừm” một tiếng, bởi vì vừa mới ngủ dậy nên nghe giọng khàn khàn, so với giọng điệu thường ngày lại càng thêm phần gợi cảm.
Khương Miên chớp chớp mắt, nói với anh, “Ông ngoại bảo chúng ta ăn tối rồi hẵng về.”
“Vừa đẹp có thể gặp Tĩnh Lãng, cả nhà đông đủ” Nàng cười nói.
Tần Phong vui vẻ đồng ý: “Được.”
Buổi tối, sau khi Kỷ Tinh Lãng đi học về, vừa nhìn thấy Tần Phong liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh rể.”
Tần Phong cười đáp lại, sau đó lấy trong túi ra một bao lì xì đỏ dày cộp, đưa cho Kỷ Tinh Lãng.
Khương Miên ngạc nhiên nhìn anh, không biết anh đã chuẩn bị bao lì xì này khi nào.
Tần Phong như hiểu được vẻ mặt của cô, nghiêng đầu thấp giọng giải thích: “Sáng nay anh đã chuẩn bị rồi, định nếu không gặp được Tinh Lãng thì khi nào gần về sẽ để lại cho nó.”
Khương Miên gật đầu lẩm bẩm “Ồ”.
Anh thực sự quá cẩn thận và chu đáo, còn không quên đưa cho em trai cô một phong bao lì xì.
Ăn cơm xong Kỷ Tinh Lãng phải đi nhảy học hip-hop, Khương Miên nói: “Tĩnh Lang, lát nữa đi cùng tụi chị, tụi chị sẽ đưa em đi.”
Kỷ Tinh Lãng còn được voi đòi tiên: “Chị, vậy lúc về thì sao?”
Khương Miên nói đùa: “Chị mặc kệ, lúc về em tự nghĩ cách đi”.
Cô thừa biết Kỷ Tinh Lãng thường được tài xế của gia đình, chú Bành đưa đón.
Lúc này Tần Phong mới phát hiện, khi ở với người nhà Khương Miên nói rất nhiều, cũng cười rất nhiều.
Hôm nay về nhà, cô rõ ràng thoải mái hơn lúc ở một mình với anh hai ngày nay.
Tần Phong yên lặng gắp thêm cho Khương Miên một miếng thịt bò
Khương Miên theo quán tính cảm ơn anh, có chút thụ sủng nhược khinh.*
*Thụ sủng nhược khinh nghĩa là bỗng được yêu thương nên đâm lo sợ. Nói thật là đọc truyện bao năm nay mình vẫn chưa tìm được từ tiếng việt nào thay thế được =))) Nên xin phép đoạn này để nguyên hán việt ạ.
Tần Phong thầm thở dài, tự hỏi khi nào cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng trước mặt anh.
Ăn tối xong, Kỷ Tinh Lãng theo Khương Miên và Tần Phong lên xe.
Khương Miên và Tần Phong ngồi ở ghế sau, còn Kỷ Tĩnh Lãng ngồi trên ghế phụ lái.
Vừa định khởi động xe rời đi, Khương Miên chợt nhớ ra mình quên mang theo con thỏ bông.
“Chờ đã, em quên mang theo con thỏ bông rồi .” Cô vừa nói vừa định mở cửa xuống xe, Tần Phong đã ngăn cô lại.
“Để anh đi.” Tần Phong cam chịu nói.
Tối nay Khương Miên uống nhiều hơn hôm ở nhà anh sau khi đăng ký kết hôn rất nhiều.
Bởi vì họ đều là người nhà, cô không có gì phải kiêng kị, cũng không cần Tần Phong uống thay.
Lúc này Khương Miên Miên đã hơi chuếnh, nghe Tần Phong nói như vậy, cô cũng không từ chối, còn nhờ anh giúp cô lấy.
Khi Tần Phong bước nhanh vào nhà, lên lầu lấy thỏ bông, Kỷ Hành Lãng khó hiểu hỏi Khương Miên: “Chị, sao chị một hai nhất quyết phải mang thỏ bông theo?
Khương Miên khi này đã bị rượu chi phối, rơi vào trạng thái “hỏi gì cũng nói”, cô nói thật: “Chị thích ôm gì đó trong lòng khi ngủ. Lấy con thỏ bông qua là có thể ôm nó ngủ mỗi ngày rồi.” .
Kỷ Tinh Lãng trầm mặc một lát, thăm dò nói: “Vậy chị cùng anh…”
Khương Miên hỏi: “Sao?”
“Hai người làm sao vậy?”
Kỷ Tinh Lãng ngượng ngùng không nói thẳng ra, hơn nữa còn có chú Dương lái xe ngồi bên cạnh nên cuối cùng cũng thay đổi cách nói: “Chị có thể ôm anh rể mà? Đâu cần thỏ bông làm gì?”
Khương Miên dựa vào lưng ghế, khép mi nóng rực, lười biếng chậm rãi nói: “Em không hiểu đâu, ôm anh ấy không thoải mái như ôm thỏ bông, anh ấy quá rắn rỏi.”
Đúng lúc đó Tần Phong mở cửa xe ra, vừa vặn nghe được câu nói của Khương Miên.
Kỷ Tinh Lãng không ngờ Tần Phong lại quay lại nhanh như vậy, cậu hắng giọng nhắc nhở Khươnh Miên đừng nói nữa, sau đó nhanh chóng xoay người ngồi thẳng lên.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả xe.
Tần Phong ngồi vào trong như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa lại, đặt con thỏ lên đùi Khương Miên.
Khương Miên ngay lập tức mở mắt ra, mỉm cười hạnh phúc ôm thỏ bông vào lòng.
Tần Phong quay sang nhìn cô đang tươi cười rạng rỡ, những lời cô vừa nhận xét về anh lại văng vẳng lên bên tai – anh quá rắn rỏi.
Tần Phong bị bà xã ghét bỏ- ing: “…”
Tự nhiên có chút tủi thân.
Kỷ Tinh Lãng xuống trước tòa nhà của lớp học nhảy. Khương Miên kéo kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, vẫy tay với cậu và nói: “Tiểu Lãng, chị chờ em ở nhà.”
Kỷ Tinh Lãng cười đáp: “Tập luyện xong em không đến nhà chị đâu.”
“Nhà chị?” Khương Miên ngây ngốc không phản ứng kịp.
Thấy cô đã hơi say, Kỷ Tinh Lãng đành phải nói với Tần Phong đang ôm Khương Miện trở lại: “Anh rể, chị gái em tửu lượng không tốt, rất dễ say, anh chiếu cố chị ấy một chút nhé.”
Tần Phong lại bị tiếng “anh rể” của Kỷ Tinh Lãng làm lòng vui sướиɠ, nhàn nhạt nói: “Anh sẽ.”
Sau khi xe tiếp tục di chuyển, Tần Phong sợ Khương Miên bị cảm nên đóng cửa sổ bên cạnh lại.
Nửa đường sau đó, Khương Miên càng lúc càng say, có lẽ là rượu giờ mới thấm.
Cả mặt của cô ấy đỏ bừng, ngay cả tai, và chiếc cổ thiên nga xinh đẹp cũng bị nhuộm một màu đỏ thẫm mỏng manh.
Khương Miên ôm thỏ bông trong lòng, có vẻ không thoải mái, thỉnh thoảng cứ thở dốc.
Tần Phong quan tâm thấp giọng hỏi: “Bà xã, em làm sao vậy? Không thoải mái à?”
Khương Miên chỉ chỉ vào ngực mình, cau mày ngoan ngoãn trả lời: “Em thở không được, có chút không thoải mái.”
Tần Phong lấy một chai nước khoáng chưa mở ở bên cạnh, anh vặn nắp, đưa đến bên miệng cô.
Khương Miên cũng hợp tác uống vài ngụm.
Sau đó, Tần Phong lấy thỏ bông ra khỏi tay cô, giúp cô từ từ hạ lưng ghế xuống, để cô nằm trên ghế.
“Anh mở cửa sổ cho em nhé?” Anh trầm giọng hỏi.
Khương Miên khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Tần Phong khẽ mở cửa xe.
Về đến nhà, Tần Phong trực tiếp bế Khương Miên xuống xe.
Về phần con thỏ bông, anh cũng không quan tâm và chỉ để nó lại trong xe.
Khương Miên biết cô đang được anh ôm, nên cô không vùng vẫy đòi xuống như tối hôm qua.
Cô choáng váng nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào vòng tay anh.
Nhân lúc cô say rượu, Tần Phong thăm dò hỏi: “Bà xã, em có người trong lòng rồi sao?”
Khương Miên nhẹ nhàng trả lời: “Không có.”
Tần Phong trong lòng vừa mừng cũng vừa thất vọng.
Mừng là cô không thích một ai đó, buồn là cô cũng không thích anh.
Rõ ràng anh đã biết trước đáp án, nhưng vẫn không cam lòng, lại hỏi: “Em không thích chồng em sao?”
Khương Miên ngơ ngác mở mắt ra, đôi mắt trong veo mơ hồ, hỏi: “Chồng em?”
Cô dường như quên mất mình đã trở thành người có gia đình.
Hay nói cách khác, cô ấy chưa hoàn toàn thích nghi với việc đã đăng ký kết hôn.
Tần Phong nhắc nhở: “Tần Phong, chồng của em”.
Anh vừa nói chuyện vừa bế cô đi
Đi qua phòng khách rộng lớn, rồi bắt đầu bước lên bậc thang lên lầu.
Khương Miên cuối cùng cũng nhớ ra cô đã kết hôn.
Dù chưa tổ chức đám cưới nhưng đã đi đăng kí kế hôn rồi.
Cô và Tần Phong giờ đã là vợ chồng hợp pháp.
Cô nghiêm mặt nhìn anh, sau đó lắc đầu trả lời: “Không thích.”
Trái tim Tần Phong như bị cô đâm cho một nhát.
Anh mím môi, im lặng một lúc rồi cười tự giễu.
“Không sao,” anh thì thầm, “anh ấy…” Thích em là đủ rồi.
Anh còn chưa nói xong, Khương Miên đã nhắm mắt lại, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em rất biết ơn anh ấy, rất cảm kích anh ấy.”
Tần Phong hơi khựng lại, cau mày cúi đầu nhìn cô, không hiểu cô vì sao cô lại cảm kích mình.
Vừa định hỏi cô, Khương Miên đã chủ động nói: “Đàn anh là người tốt.”
Tần Phong bỗng nhiên bị vợ cấp giấy chứng nhận người tốt: “…”
Anh nặng nề thở dài, cười bất lực.
Tần Phong tiếp tục bế cô lên lầu, đồng thời nhẹ giọng nói: “Bà xã, em hơi hiểu lầm anh rồi đó.”
Khương Miên không hiểu ý anh, cô nghi ngờ “ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tối nay Khương Miên không muốn tắm, Tần Phong dỗ dành mãi cô mới đi thay đồ ngủ, nhưng cô lại mặc một chiếc váy ngủ hai dây ra ngoài.
Khương Miên thường thích mặc váy l hơn khi ngủ, cô thấy váy ngủ thoải mái hơn đồ ngủ rất nhiều.
Tần Phong từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Khương Miên đang cuộn tròn nghiêng người ngủ say.
Một chiếc dây váy ở vai tuột xuống, váy cũng hơi kéo lên, để lộ bắp chân trắng nõn và đầu gối tròn trịa, mịn màng.
Cô ấy rõ ràng chỉ đang ngủ không làm gì cả, nhưng khắp người vẫn toát ra sự mê hoặc, quyến rũ đến kì lạ.
Tần Phong khẽ trượt trượt yết hầu, sau đó lặng lẽ đưa mắt đi chỗ khác.
Con thỏ con ngây thơ này thực sự coi anh như một chính nhân quân tử.
Tần Phong đi đến bên giường, kéo chăn đắp cho cô kín mít.
Khương Miên chỉ lộ mỗi cái đầu nhỏ ra ngoài chăn.
Sáng hôm sau, Khương Miên lại tỉnh dậy trong vòng tay của Tần Phong.
Vì quá say nên cô hoàn toàn không nhớ cuộc nói chuyện tối qua với Tần Phong, cô cũng không nhớ mình cũng không mang thỏ bông xuống xe.
Dù không phải là lần đầu tiên cô tỉnh dậy trong vòng tay anh, nhưng cô vẫn không thể bĩnh tĩnh tiếp nhận.
Khương Miên lập tức rút tay khỏi eo Tần Phong, leo xuống giường.
Giây tiếp theo, cô bỗng đông cứng tại chỗ, cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ hai dây trên người, như muốn bốc hỏa.
Không phải là anh thay cho cô đấy chứ?
Khương Miên cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng trí nhớ hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ nhớ được lúc cô cảm thấy không thoải mái, anh cho cô uống nước, mở cửa sổ cho cô.
Sau đó, Khương Miên hoàn toàn không nhớ gì.
Khương Miên lay người Tần Phong đến khi anh tỉnh.
Anh vô cùng hứng thú nhìn Khương Miên đang đứng cạnh giường, trên môi nở một nụ cười hỏi: “Bà xã, em đứng ngẩn người làm gì thế?”
Khương Miên lập tức quay mặt đi, ánh mắt hốt hoảng né tránh, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tần Phong âm thầm thở dài, hiếm thấy là anh không trêu chọc cô, nghiêm túc giải thích: “Tối hôm qua không có chuyện gì em, em tự vào phòng thay đồ thay váy”.
Cô vẫn còn phải hoàn thành đồ án, Tần Phong biết rằng thời gian của cô rất quý giá, anh không muốn những trò đùa như vậy sẽ khiến cô phân tâm và ảnh hưởng đến tiến độ.
Khương Miên khi này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ăn sáng xong, một người đến trường làm tiếp đồ án, một người đến công ty làm việc.
Kết thúc một ngày bận rộn, buổi tối hôm đó đến giờ đi ngủ, Tần Phong theo thói quen đi tắm, nhưng Khương Miên khi này đã tắm xong, chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy xuống lầu.
Khi cô trở lại phòng ngủ, trong tay ôm một chú thỏ bông.
Con thỏ bông bị Tần Phong vứt lại trong xe ngày hôm qua cuối cùng cũng được Khương Miên nhớ ra và mang về phòng.
Tần Phong vừa tắm xong liền nhìn thấy Khương Miên đã nằm trên giường.
Cô quay lưng về phía anh, ôm con thỏ trong tay.
Tần Phong hít sâu một hơi.
Điều gì đến vẫn phải đến.
Bắt đầu từ đêm nay, vợ anh sẽ ôm thỏ bông ngủ.
Còn anh, người bị vợ ghét bỏ, đành cam chịu rằng mình đã bị bỏ rơi.
Khi Tần Phong tắt đèn đi ngủ, anh vẫn nhìn theo con thỏ trong lòng Khương Miên.
Vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Nửa đêm, Tần Phong đắp lại chăn cho hai người rồi cướp con thỏ trong tay Khương Miên, không chút do dự ném thẳng xuống sàn nhà.
Anh cẩn thận ôm lấy Khương Miên, hài lòng ôm bà xã tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Miên lại tỉnh dậy trong vòng tay Tần Phong.
Người đàn ông hôm nay dậy sớm hơn cô đang nhìn cô cười, vẫn là tư thế cô gối lên tay anh, ôm eo anh ngủ.
Cô thậm chí còn gác một chân lên người anh.
Một chút ngái ngủ của cô bị quét sạch.
Lúc cô đỏ mặt định giả vờ bình tĩnh lui ra sau, Tần Phong lại cười nói: “Bà xã, tuy là em chê anh rắn rỏi, nhưng giữa thỏ bông và anh em vẫn chọn anh đấy thôi.”
Khương Miên: “…”
————————-——-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhiệm vụ trêu chọc vợ mỗi ngày (1/1)
Khương Khương: Một lòng biết ơn, đàn anh là người tốt!
Anh Phong được cấp chứng nhận người tốt: Không cần biết ơn, không muốn làm người tốt, bà xã nhanh chóng yêu anh đi!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Ngọt Sau Hôn Nhân
- Chương 10