Chương 1

Tiết trời tháng 3 vẫn còn hơi lạnh, Khương Miên chỉ mặc một chiếc váy hai dây, sau khi Minh Tình giúp cô chụp ảnh xong liền vội vàng khoác áo vào.

Minh Tình không khỏi cảm thán: “A Miên, hình chụp của cậu lúc nãy đẹp lắm!”

“Tớ còn chụp được lúc những cánh hoa đào rơi trên vai cậu, thật sự rất đẹp đó!”

Khương Miên nhặt áo khoác lên, nghiêng người nhìn sang bức ảnh trong máy Minh Tình, khẽ cau mày.

Cô có ngoại hình sáng, đôi mắt đào hoa và khuôn mặt trái xoan, cùng nốt ruồi nhỏ điểm xuyết trên sống mũi cao vυ"t, bờ môi đỏ mọng gợi cảm và khóe miệng cong cong khi cười khiến cô thêm phần quyến rũ.

Hai cô gái vừa đi vào nhà vừa lướt xem những tấm hình vừa mới chụp.

“Tớ thích tấm này, còn tấm này nữa”, cô thoải mái nói.

Đây là một vườn hoa anh đào.

Tuy mới chỉ cuối tháng 3 nhưng hoa anh đào ở đây đã dần nở rộ.

Khương Miên và Minh Tình hôm nay đến đây là để chụp ảnh cho Khương Miên.

Tất nhiên đây không phải là địa điểm duy nhất mà họ chụp.

Buổi tối họ còn muốn đến một khu suối nước nóng chụp Khương Miên đang ngâm mình trong suối.

Thật ra, Minh Tình còn có công việc chính khác, nhϊếp ảnh chỉ là đam mê từ nhỏ của cô thôi. Nhưng vì tình yêu với nhϊếp ảnh quá lớn, cô đã theo đuổi đến cùng và tay nghề cũng rất khá. Ít nhất chụp cho bạn thân một bộ ảnh cũng không vấn đề gì.

Trong nhà, họ ngồi lên sofa cạnh cửa sổ rồi gọi mỗi người một tách cà phê.

“Nghỉ ngơi một chút đi” Minh Tình lười biếng nói.

“Tối nay ăn ở đây rồi chúng ta qua khu suối nước nóng chụp cho cậu bộ ảnh cuối.”

Khương Miên nhấp một ngụm cà phê, gật đầu cười “Tớ rất mong chờ đó nha”

“Ôi, tớ vẫn không hiểu” Minh Tình thở dài và hỏi Khương Miên, “Khương Miên, cậu đã nghĩ kĩ chưa? Cậu muốn kết hôn, lại còn với người mà cậu không hề thích! Cậu đang nghĩ gì vậy? Là vì vẻ ngoài của anh ấy sao?”

Sở dĩ Minh Tình nói vậy bởi vì Khương Miên sẽ kết hôn với Tần Phong, đại thiếu gia của nhà họ Tần đang trên bờ vực phá sản.

Tuy nhiên, ông ngoại Khương Miên đã chủ động thương lượng với nhà họ Tần về cuộc hôn nhân này và Khương Miên cũng hoàn toàn đồng ý.

Hôm nay Minh Tình đưa cô đi chụp ảnh chính là muốn dùng bộ ảnh làm quà trước khi kết hôn.

Minh Tình không hiểu tại sao Khương Miên lại đồng ý, cứ nghĩ là do cô ấy thích Tần Phong, nhưng Khương Miên đã khẳng định cô không hề thích Tần Phong.

Khương Miên nhấp thêm một ngụm cà phê rồi mới quay sang nói với Minh Tình: “Anh ấy đã cứu tớ, nên tớ muốn báo đáp”.

“Cứu cậu?”

Minh Tình ngạc nhiên hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Năm tớ 13 tuổi, sắp chết đuối ở bãi biển, là anh ấy đã cứu mạng tớ.”

Cô nhìn chằm chằm ly cà phê, lông mi khẽ run, ánh mắt cũng dần mơ hồ.

Mùa hè năm 2009, mẹ của Khương Miên qua đời vì bệnh nặng.

Cô đã sốc và đau khổ đến mức nhiều lần ngất đi trong tang lễ.

Để giúp cô nguôi ngoai đi nỗi buồn, gia đình đã đưa cô đến một bãi biển cho thư giãn.

Thế nhưng trong lúc đêm khuya khi mọi người đã ngủ say, cô đã lao mình xuống biển.

Chính cô cũng không nhận thức được, vì cô vẫn đang trong trạng thái ngủ say, cô đã tự tử trong cơn mộng du.

Đến khi bị nước biển làm cho ngạt thở, cô mới giật mình tỉnh dậy, lúc này mới biết mình đang chìm trong biển nước.

Cô muốn kêu cứu, nhưng vừa mở miệng ra nước biển đã tràn vào. Cô liều mạng vùng vẫy nhưng vô ích, dường như có quái vật dưới sâu kia không ngừng kéo cô xuống.

Nước biển mằn mặn, lạnh lẽo dẫn nhấn chìm mắt, mũi, miệng thậm chí là đỉnh đầu.

Cô rơi vào hôn mê.

Khi mở mắt ra một lần nữa, cô mơ hồ thấy một anh trai lạ mặt đang hô hấp nhân tạo cho mình.

Người con trai anh tuấn cả người ướt sũng, môi vừa rời khỏi môi cô, lại ấn vào ngực cô.

Nước trên tóc anh nhỏ xuống làm nhòe đi khuôn mặt cô, hòa vào những giọt nước mắt.

Cô sẽ không bao giờ quên đêm đó, đừng nói đến là người đã cứu mạng mình.

Nhưng cô không biết tên anh, cũng không biết tìm anh ở đâu.

Lúc ấy, người nhà cô nửa đêm không thấy cô phòng mới vội vàng chạy đi kiếm.

Mà anh không chờ người nhà cô đến đã vội xoay người bỏ đi.

Trước khi đi anh còn dặn dò cô: “Nhớ đến bệnh viện kiểm tra”

Cô nghĩ rằng có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được vị ân nhân này nữa.

Cho đến 3 năm trước, cô gặp lại anh ở trường.

Hôm đó là Lễ khai giảng của năm nhất, sinh viên năm hai Khương Miên bị bạn cùng phòng Thường Khê rủ rê đến giảng đường ngắm trai đẹp.

Thường Khê rất hay lượn lờ trên mấy diễn đàn bát quái của trường, nói rằng sinh viên đại diện phát biểu lần này rất đẹp trai và xuất sắc. Dù còn là nghiên cứu sinh mà anh đã bắt đầu tiếp quản công ty của cha.

Thường Khê còn nói cho Khương Miên biết, người đàn anh này rất trân trọng công ty của cha mình, bởi đó là công sức mà cha mẹ anh nhọc lòng vun đắp. Sau khi cha mất, mẹ đã giao lại công ty cho anh nên anh lại càng trân quý.

Thường Khê thậm chí còn nói với cô, người đàn anh này về phương diện tình cảm hoàn toàn trong sạch, đến bây giờ vẫn đang độc thân, không một ai có thể lọt vào mắt anh.

Cho đến khi cô nhìn thấy anh.

Đứng ở dưới, cô nhìn nghiên cứu sinh đang đĩnh đạc diễn thuyết trên kia, liền nhận ra chính là anh trai đã cứu cô năm đó.

Bóng hình anh vào đêm mùa hạ ẩm ướt đó đã khắc sâu trong trái tim cô.

Thì ra anh tên là Tần Phong.

Hôm đó, Tần Phong có việc gấp phải đi trước. Nhưng ra đến cửa anh mới phát hiện trời đang mưa to.

Anh cũng không đem theo ô. Xe cũng không ở gần đây.

Khi anh đang định dầm mưa thì một bàn tay thon dài cầm theo một chiếc ô xuất hiện.

Tần Phong xoay người qua, ánh mắt va vào một khuôn mặt xinh đẹp đến rung động lòng người.

Cô ngượng ngùng, nhìn anh cười: “Đàn anh, em đến đưa dù cho anh ạ”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, khách sáo nói: “Cảm ơn.”

Cô liền hiểu ra, anh không hề nhớ cô là ai.

Đối với anh, những người và những việc khiến cô khắc ghi cả đời, có lẽ còn không đáng lưu tâm.

Tối đó, khi trở về kí túc xá cô lại được nghe bạn cùng phòng Thường Khê kể về chuyện mới nhất của anh trên diễn đàn trường.

Chiều nay khi rời đi anh bị một nữ sinh chặn đường tỏ tình giữa mưa. Khi từ chối cô gái đó, anh tự thừa nhận mình đã có người trong lòng.

“Nếu năm đó không có anh ấy, tớ của hiện tại cũng không còn” Khương Miên cười nói

“Từ năm 13 tuổi, mạng này của tớ là nhờ anh ấy mà có.”

Minh Tình vẫn không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu, khẽ chau mày nói “Cậu có thể báo đáp anh ấy bằng cách khác mà, đâu nhất thiết phải kết hôn”

Tuy rằng nhà họ Tần và nhà họ Minh, một ở phía Đông, một ở phía Tây, cũng không có quan hệ qua lại, nhưng vẫn là trong cùng một giới.

Minh Tình biết rõ nhà họ Tần là một gia tộc lớn, nội bộ rất rắc rối, còn có lục đυ.c đấu đá lẫn nhau.

Cô cũng nghe người nhà mình nói, Tần lão gia- Tần Mộ Sâm, cũng chính là ông nội của Tần Phong đã ra một thỏa thuận cho anh. Chỉ cần Tần Phong có thể đưa lợi nhuận của “Cảnh Thịnh” năm nay lên gấp đôi năm ngoái, thì toàn bộ tập đoàn của nhà họ Tần đều được giao cho anh. Và anh sẽ là người thừa kế mới của nhà họ Tần.

Nhưng nếu không thể, ngay cả “Cảnh Thịnh” cũng chưa chắc anh giữ lại được.

Tóm lại, đây là một canh bạc “được ăn cả ngã về không”

Anh thắng, cả nhà họ Tần là của anh.

Anh thua, anh chỉ còn hai bàn tay trắng.

Ai trong giới này cũng biết Tần lão gia nổi tiếng tàn nhẫn vô tình, nói được làm được.

Như năm đó, khi con trai cả Tần Cảnh Thịnh bất chấp sự phản đối của ông nhất quyết muốn cưới mẹ của Tần Phong – Phong Tiệp về làm vợ.

Tần Mộ Sâm đã yêu cầu Tần Cảnh Thịnh rời khỏi nhà họ Tần, tự xây dựng sự nghiệp. Nếu trong 3 năm có thể đạt được yêu cầu của ông, ông sẽ đồng ý với hôn sự này. Còn không thì phải ngoan ngoãn về nhà liên hôn theo sự sắp đặt.

Lúc ấy Tần Cảnh Thịnh không nói hai lời liền dọn ra ngoài cùng Phong Tiệp gây dựng sự nghiệp.

Vì thế mới có “Cảnh Thịnh” của sau này.

Nhưng đừng nói đến tăng trưởng gấp đôi, “Cảnh Thịnh” bây giờ còn đang phá sản đến nơi.

A Miên gả qua đó chẳng khác nào nhảy vào hố lửa!!

“Tớ muốn giúp anh ấy bằng tài sản mẹ tớ để lại, nhưng muốn dùng đến phần tài sản đó phải được ông ngoại tớ đồng ý.” Khương Miên bất đắc dĩ nói

“Ông bảo ông có thể đồng ý, nhưng điều kiện là tớ phải liên hôn với Tần Phong”

“Cảnh Thịnh” đối với anh ấy mà nói cực kì quan trọng, anh ấy không thể nào trơ mắt nhìn công sức lúc sinh thời của cha để lại cho anh cứ thế mà sụp đổ, nên liền đồng ý.”

Nói xong, cô lại nhìn Minh Tình, nhún vai “Dù sao tớ cũng không có mong chờ gì với hôn nhân, nhưng ông ngoại lại không cho tớ cả đời này không thể không kết hôn. So với sau này phải gả cho một người gia đình sắp đặt cho, chi bằng gả cho ân nhân cứu mạng mình đi?”

“Chỉ riêng việc anh ấy không màng tính mạng nhảy xuống biển cứu tớ, trong lòng tớ anh ấy đã là một người vô cùng tốt rồi.”

Cô vừa nói xong, ngay lập tức thấy tin nhắn Wechat đến từ “người tốt trong lòng” gửi tới.

Sau khi xác định sẽ liên hôn, họ đã thêm Wechat của nhau, nhưng cũng chỉ để đó rồi thôi. Chỉ có duy nhất dòng giới thiệu khi cô thêm anh “Tôi là Khương Miên.”

Tần Phong ngắn gọn mà vào thẳng vấn đề “Nói chuyện chút đi?”

Khương Miên liền trả lời: “Được, anh ở đâu?”

Tần Phong gửi địa chỉ qua cho cô.

Khương Miện đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, xin lỗi Minh Tình: “Xin lỗi Tình Tình, Tần Phong muốn tìm tớ bàn chút chuyện, ăn tối xong chúng ta gặp nhau ở khu suối nước nóng nhé.”

Minh Tình vừa uống cà phê vừa xua tay: “Đi đi, tối gặp.”

Hôm nay Khương Miên không lái xe, cô bắt một chiếc taxi rời khỏi vườn hoa anh đào.

Trước khi đến nhà hàng gặp Tần Phong, cô cũng tiện đường đi lấy đồ.

Khi cô đến, Tần Phong đang uống rượu chờ cô.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng ngồi trong phòng riêng, tư thế ung dung tao nhã. Anh đã cởϊ áσ vest ra để một bên, chỉ mặc gile và somi, ngón tay thon dài, rõ từng khớp xương cầm ly rượu, đẹp đến kì lạ.

Trông anh vừa cấm dục vừa nho nhã, có chút “lưu manh mà tri thức”* không nói nên lời.

*Nguyên văn đoạn này tác giả dùng từ lóng 雅痞 – nhã bỉ. Nhã trong nho nhã, mẫu mực, thanh cao. Còn bỉ trong bỉ ổi, lưu manh, vô lại. Mình không biết dịch sao cho ổn, có gì mọi người góp ý với nhé.

Bên cạnh là hòn non bộ nước chảy lập lờ qua làn sương trắng, nhìn qua cánh cửa lại thêm phần mơ hồ, rung động.

Khương Miên lễ phép gọi: “Đàn anh.”

Tần Phong nhướng mắt nhìn cô mang theo ý cười nhàn nhạt, qua làn kính càng lộ vẻ ôn nhu.

Anh thản nhiên nói: “Ngồi đi”

Khương Miện ngồi về phía đối diện anh.

Ngay lập tức nhân viên phục vụ cũng lần lượt đem món ăn lên.

Sau khi nhân viên rời khỏi, cửa phòng được đóng lại, chỉ còn hai người họ trong phòng cô mới mở lời hỏi anh: “Đàn anh, anh tìm em có việc gì?”

“Ăn trước đã, ăn xong lại nói.” Anh nói, rồi bắt đầu động đũa.

Khương Miễn không còn cách nào khác đành phải cầm đũa lên.

Hai người dù 3 năm trước đã gặp lại nhau, nhưng 3 năm nay cũng không có tiếp xúc.

Dù sao sinh viên và nghiên cứu sinh cũng không học chung tòa nhà, anh lại tốt nghiệp thạc sĩ sớm 1 năm.

Vì vậy, vì vậy họ thật sự.. hoàn toàn không thân thiết.

Mối quan hệ chỉ có thể dùng từ “có quen biết” để hình dung.

Hai người không thân quen mặt đối mặt cùng nhau ăn tối, cũng không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, khó xử này.

Khương Miên cảm giác như mình được gọi đến ngồi ăn cùng thôi vậy.

Vất vả lắm mới ăn xong, Tần Phong chậm rãi hỏi cô: “Ngày mai phải đi đăng ký kết hôn rồi, nên anh muốn xác nhận lại với em một lần nữa.”

Anh nói rõ từng chữ một: “Em thật sự muốn lấy anh sao?”

Vẻ mặt Khương Miên hờ hững, đôi mắt trong veo đối diện với ánh mắt thâm sâu của anh, ngây thơ vô tội. Cô chớp chớp mắt, gật đầu: “Đúng vậy.”

Tần Phong không dời mắt khỏi cô, hỏi: “Tại sao?”

Khương Miên không thú nhận với anh rằng cô chính là cô bé mà 8 năm trước anh đã cứu mạng, chỉ nói: “Em cần một cuộc hôn nhân để ông ngoại yên lòng, còn anh cần một cuộc hôn nhân để cứu lấy công ty mình.”

Cô biết anh có “ánh trăng sáng” trong lòng. Nếu một ngày ánh trăng sáng của lòng anh trở về tìm, cô sẽ ngay lập tức li hôn, để anh ra đi tìm về người anh yêu.

Một một quan hệ chỉ đơn thuần là vì lợi ích sẽ dễ dàng kết thúc hơn nhiều một mối quan hệ có ràng buộc tình cảm.

Nếu bây giờ cô nói cho anh biết cô là người anh cứu năm xưa, cô vì muốn báo đáp mà cưới anh, sau này khi muốn két thúc anh sẽ lại áy náy và cảm thấy có lỗi với cô.

Cô đã tính kĩ cho Tần Phong một đường lui.

Cô không muốn anh áy náy, càng không muốn anh nói lời xin lỗi, cô chỉ muốn nhân lúc anh khó khăn giúp đỡ anh một phen, báo đáp ân tình, rồi cũng đúng lúc mà rời đi.

Nghe câu trả lời, tần Phong ôn tồn nhắc nhở cô: “Em chỉ mới 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học. Lấy anh như vậy, em có hối hận không?”

Anh cho cô một cơ hội để quay đầu. Nếu cô nói hối hận, anh cũng dứt khoát không cùng cô lãnh chứng.

Nhưng ánh mắt Khương Miên không chút do dự, cô kiên định nhìn anh đáp: “Em không hối hận.”

Sau đó lại hỏi anh: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Tần Phong hơi nhướn mày: “26 tuổi, lớn hơn em 5 tuổi.”

Cho nên 8 năm trước, khi anh cứu cô cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi.

18, tuổi mà cuộc đời vừa mới chỉ ở những trang đầu, tuổi đẹp nhất, rực rỡ nhất.

Bất chấp sống chết của bản thân, anh cứu cô khỏi biển cả dữ dội.

Khương Miên nhẹ giọng hỏi lại anh: Anh sẽ hối hận sao?”

Cô như đang hỏi anh chuyện kết hôn, nhưng tựa hồ lại đang hỏi về chuyện khác.

Tần Phong vừa uống một chút rượu, dừng một chút rồi cười nói: “Đương nhiên không hối hận.”

Giọng điệu lười biếng của anh như muốn nói, hôn sự này có lợi cho anh, tại sao anh phải hối hận?