Chương 1 Tâm động.

Giữa hè, tiếng ve sầu kêu râm ran kèm theo tiếng lá xào xạc, len lỏi qua song cửa sổ chui vào trong căn phòng nhỏ.

Điều hòa mở 22 độ suốt cả đêm, màn cửa không buông xuống, ánh nắng ấm áp luồn qua ô cửa đi vào phòng, chiếu lên người Ôn Dĩ Ninh như một mảnh vàng lốm đốm loang lổ.

Nóng rồi lại lạnh, Ôn Dĩ Ninh hắt hơi một cái, theo quán tính mở mắt ra.

Lọt vào tầm mắt chính là cái đồng hồ treo trên tường ngay trước mặt, kim giờ và kim phút trùng lên nhau, vừa vặn 12 giờ đúng.

……

Ôn Dĩ Ninh chớp chớp đôi mắt còn đang mê man, lại đột nhiên tỉnh táo lại ngay.

Hình như, cô ngủ quên rồi.

Chết rồi.

Đứng phắt dậy tắt điều hòa đi, Ôn Dĩ Ninh tắm rửa qua loa một trận, cào cào hai cái lên đầu tóc đang rối bù, lại vội vàng tròng lên một cái váy liền áo, đeo túi xách, xỏ dép xăng đan, chuẩn bị ra ngoài.

Ngay lúc trước khi cửa đóng một giây, di động để trên tủ đầu giường vang lên, Ôn Dĩ Ninh chỉ đành phải quay lại lần nữa nhận điện thoại.

Ngay lập tức, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng tức giận:

“Ôn! Dĩ! Ninh! Tớ gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại cũng không thấy cậu nghe máy, cậu làm sao vậy hả?!”

Là bạn học thân thiết nhất của cô từ cấp hai đến đại học, Đường Thư Nguyệt.

Ôn Dĩ Ninh giơ điện thoại ra xa một chút, đè giọng khẽ khọt, chột dạ đến mức không dám xem một chuỗi cuộc gọi nhỡ đang hiện thị trên màn hình di động.

“Tớ vừa mới tỉnh dậy….”

“……” Đường Thư Nguyệt im lặng vài giây, câm nín mà thở dài, cũng hiểu được tình huống của Ôn Dĩ Ninh, “Không sao, tớ gọi điện thoại cho cậu để hỏi cậu chuyện này, chiều nay cậu có rảnh đi gặp mặt không? Bạn học gặp nhau.”

“Chắc là không rảnh….” Ôn Dĩ Ninh vừa đi ra thang máy vừa nói: “Bây giờ tớ phải đi gặp bác sĩ tâm lý, xong việc còn phải đi sân bay đón người nữa.”

“À, hôm nay đi à?” Đường Thư Nguyệt dừng lại một chút, lực chú ý lại dồn xuống nửa câu sau: “Đi sân bay đón người? Là vị anh trai kỳ lạ cậu nhắc đến lúc trước hả?

“Ừ.”

Đường Thư Nguyệt nổi hứng thú ngay: “Cao không, đẹp trai không? Để anh ta sống trong nhà cậu mà ba mẹ cậu cứ an tâm như vậy hả?”

Cô ấy dùng giọng điệu khoa trương mà cảm thán: “Chậc, vậy các cậu cũng được xem như đang sống chung đi,…. Chậc chậc chậc…..”

“….Hết cách rồi.” Ôn Dĩ Ninh xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ.

Chuyện này phải nói tới một tháng trước.

Một tháng trước, mẹ của cô Ôn Minh Sán Ôn phu nhân, vào một ngày nọ đột nhiên gọi điện thoại cho cô, bảo cô hôm nay giúp bà đi sân bay đón một người.

Đó là “Anh Can” trên danh nghĩa của cô, tuy rằng trong trí nhớ của cô không có ai giữ tên gọi này nhưng nghe nói vị “Anh Can” này hiện giờ đang rất nổi tiếng ở nước ngoài, là nhân vật chạm đến liền bỏng cả tay của giới học thuật. Đương nhiên tất cả những điều này cô đều chỉ nghe từ Ôn phu nhân, Ôn Dĩ Ninh chưa bao giờ chú ý tới.

Vị “Đại nhân vật” này đột nhiên về nước, phòng ở ở Hải Thành vẫn chưa giao được. Vì thế Ôn phu nhân đập tay quyết định, để anh tạm thời ở nhà Ôn Dĩ Ninh, mỹ danh là chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cô.

Còn về chuyện cao hay không, đẹp trai hay không….

Ôn Dĩ Ninh nhớ lại ảnh chụp Ôn Minh Sán gửi cho cô.

Là rất đẹp trai, không phải là loại đẹp trai bình thường.

Ôn Dĩ Ninh cũng hiểu được đại khái ý nghĩ của Ôn Minh Sán nhưng cô cũng cảm thấy chả sao cả.

Với bản tính cả tháng không ra khỏi cửa quá hai lần của cô, tỷ lệ bọn họ có thể ma sát ra tia lửa điện là không thể nào.

Huống hồ cô mới 23 tuổi, chuyện này cũng không nóng vội gì.

“Tớ sắp đến nơi rồi, cúp trước nhé, nói chuyện sau nha.” Nhìn về phía cửa tòa nhà văn phòng cách đó không xa, Ôn Dĩ Ninh tùy tiện sửa sang lại cổ áo một chút, cúp điện thoại.

Tòa nhà văn phòng cách khu nhà cô ở không xa, mà nơi cô mỗi tháng đúng giờ đi đến thực hiện tư vấn tâm lý nằm ở trong này.

Trời sinh Ôn Dĩ Ninh đã có một bộ dạng xinh đẹp ngây thơ vô hại, bảo vệ tòa nhà mới gặp cô hai lần đã có ấn tượng sâu sắc, thấy cô đi đến liền tươi cười mở cửa cho cô.

Ôn Dĩ Ninh cũng lễ phép trò chuyện với người ta vài câu, quen cửa quen nẻo đi thang máy lên lầu.

-

Hành lang trống trải an tĩnh, giày xăng đan Ôn Dĩ Ninh đi lại không vừa chân, gót giày lạch cạch lạch cạch đập xuống sàn, vang lên những âm thanh thanh thúy.

Đi đến trước một cánh cửa cuối hành lang, tiếng bước chân dừng lại.

Ôn Dĩ Ninh đứng ở trước cửa, lễ phép mà duỗi tay gõ hai tiếng: “Bác sĩ Trần, em vào được không ạ?”

Bên trong cánh cửa không có tiếng đáp lại.

Ôn Dĩ Ninh khẽ nhíu mày, nghi hoặc lại gõ cửa hai lần nữa, phát hiện cửa không khóa.

Vì khi gõ cửa cô có dùng chút lực, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Khung cảnh trong nhà lọt vào tầm mắt.

Vẫn là sa bàn quen thuộc, bàn làm việc, ghế xoay phía sau bàn làm việc, chiếc sô pha nhỏ kê sát tường.

Chỉ là ghế xoay đưa lưng về phía cô, không biết là có người ngồi trên đó hay không.

Ôn Dĩ Ninh vốn định gọi một tiếng, rồi lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Trần Tự, yên lặng ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ bên cạnh.

Ngẩng đầu, cô bỗng nhiên thấy một bàn tay đang gác trên tay vịn.

Bàn tay kia hình dáng thon dài, khớp xương rõ ràng, ngược sáng nên có chút lãnh lẽo tái nhợt.

Chỉ cần lười biếng ngồi ở đó một chút thôi mà đã toát ra vẻ lãnh đạm cùng gợi cảm như vậy.

Không phải là tay Trần Tự.

“Hửm?” Lông mi Ôn Dĩ Ninh nhíu lại, theo bản năng nghi hoặc phát ra tiếng, ngay sau đó thử hỏi: “Xin hỏi anh là….?”

“……”

Vài giây sau, ghế xoay xoay về phía cô, để cô có thể nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông đó.

Trong phút chốc, Ôn Dĩ Ninh ngừng hô hấp.

Không có lý do gì cả, chỉ là người đàn ông này thật sự quá mức đẹp trai.

Ánh sáng phía sau phác họa rõ đường nét trên khuôn mặt anh ta, gọn gàng lưu loát. Chiếc kính gọng vàng hơi phản chiếu ánh sáng trong nắng, phản chiếu đôi mắt thâm thúy và hờ hững sau tròng kính.

Mi mắt anh ta khẽ rũ xuống, tư thái kiêu căng ngạo mạn nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ gợi lên nụ cười không chạm đáy mắt.

Anh ta rõ ràng mặc áo sơ mi lại cố ý mở hai cúc áo, xương quai xanh lộ ra rõ ràng, lại nhìn xuống dưới chút nữa, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường cong cơ bắp ẩn dưới lớp vải chỉnh tề.

Vào lúc này, trong đầu Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng lướt qua bốn chữ.

Văn nhã bại hoại..

Cô đứng đó, cắn môi, bỗng chốc không biết phải làm sao.

Không khí trong phòng trở nên kỳ quặc.

……

Sau một hồi im lặng, người đàn ông gõ gõ mặt bàn, mở miệng, âm thanh lạnh lẽo y như vẻ bề ngoài của anh ta.

“Ôn Dĩ Ninh, phải không ?”

Ôn Dĩ Ninh cảm thấy giống như cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu rồi, chỉ là tác động của thị giác quá mạnh, đại não bị chết máy, cô không thể nhớ được cái gì cả.

Nghe thấy người đàn ông gọi tên cô, cô cũng chỉ là theo phản xạ có điều kiện gật gật đầu.

Sau đó, Ôn Dĩ Ninh lại thấy người đàn ông chậm rãi đứng lên, thong thả ung dung cài lại hai cúc áo trên, vừa đi ra phía cửa vừa cài.

Khi đi ngang người cô, anh ta giống như lơ đãng mà tạm dừng lại, lạnh nhạt nói: “Tôi chờ cô ở ngoài cửa.”

Hương vị gỗ thông thanh đạm lại dễ ngửi quanh quẩn bên chóp mũi Ôn Dĩ Ninh, cô ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, lại chỉ thấy bóng lưng cao gầy của anh.

—— chờ cô ở ngoài cửa…… Vì sao?

Rõ ràng là bọn họ không quen biết nhau mà.

Đầu óc Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa suy nghĩ được gì, chợt nhớ tới một câu Đường Thư Nguyệt từng nói qua:

“Bây giờ xã hội hiểm ác, có một vài tên đàn ông mặt người dạ thú, thực tế người này so với người kia còn chơi ác hơn.. .”

……

Nháy mắt, như bị sét đánh.

Những phỏng đoán mơ hồ đan xen lẫn nhau, nhịp tim Ôn Dĩ Ninh tăng nhanh không kiểm soát được.

Chắc là…… Không phải đâu?

Không giống người xấu mà.

Người đàn ông đi ra cửa chạm mặt với Trần Tự đang tiến vào, Trần Tự không hề kinh ngạc với sự tồn tại của anh ta, cười cười gật đầu, quay người đóng cửa lại, đi về hướng Ôn Dĩ Ninh.

Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, từ chiếc ghế sô pha nhỏ đứng lên, đi theo Trần Tự ngồi vào bàn làm việc phía bên kia . Châm chước hồi lâu xem có nên nói chuyện vừa rồi cho Trần Tự.

Mãi đến khi Trần Tự ho khan một tiếng cô mới hồi phục tinh thần.

“Đó là bạn anh, hôm qua mới về, sau lại không có chỗ nào để đi nên tới chỗ này của anh nghỉ ngơi một chút.” Trần Tự giải thích, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, “Nói đến chuyện này mới nhớ, bữa trước em nói với anh phải đi đón người, là vì chuyện này nên hôm qua em mới không tới hả?”

Ngày hôm qua?

Trong lòng Ôn Dĩ Ninh khẽ động, thân thể không tự chủ hướng về phía trước, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Trần, hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày 18, sao thế?”

Một hình ảnh trong trí nhớ bỗng chốc trùng khớp với bộ dáng của người đàn ông vừa gặp.

Ôn Dĩ Ninh mím môi, cả người cứng đờ.

Ngày 17, cô phải đi đón người.

Mà người đàn ông kia, là người cô phải đón.

-

Từ phòng tư vấn tâm lý đi ra, Ôn Dĩ Ninh ôm di động, lông mi rũ xuống, vẻ uể oải hiện rõ.

Trên màn hình hiện thị đầy rẫy những cuộc gọi nhỡ của ngày hôm qua, trong đó một nửa là của Đường Thư Nguyệt, nửa còn lại là của người có tên “Thẩm Tự Chi”

Trộm nhìn qua thân ảnh bên cạnh, cô quay người đối mặt với anh, nhớ tới những suy nghĩ lúc trước đã hiểu lầm anh, trong lòng càng khó có thể tha thứ, nhỏ giọng xin lỗi: “Anh Thẩm, em xin lỗi.”

Đôi chân dài của Thẩm Tự Chi hơi cong, lưng dựa vào vách tường, nghe vậy nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt một cái: “ Nhớ ra rồi?”

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, lực nắm điện thoại lại tăng lớn lên, âm lượng nói chuyện càng nhỏ đi: “ Mẹ em có nói với anh ,em…. Tình trạng không được tốt lắm?”

Cô mắc chứng hoang tưởng, lúc phát bệnh chẳng phân biệt được ngày đêm, lúc tỉnh táo lại sẽ quên hết những chuyện mình đã làm trong thời gian đó.

Mấy năm trước còn nghiêm trọng đến mức phải dùng thuốc khống chế, vài năm gần đây mới chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần định kỳ đi làm cố vấn tâm lý.

Nhưng chuyển biến tốt đẹp không có nghĩa là sẽ không phát bệnh, giống như lần này, cô vì vậy mà quên luôn việc cần làm.

Ôn Dĩ Ninh giải thích xong, vô cùng cẩn thận ngước mắt quan sát phản ứng của Thẩm Tự Chi, sợ nhìn ra cảm xúc chán ghét từ trong mắt anh.

Dường như Thẩm Tự Chi cũng không để ý gì với chuyện này. Đứng thẳng thân mình, nhẹ nâng cằm, nhẹ “Ừ” một tiếng, hỏi: “Có thể đi rồi sao?”

Ôn Dĩ Ninh như mới tỉnh lại từ trong mộng, thở ra một hơi, bước nhanh chân đi đến bên cạnh anh.

Đợi cho cô bé đi đến bên cạnh mình, Thẩm Tự Chi cất bước, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người không nói gì nữa, trong thoáng chốc, trên hành lang chỉ còn có hai tiếng bước chân vang vọng.

Dọc đường đi, Ôn Dĩ Ninh cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân, trộm nhìn Thẩm Tự Chi đoan trang đi bên cạnh cô.

Kiểu tóc của người đàn ông vì không được ngủ đàng hoàng mà giờ hơi hỗn độn, quai hàm tuyệt đẹp, mũi rất cao, cặp kính gọng đặt trên sống mũi, làm giảm bớt đi sự lười biếng do đôi lông mày mang lại, áo sơ mi cài đến nút trên cùng, càng khiến anh thêm phong độ mà xa cách.

Ánh sáng cuối hành lang chiếu vào mặt anh, lại biến đổi không ngừng theo từng bước chân anh, so với ánh mặt trời, sự tồn tại của anh lại càng thêm lóa mắt.

Cảm nhận được tầm mắt, Thẩm Tự Chi cúi đầu, nhẹ nhàng liếc cô một cái.

Ôn Dĩ Ninh giống như bị bỏng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại không có cách nào tránh không nghe thấy tiếng tim đập nhanh của chính mình.

Phanh, phanh ——

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ gần như không thể nghe thấy, cô vội vàng thả tóc cột trên đầu xuống, ý muốn che đi vành tai đang nóng đến đỏ ửng lên.

Giống như làm như vậy là có thể ngăn cách nhịp tim không thể kiểm soát của mình với bên ngoài.

-

Thang máy đi xuống tầng trệt, Thẩm Tự Chi đi trước lấy hành lý của mình, Ôn Dĩ Ninh đứng chờ anh ở cửa, thuận tay mở di động lên.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng cô cũng mở khung chát với Đường Thư Nguyệt, gửi đi một đoạn tin nhắn.

[Sweety: Tớ giống như thích một người……]

Chỉ sau vài giây, Đường Thư Nguyệt hỏa tốc hồi âm lại.

[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Cái gì?!!!! Có chuyện gì?!!! ]

[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Ai?? Cậu đừng nói cho tớ thật sự là vị anh trai kia của cậu nhé?? ]

……

Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp hồi phục, xa xa đã thấy Thẩm Tự Chi đang đẩy vali hành lý đi tới.

Cô vội vàng cất di động, giấu đầu lòi đuôi mà phất phất tay.

Vali hành lý của Thẩm Tự Chi rất lớn, nhìn qua còn thấy rất nặng, Ôn Dĩ Ninh càng nhìn càng thấy áy náy, chủ động tiến lên nghĩ muốn giúp anh đẩy: “Anh Thẩm, hay là em giúp anh đẩy một đoạn nhé?”

Lại không nghĩ tới, tay cô còn chưa chạm vào vali, Thẩm Tự Chi đã thay đổi tay cầm.

“Không cần.” Anh không dấu vết mà lùi lại một bước, nói: “Em dẫn đường đi.”

Dừng lại hai giây, anh lại nói: “Lần sau không cần gọi tôi như vậy, gọi đầy đủ tên tôi là được.”

Giọng nói không còn lạnh lùng như trước, khiêm tốn và lễ độ nhưng sự xa lạ và cảm giác xa cách bên trong giống như một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống người Ôn Dĩ Ninh.

Bàn tay Ôn Dĩ Ninh dừng lại, lặng lẽ thu về giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.

"……Được."

Quả nhiên vẫn là, bị chán ghét rồi.