Chương 6: Chương 6

Sáng.

Một đêm trôi qua thật nhanh. Ban mai lung linh trải trên cửa sổ, tiếng chim ca líu lo đón ngày mới.

Thành Nguyên hé mắt, điều đầu tiên anh nhìn thấy là gương mặt đang ngủ của Hải Băng. Bất giác, anh nở một nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen óng xõa xuống như cây rong biển.

Chợt, điện thoại anh reo lên. Thành Nguyên lướt qua màn hình rồi anh để lên đầu giường, tiếp tục thưởng thức cảm giác mềm mượt ở lòng bàn tay.

Chuông reo đến hồi thứ hai, anh vẫn chẳng buồn ngó. Đôi mắt say đắm ngắm nhìn người đối diện, trái tim đập mạnh lạ lùng.

Đầu dây vẫn mặt dày gọi tiếp. Định ném chiếc iphone ba tanựg vào góc tường thì một bàn tay đã vươn ra, khiến anh chưa hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

- Alô?- Giọng cô vô cùng bực tức, đôi mắt vẫn lười nhác nhắm nghiền.

- Ơ...-Đầu dây thoáng vẻ bỡ ngỡ rồi giọng đanh chua hét lên - Cô là ai? Sao lại nghe điện thoại của anh Nguyên?

Băng nhíu mày, Nguyên là ai? Cô trở mình, tự nhủ rằng người ta gọi nhầm.

- Tôi là Hải Băng, cô gọi lộn số rồi.

Không để người kia kịp nói thêm một câu này, cô lạnh lùng cúp máy. Chợt, đôi mắt xám mở to, gương mặt vô cùng kinh hãi.

Sao anh ta lại ở đây?

Băng vội bật người dậy, cô nhảy xuống giường, tay ôm đầu do hơi men rượu tối qua. Giờ cô mới nhận ra, điện thoại trên tay không phải của mình.

Thành Nguyên nãy giờ gối tay lên đầu, vừa chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô vừa tủm tỉm cười. Trông anh bây giờ rạng rỡ như ánh nắng ngoài kia, khác hẳn với một Thành Nguyên lạnh lùng và tàn ác.

Nhưng cô lại không hề tin trước mặt mình là hắn ta, vết thương trên cổ cô chưa lành.

- Người yêu, em phản ứng hơi quá rồi!

Thành Nguyên ngồi dậy, nụ cười tươi tắn vẫn giữ trên môi.

Hải Băng nắm chặt tay, cô cố giữ cho cơn tức giận trong lòng không khiến mình bốc hỏa. Cô cũng dần quen với những câu nói và hành động không giống ai của Thành Nguyên rồi. Đôi chân cô chuyển động, cô chán ghét anh đến mức chẳng thèm nói chuyện.

- Băng! Con dậy chưa vậy?

Tiếng dì Tư dưới lầu vọng lên, rồi cả tiếng bước chân khá manh trên cầu thang, chúng như chiếc còi báo động đối với Hải Băng. Chiết tiệt, phải giấu anh ta đi thôi!

Nhanh chóng, cô chạy đến nắm lấy bàn tay lành lạnh của Thành Nguyên rồi kéo anh vào nhà vệ sinh. Băng gãi đầu, cô đang tập trung để nghĩ cách nên chẳng còn thời gian đế ý đến trạng thái đông cứng của người bên cạnh.

Thành Nguyên cúi mặt xuống, anh nhìn vào lòng bàn tay mình. Anh giống như đứa trẻ lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm từ người khác, ngạc nhiên đến đờ người.

Bước chân của dì Tư càng ngày càng gần.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Băng.

Lập tức cô nhấc điện thoại, bấm số rồi áp lên vành tai.

- Alô?- Tiếng dì Tư vọng lại.

- Dì Tư ạ? Hôm nay con đi liên quan với lớp nên không ở nhà, dì cứ về trước đi, lát về con sẽ tự dọn phòng, nha dì!

Rồi cô vội vàng cúp máy.

- Con bé này lạ thiệt!

Dì Tư tẫn ngần nhìn vào điện thoại, gương mặt tràn ngập sự khó hiểu. Điện thoại của Hải băng vẫn ở nhà, vậy cô đang lấy máy của ai vậy? Hơn nữa, vết thương ở cổ cô đỡ chưa? Dì biết, Băng là một đứa sống nội tâm, khả năng che giấu cảm xúc vô cùng giỏi, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ bị vẻ bề ngoài Tôi ổn của cô đánh lừa.Dì vẫn nhớ như in hình ảnh cô bé ngồi thu lu trong bóng tối, tuy trên gương mặt không có giọt nước mắt nào nhưng đôi mắt xám đen kịt còn đau đớn hơn nước mắt. Đó là ngày Duy Khang tỏ tỉnh với Kiều Linh.

Buông một tiếng thở dài, dì Tư tiện tay gấp chăn lại rồi ròi khỏi phòng.

Băng thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới để ý đến cái tên nãy giờ cứ nhìn mình cười cười không lí do kia.

- Người yêu, em thông minh thật!- Thành Nguyên nháy mắt, anh đã tìm lại được nụ cười ngày xưa.

- Ai là người yêu của anh chứ?- Không hè ngại ngùng, Băng phát cáu, mức độ chịu đựng của cô có giới hạn.

- Chẳng phải hôm qua anh nói với em rồi sao?- Thành Nguyên nói với gương mặt rất vô tư.

- Hôm qua anh nói là làm bạn!- Băng bắt đầu phát chán với anh.

- Vậy sao?- Anh suy tư, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ- Vậy bây giờ anh nói nhé, em làm người yêu anh được không?

Hải Băng đờ người, anh ta đang nói đùa với cô đúng không?