Quăng Đoàn Sinh từ trên vai xuống, tên Đạo sĩ cười gian, lấy tay chỉ chỉ: " Tống lão đầu, ngươi mau xem hắn, báu vật đó".
Tống Ly nhăn mày liếc nhìn Đoàn Sinh đang nằm bất tỉnh:" Lý Phá Thiên sư đệ, kẻ này là ai, thân thể không phát ra khí hồn, là một tên phàm nhân thì có gì đặc biệt".
Đạo sĩ Lý Phá Thiên ra vẻ bí hiểm: " Bây giờ hắn đúng là một phàm nhân nhưng về sau không phải, Tống sư huynh ngươi tự mình xem đi".
Tống Ly khuôn mặt lạnh lùng tỏ ra vẻ hơi hứng thú, sư đệ hắn không bao giờ coi trọng thứ không có giá trị, thần thức lập tức phát ra, soi rõ tới từng cọng lông Đoàn Sinh.
" Đây … đây… đây…"
Giọng Tống Ly gấp gáp:" Linh… linh… căn...thượng phẩm linh căn".
Lý Phá Thiên cười âm hiểm: " Sư huynh thấy thế nào, rất đáng tiền phải không".
" Đáng… rất đáng".
" Hả… "
Tống Ly cổ như nghẹn lại, ý thức mình vừa sai phạm lỗi lầm không thể giản hồi: " Này, ta nói này Phá Thiên sư đệ, ngươi lại nghĩ ra trò quái gở gì rồi".
Lý Phá Thiên làn khuôn mặt nghiêm túc, thân thiện vỗ vai Tống Ly: " Sư huynh, chúng ta mặc dù không phải ruột thịt nhưng cũng là huynh đệ tình thâm cùng chung lý tưởng muốn xây dựng lại tông môn huy hoàng như ngày xưa, thế nên để bài tỏ lòng kính trọng vô bờ bến này của ta, hôm nay ta vô tình phát hiện tiểu tử này liền chạy nhanh đến đây nói cho sư huynh biết, vì chúng ta đã quá thân đi nên ta tính rẻ cho huynh thôi, ta chỉ cần ba mươi ngàn linh thạch cùng mười bình Dung Hoa chi thủy là được rồi".
Nhìn khả năng diễn xuất của Lý Phá Thiên, Tống Ly lập tức bật chế độ khuôn mặt lạnh lùng, mày mắt nhăn lại ra vẻ trưởng bối, trong lòng y lúc này đang đau thấu ruột gang, ba mươi ngàn linh thạch?, mười bình Dung Hoa chi thủy?, cmn nếu lão chưởng môn nghe con số này cũng phải chửi thề.
Ho khan một tiếng Tống Ly giọng nói hiền hòa: " Sư đệ này, cái giá này có hơi… linh thạch có thể cho đệ nhưng Dung Hoa chi thủy chỉ sợ… cả ta cũng khó có thể bỏ ra nhiều đến vậy, bốn bình đã là cực hạn".
Lý Phá Thiên vuốt vuốt chòm râu dê, cười lại đáp trả: " Không sao, nếu huynh đã không có thì người sư đệ này cũng không ép buộc, chắc hẳn những phong chủ khác cũng hứng thú với tên phàm nhân này".
Tống Ly đứng hình vài giây, khuôn mặt hơi giãn ra: " Này sư đệ, dù gì chúng ta quan hệ trước nay đều không tồi, đệ có thể nể mặt người sư huynh này mà giảm một chút cho ta không, ta có thứ này khá đáng tiền có thể bù đắp cho đệ một ít".
Từ trong tay Tống Ly xuất hiện một vật màu vàng cũ kỹ hình chữ nhật, dài khoảng một gang tay, thân hình khá dày, bên trên có khắc một vài ký tự khó hiểu lúc ẩn lúc hiện như bị mài mòn theo thời gian.
Vật này đầy trầy xước không nguyên vẹn, có chỗ đã vỡ nứt, nhìn như một pháp bảo đã bị hỏng.
Lý Phá Thiên tròn mắt:" Đây là thứ gì….".
" Cục gạch!!! "
Thấy biểu lộ của Lý Phá Thiên, Tống Ly cười giải thích: " Sư đệ không biết, đây là ta hôm trước vừa làm nhiệm vụ trong một bí cảnh Thiên Cấp gian nan lắm mới vô tình phát hiện ra vật này, nghiên cứu mãi cũng không tìm ra được thiên cơ ẩn giấu bên trong, nên hôm nay muốn nhường cơ duyên này lại cho đệ".
Lật đi lật lại "vật lạ" trên tay, Lý Phá Thiên vô cùng chắc chắn đây là một " cục cmn gạch ", định lừa ta à!, hắn cười thân thiện đáp: " Truyền cả ba phần linh khí của ta vào cũng không có phản ứng gì, ta chắc vô duyên với vật này rồi".
Ném lại " vật lạ" cho Tống Ly, Lý Phá Thiên tiếp tục nói: " Huynh còn thứ gì khác không, thông linh pháp bảo chẳng hạn".
Trong lòng Tống Ly lúc này đã đào mộ chín đời dòng họ Lý Phá Thiên ra chửi, bên ngoài một mặt vẫn cười nhẹ khoan thai: " Ha ha sư đệ nói đùa, sư huynh ta đây nghèo túng, lấy đâu ra thông linh pháp bảo, đệ không có duyên với vật này thì thôi vậy, nhưng cái giá đệ đưa ra là quá đắt, cho dù đệ có bán ta đi thì mua cũng không nổi"
Lý Phá Thiên vuốt vuốt càm, lòng hơi do dự: " Giá ta đưa ra có hơi cao chăng"
Nếu để Tống Ly nghe thấy những lời này chắc chắn lão sẽ thổ một ngụm huyết rồi ngất đi.
Cười gượng một cái, Lý Phá Thiên lập tức tỏ ra hơi trầm tư: "Được, vì huynh Phá Thiên ta đành cắt thịt nhịn đau, Ba mươi vạn linh thạch, năm bình Dung Hoa chi thủy"
" Này sư đệ, thế này vẫn có hơi…"
" Sáu bình"
" Được rồi, được rồi, sáu bình ta cho đệ".
Tống Ly mặt không còn chút máu, từ " nhẫn trữ vật" lấy ra một chiếc túi to khoảng nấm đấm đưa cho Lý Phá Thiên.
Cầm chiếc túi, Lý Phá Thiên liền mở ra xem xét, đếm đi đếm lại mấy lần: " Đủ rồi, thật cảm tạ sư huynh, tên phàm nhân này giờ là của huynh, ta có việc gấp phải đi, tạm biệt".
Nói rồi Lý Phá Thiên chuẩn bị bay đi nhưng sau đó khựng lại một cái: " Ta nói này sư huynh, dù gì huynh cũng đường đường là một Phong chủ, lần sau giao dịch với người ta đừng dùng loại túi trữ vật của bọn đệ tử ngoại môn này nữa, thật mất mặt, vì là huynh đệ nên ta mới nhắc nhở huynh đấy, không thu tiền đâu".
Nói rồi tên Đạo sĩ như một tia chớp mà phóng lên cao, xa dần, rồi biến mất trong tầm mắt Tống Ly.
Khuôn mặt như trong nhà có trưởng bối vừa mới ngỏm, Tống Ly nhìn xuống Đoàn Sinh thở dài: " Ta thật muốn thử một lần đánh chết tên sư đệ tình thâm này.