Chương 11

Sắc mặt hắn lập tức đại biến. Cảnh Nghi nhìn về phía Thục Phi, đôi mắt toát lên sự ngạc nhiên và tức giận. Thục Phi, thấy dấu hiệu thuốc đã phát huy tác dụng, khẽ khúc khích cười. Nàng đưa tay che miệng, mắt lấp lánh niềm hả hê. Khoảnh khắc ấy, sự giả dối và âm mưu đã hoàn toàn lộ rõ.

Ngay sau đó, vị tể tướng ngồi bên dưới, Mã Giai Thụy, đã chờ sẵn thời cơ. Thấy sắc mặt của Cảnh Nghi thay đổi, hắn biết kế hoạch đã thành công. Không còn do dự, Mã Giai Thụy vỗ tay ra hiệu. Lập tức, những cung nữ bình thường đứng hầu hạ trong điện liền rút ra những con dao ngắn sắc bén từ tay áo, nhanh chóng kề dao vào cổ một số quan đại thần trọng yếu trong triều không thuộc dưới trướng của hắn. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng. Trong số những người bị khống chế có cả Cao Lăng.

Nhưng trong khung cảnh hỗn loạn ấy, khuôn mặt của Cao Lăng không hề tỏ ra hoảng hốt hay sợ hãi. Từ đầu buổi tiệc đến giờ, ông luôn giữ vẻ mặt trầm ngâm, u ám. Và lúc này, như thể mọi thứ đã diễn ra đúng như những gì ông dự liệu, khóe môi của Cao Lăng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Mã Giai Thụy đứng dậy, dáng vẻ ung dung nhưng tràn đầy quyền lực, chắc chắn rằng trong ngoài đã được khống chế hoàn toàn. Hắn bước về phía Cao Lăng, cười nhạt, đôi mắt chứa đầy sự thách thức.

"Cao tướng quân." Hắn mở lời, giọng điệu giả lả. "Thế sự hôm nay đã rõ, thời thế thay đổi, ngươi có muốn về phe của ta không?"

Cao Lăng, mặc kệ lưỡi dao kề sát cổ, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh. Ông không vội trả lời, chỉ từ tốn rót một chén rượu, nhàn nhạt đưa lên môi uống một hơi. Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của ông chạm vào Mã Giai Thụy, và, ông cười khinh bỉ:

"Ngươi hơi tự mãn rồi đó, Mã tể tướng!"

Câu trả lời lạnh lùng của Cao Lăng khiến nụ cười trên môi Mã Giai Thụy cứng đờ trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó, hắn phá lên cười lớn, như thể không hề bị tổn thương bởi lời khıêυ khí©h của Cao Lăng. Sự tự tin của hắn dường như không thể lay chuyển, bởi âm mưu đã hoàn thành và quyền lực sắp nằm trong tay hắn. Hắn không chút nghi ngờ gì về kế hoạch của mình, và nghĩ rằng Cao Lăng chỉ là một lão tướng quân cứng nhắc, không biết nhìn xa.

Trong khi đó, Cảnh Nghi đang phải đối diện với tình cảnh mà hắn chưa từng tưởng tượng. Cả triều đình dưới quyền hắn bỗng chốc rơi vào tay của những kẻ phản loạn. Sự tức giận dâng trào trong lòng, nhưng hắn không thể làm gì, chỉ có thể đảo mắt nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mà không thể phản kháng. Gân máu nổi lên trên mu bàn tay, từng mạch máu như muốn vỡ tung ra. Sự bất lực và phẫn nộ khiến hắn giận dữ đến cực độ.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi Thục Phi – người mà hắn từng hết mực sủng ái. Giọng nói khàn đặc của hắn vang lên, từng chữ đầy oán hận:

"Cá…c ngươi.. L…ũ phản ngh…ịch?"

Thục Phi, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, cầm con dao găm từ từ kề sát cổ Cảnh Nghi. Ả nghiêng người về phía hắn, ghé sát tai hắn, giọng thì thầm nhưng đầy sự chế nhạo:

"Điện hạ, đừng trách thần thϊếp. Thϊếp chỉ là không muốn giống như Cao tỷ tỷ..."

Lời nói của ả chưa dứt, một mũi tên bay tới nhanh như chớp, găm thẳng vào cánh tay của Thục Phi. Tiếng hét đau đớn của ả vang vọng khắp đại điện, con dao găm trong tay rơi xuống đất. Ả ngã ngồi xuống, tay ôm lấy vết thương, gào thét:

"Là kẻ nào? Kẻ nào dám?"