Chương 5: Tan rã không vui

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa khắc hoa chiếu vào bên trong, ôm lấy thân thể trần trụi, diễm lệ của đôi nam nữ trên giường.

Nữ tử mềm mại như hoa, cùng thân thể cường tráng của nam tử quấn lấy nhau ở một chỗ, vô cùng hài hòa, ân ái. Nữ tử tóc dài hỗn độn cùng mái tóc dài đen nháy tản mạn của nam từ bên cạnh quấn lấy nhau một chỗ, không phân rõ là tóc ta hay tóc người.

Một lát sau, Tô Vân Oản dần dần tỉnh lại, theo thói quen muối duỗi lưng, lại phát hiện mình bị Hạ Hầu Lẫm ôm chặt không thể động đậy, sau đó phát hiện toàn thân đau nhức, không có chỗ nào không mỏi. Mà côn ŧᏂịŧ đã mềm một nửa của ai đó vẫn đang cắm trong hoa huyệt của mình. Bởi vì động tác thức dậy của nàng, mà côn ŧᏂịŧ kia cũng thức tỉnh, dần dần biến lớn trong thân thể nàng.

Tô Vân Oản cảm nhận được sự biến đổi của thứ kia, lập tức sợ đến choáng váng, không biết nên thét lên, hay là lập tức đẩy Hạ Hầu Lẫm ra, chạy thoát thân.

Hạ Hầu Lẫm “chào cờ”, trong vô thức còn di chuyển hông, chọc vào hoa tâm của nàng. Một trận tê dại truyền đến dọc sống lưng, Tô Vân Oản không kìm nổi “A” nên một tiếng, thân thể mềm mại lần nữa ngã xuống thân thể trần trụi của Hạ Hầu Lẫm. Cánh tay chàng vẫn kiên định đặt trên eo nàng, cứng rắn không có ý định buông tha, vòm ngực ấm áp, suýt chút nữa khiến Tô Vân Oản không nỡ rời đi.

Tô Vân Oản ngây người, lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hẳn là nên rời khỏi người Hạ Hầu Lẫm trước đã, thế là bắt đầu hành động. Đang chuẩn bị gỡ tay chàng ra, Hạ Hầu Lẫm đã nhanh hơn một bước kéo nàng lại vào lòng.

Vì vừa thức dậy nên thanh âm của chàng hơi khàn khàn, giọng nói mang theo cưng chiều mà chính chàng cũng không phát hiện ra: “Ừm… tiểu yêu tinh, đêm qua mệt mỏi như vậy, không ngủ thêm chút nữa sao?”

Nghe xong Hạ Hầu Lẫm nói chuyện, đôi mắt nàng đỏ lên vì tức, giống hệt một chú thỏ nhỏ phải chịu ủy khuất, lập tức trách thoát khỏi l*иg ngực chàng. Côn ŧᏂịŧ đột ngột rời khỏi hoa huyệt khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ và hoa dịch thi nhau chảy xuống, ướt đẫm ga trải giường. Tô Vân Oản thấy vậy cả mặt đều ửng hồng lên vì xấu hổ.

Nhìn cảnh tượng da^ʍ mỹ trước mắt nàng thẹn quá hóa giận, cầm lấy chiếc gối bắt đầu nện lên người Hạ Hầu Lẫm, vừa đánh, vừa mắng: “Hạ Hầu Lẫm! Tên cầm thú này! Đêm qua huynh làm gì ta! Đồ không biết xấu hổ! Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau! Vậy mà huynh lại làm ra cái hành động này! Là ta nhìn nhầm huynh!”

Hạ Hầu Lẫm vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đập túi bụi một trận. Mặc dù không đau nhưng đánh trên mặt không khỏi để lại dấu đỏ, bỗng chốc tức giận, chàng bực dọc nói: “Tô Vân Oản! Hôm qua là ai ở dưới thân ta, cầu xin ta? Cầu ta thỏa mãn muội? Cầu xin ta yêu muội, thương muội? Muội quên đêm qua mình đã làm gì rồi sao? Có cần ta nhắc lại ký ức đêm qua cho muội không?” Dứt lời liền bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đè thân thể trần trụi của nàng xuống giường!

Tô Vân Oản luống cuống, đêm qua thực sự hao phí quá nhiều thể lực của nàng. Dù đã ngủ một giấc sâu, nhưng cũng không hồi sức được mấy, đừng nói đây là lần đầu của nàng, mà vì Hạ Hầu Lẫm đêm qua tấn công ác liệt, dũng mãnh như thế, giờ thân thể nàng chẳng có chỗ nào lành lặn, dễ chịu, làm gì còn khí lực chống đối lại chàng.

Tô Vân Oản vội vàng bắt lấy bàn tay to đang lung tung sờ soạng trên người nàng, bị dọa sợ đến muốn khóc, sốt ruột nói: “Huynh...huynh...huynh, huynh dừng tay. Chúng ta không thể lại như vậy!”

“Không thể thế nào?” Gương mặt tuấn mỹ của chàng lập tức đanh lại, đôi mắt hoa đào hơi nhíu, nhìn thẳng vào mắt của Tô Vân Oản. Mặc dù nàng đã bắt được một cánh tay chàng, nhưng chàng vẫn còn một cánh tay khác, lại bắt đầu không kiêng dè gì dao động trên làn da mềm mại trắng nõn của nàng, bắt được hai gò bồng đảo, nhẹ nhàng xoa nắn, đùa nghịch.

Tô Vân Oản không chịu nổi, rêи ɾỉ một tiếng, nhưng nàng ngay lập tức ổn định tinh thần, quyết không để Hạ Hầu Lẫm dẫn dắt cảm xúc của mình lần nữa. Nàng xụ mặt, ngữ khí hung ác: “Hạ Hầu Lẫm, huynh có ý gì, quan hệ giữa chúng ta là thế nào huynh còn nhớ rõ sao? Hiện tại huynh thả ta ra, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra! Ta biết huynh không thích ta, chuyện tối qua là do chúng ta say rượu, mất tỉnh táo!”

Hạ Hầu Lẫm nghe xong Tô Vân Oản nói càng thêm tức giận, hai người đã tiếp xúc da thịt, tối qua còn ân ái, mặn nồng, vậy mà giờ nàng còn dám nói là cái gì cũng chưa phát sinh? Nếu nàng đã cảm thấy quan hệ giữa họ chỉ là sự sai lầm do một phút say rượu nông nổi vậy thì cần gì chàng phải ở đây lo lắng, lấy lòng nàng. Trước nay chỉ có người đến cầu chàng, chưa bao giờ chàng phải đi van cầu người khác.

Hạ Hầu Lẫm buông lỏng nắm tay đang bắt lấy bầu ngực của nàng, thu hồi nội tâm phức tạp của mình, chàng cười khẽ, nhưng trong cặp mắt hoa đào không giấu nổi lạnh lùng, nguy hiểm. Đôi môi mỏng nhàn nhạt cất lời mỉa mai: “Tô Vân Oản, không ngờ muội có thể bình tĩnh phủi sạch quan hệ như thế. Còn có thể ung dung xem như chưa xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, chàng dứt khoát bước xuống giường, cầm quần áo rơi toán loạn trên đất ném cho Tô Vân Oản.

Hạ Hầu Lẫm bắt đầu chậm rãi mặc y phục, đồng thời chỉnh lý lại dung nhan, buộc lại tóc. Nửa khắc đồng hồ sau lại là một quý công tử phong độ nhẹ nhàng, mày kiếm mắt sáng, phong lưu, lỗi lạc.

Tô Vân Oản thấy chàng vội vàng dọn dẹp bãi chiến trường, cũng nhanh chóng thu xếp quần áo, tóc tai, nhưng nhờ sự cần mẫn đêm qua của ai đó mà hiện tại toàn thân nàng không có chỗ nào không đau nhức, làm việc gì cũng khó khăn, chậm chạp.

Hạ Hầu Lẫm sau khi thu xếp chỉnh tề xong, an vị ngồi bên tròn uống trà đã lạnh, nhìn Tô Vân Oản chậm rãi, vất vả xoay xở mặc từng kiện quần áo lên. Làn da kiều nộn mịn màng của nàng dần dần bị che khuất bởi từng kiện quần áo chướng mắt. Ánh mắt chàng tối sầm lại, chỉ có chàng mới biết phía dưới lớp vải kia là một thân thể mê người đến nhường nào, khiến người ta lưu luyến không muốn xa rời.

Thấy Tô Vân Oản đã thu xếp bản thân ổn thỏa, lại biến thành một tiểu thư phủ tướng quân mĩ lệ, ngang ngược, không ai bì kịp. Nhớ đến người con gái đêm qua còn rêи ɾỉ dưới thân mình, thút thít gọi tên chàng, đột nhiên cảm thấy chướng mắt.

Hạ Hầu Lẫm đặt chén trà trong tay xuống, hắng giọng, nhàn nhạt nói: Tô Vân Oản, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau. Ta chẳng lẽ không hiểu tính tình muội? Tùy hứng dã man, lại ngang ngược, càn rỡ không ai bì nổi. Muội có cầu xin ta cưới muội, ta còn phải suy đi tính lại. Phóng mắt khắp kinh thành này người chịu nổi muội cũng chẳng có ai, huống hồ đồng ý lấy muội về."

Hạ Hầu Lẫm độc mồm độc miệng, lòng nghĩ một đằng, mồm nói một nẻo.Trong thâm tâm mình chàng mong tiểu nha đầu ngang ngược này cúi đầu xin tha, nũng nịu với chàng. Hai người cùng thỏa hiệp, tâm tình chàng tốt liền chọn ngày lành đến phủ tướng quân cầu hôn. Nhưng lời nói ra lại khiến người ta cực kỳ thương tâm.

Tô Vân Oản chỉnh trang xong muốn thương lượng một chút về sự việc xảy ra giữa hai người tối qua. Vừa nghe chàng nói xong, tâm nàng lạnh đi. Sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy tà váy. Bởi vì dùng sức mà đốt tay trắng nhợt.

“Tiểu Hầu gia nói đúng, chỉ là tàn hoa bại liễu, ai còn muốn cưới ta đây.” Tô Vân Oản tự giễu nói.

Hạ Hầu Lẫm hơi đau lòng, có phải lời chàng nói ra quá nặng hay không? Sắc mặt Oản Oản của chàng xấu đến cực điểm, đang định nói gì đó vãn hồi, đã bị câu tiếp theo của nàng chặn họng.

“Hừ! Hạ Hầu Lẫm! Ngươi muốn cưới, ta cũng không muốn gả cho ngươi!”

Tô Vân Oản nói xong liền lạnh lùng quay người, đi thẳng ra ngoài.