Chương 23: Đồng quy vu tận

Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, ở bên bờ Ngọc Sa Hà, hai quân giằng co.

Một mảnh sương khói uốn lượn trên mặt sông.

Đông Nguyệt Quốc chỉ có mười vạn quân, mà phía Đột Quyết có tới mười lăm vạn.

Trước trận chiến, đại tướng quân A Sử của Đột Quyết kêu gào nói: "Đông Nguyệt quốc ở bên kia sông nghe cho rõ, các ngươi chỉ là đồ nhắm của chúng ta, hôm nay A Sử gia gia sẽ cho các ngươi thấy sự lợi hại của binh lính Đột Quyết chúng ta! Nếu sợ hãi thì hãy mau đầu hàng! Đỡ phải chết dưới đao của gia gia các ngươi đây! Đao của gia gia không có mắt đâu!" Nói xong, toàn quân Đột Quyết cười ầm lên, còn lẫn vài tiếng mắng chửi.

Hạ Hầu Lẫm mang áo giáp màu bạc, cưỡi tuấn mã, uy phong lẫm liệt, khí thế mạnh mẽ quát: "A Sử ở đối diện kia, ngươi bây giờ giống như con chó lớn đang sủa bậy! Chờ lát nữa chết như nào cũng không biết! Ta nhất định khiến ngươi trước khi chết quỳ xuống gọi chúng ta là gia gia!" Mà quân đội phía sau Hạ Hầu Lẫm, cũng đồng thanh phát ra tiếng gầm gừ như sấm.

Đại chiến vừa bắt đầu liền nổ mạnh.

Không biết cung tiễn tiểu binh nào bên phía Đột Quyết trượt tay, bắn ra một mũi tên, bay tới tấm chắn của Đông Nguyệt quốc. Binh lính Đông Nguyệt quốc rống giận, tru lên một tiếng, báo hiệu cho đồng đội bắt đầu hành động.

Cờ xí của Đông Nguyệt quốc bay bay trong gió, hai quân mang theo khí thế mạnh mẽ như hổ rời núi lao vào đối phương. Binh lính Đông Nguyệt quốc xếp hàng phía sau tấm chắn bắn tên, gϊếŧ chết không ít binh lĩnh tiên phong của Đột Quyết. Mà quân lính Đột Quyết cũng kiêu dũng thiện chiến, phá tan hàng phòng thủ phía trước của Đông Nguyệt quốc, tiếng ngựa hí thê lương vang lên, điên cuồng gϊếŧ chóc. Binh lĩnh hai bên phẫn nộ lao vào nhau, chiến trường càng thêm kịch liệt.

Trên mặt cùng áo giáp màu bạc của Hạ Hầu Lẫm dính máu tươi, không biết là của chàng hay là của người khác. Tay chàng múa trường kiếm, gặp thần sát thần, gặp phật gϊếŧ phật, hai mắt tựa như bị máu tươi nhuộm đỏ. Hạ Hầu Lẫm ước chừng tình thế đã như dự đoán, giơ trường kiếm, lớn tiếng hô lên: "Lui!"

Nói xong, Đông Nguyệt quốc không hề ham chiến nữa, theo Hạ Hầu Lẫm lui quân về tới núi Bạch Vân.

A Sử thấy Hạ Hầu Lẫm mang theo binh lính chạy trốn, vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng cười nói: " Ha ha ha, Đông Nguyệt quốc quả là một đám hèn nhát, mới có chút mà đã sợ hãi kẹp đuôi chạy trốn! Các huynh đệ, đuổi theo! Gϊếŧ hết bọn chúng đến cái giáp cũng không chừa!" Nói xong, y mang theo quân lính Đột Quyết truy kích Hạ Hầu Lẫm.

Tô Vân Bạch cùng Tô Vân Phi khó khăn mai phục ở núi Bạch Vân, cuối cùng cũng nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến. Tô gia huynh đệ liếc nhau ra hiệu: "Tới!". Cờ xí màu đỏ giương lên, bay múa trong không trung, ra hiệu cho đội quân mai phục.

Bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Hầu Lẫm. Chàng thúc ngựa, còn cùng với A Sử ở phía sau giao chiến, mắt thấy đã tiến vào hẻm núi, càng giục ngựa nhanh hơn. Lại không ngờ rằng, A Sử nhất định bám lấy không chịu buông tha, sát sao đuổi ở phía sau, một tấc không rời. Tô Vân Bạch thấy gần như toàn bộ quân Đột Quyết đã đi vào hẻm núi, hạ lệnh tiến công. Ở cái bẫy mà quân đội Đông Nguyệt quốc đã thiết kế tỉ mỉ để vây công phát ra hàng loạt tiếng hét thảm thiết, dội lại tạo thành từng vòng dư âm bao quanh hẻm núi rồi chui vào trong tai. Quân lính Đột Quyết người chết, kẻ bị thương, trong nháy mắt hẻm núi này máu chảy thành sông, xác chết chất chồng khắp nơi.

Mà Hạ Hầu Lẫm vì tránh né sự truy kích của A Sử đã giục ngựa chạy đến hẻm núi. A Sử cùng vài tên lính phía sau biết rõ đã trúng kế mai phục, không còn đường lui, càng hận Hạ Hầu Lẫm thấu xương, thề phải gϊếŧ Hạ Hầu Lẫm bằng mọi giá, vì thế càng gắt gao đuổi theo chàng!

Hạ Hầu Lẫm cùng A Sử vừa chạy vừa giao chiến, chẳng mấy chốc đã đến vách đá dựng đứng trên đỉnh núi, Hạ Hầu Lẫm dừng ngựa, giơ trường kiếm chỉa vào A Sử nói: "A Sử, các ngươi đã thua! Mau đầu hàng đi, may ra cái mạng chó của ngươi còn có thể giữ được!"

A Sử cũng dừng ngựa, nhìn Hạ Hầu Lẫm rồi bắt đầu ha ha cười lớn: "Nực cười, nam nhân Đột Quyết chúng ta quyết không đầu hàng, Hạ Hầu Lẫm, ngươi cảm thấy ngươi ép chúng ta vào tuyệt cảnh này, ta còn có thể tha cho ngươi sao? Tình huống hiện tại chính là bản thân ngươi cùng đường bí lối, quân tiếp viện không kịp tới cứu ngươi, xem ra....ngươi định sẵn là sẽ chết trên tay ta rồi! Ta chết còn có thể kéo ngươi theo cùng cũng không coi là lỗ!" A Sử nói xong, còn dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ lưỡi đao của y, giống như nhất định muốn dùng máu của Hạ Hầu Lẫm để cúng tế cho lưỡi đao của mình.

A Sử cầm đao của y, hợp lực với đám thủ hạ đem Hạ Hầu Lẫm bức tới bên cạnh vực đá. Hạ Hầu Lẫm cùng đám người giao chiến bên vách đá, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên, đao quang kiếm ảnh. Cho dù võ công của Hạ Hầu Lẫm có tốt thế nào cũng không thể địch lại một đám chó cùng dứt dậu, chàng sắp không chống đỡ nổi nữa!

A Sử nhân lúc Hạ Hầu Lẫm đang cuống quýt phòng vệ, đánh một chưởng vào ngực chàng, Hạ Hầu Lẫm quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Chàng nhìn thoáng qua vách đá dựng đứng bên cạnh, chỉ thấy mây mù giăng kín, không thấy đâu là điểm cuối cùng, chợt nở nụ cười: "Được, A Sử, nếu ngươi muốn chết chúng ta cùng chết đi!" Nói xong, nhân lúc A Sử không chú ý, dùng trường kiếm đâm vào ngực y, túm lấy A Sử cùng nhau rơi vào vực sâu...

Hạ Hầu Lẫm mỉm cười nhắm mắt lại, nhớ tới tiểu cô nương chàng đặt ở đầu trái tim kia, nhớ tới lúc nàng cười, nàng khóc, lại nhớ tới lúc nàng nũng nịu còn có đôi lúc giận dữ xù lông. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt ngay cả mỗi cái nhăn mày của nàng đều là trân bảo mà chàng nâng niu, là thứ chàng yêu nhất trên đời.

Đáng tiếc, rốt cuộc không thể sủng ái nàng một đời.

Đáng tiếc, rốt cuộc không còn cách nào trộm hôn gương mặt nàng, xem nàng đỏ mặt.

Đáng tiếc, không thể nhìn thấy nàng vì chàng mặc hồng trang.

Chàng vốn cho rằng bọn họ còn có rất nhiều thời gian, ngày ngày tháng tháng để nắm tay cùng nhau vượt qua, còn có con đàn cháu đống. Bọn họ sẽ cùng nhau nhuộm bạc mái đầu, một đời làm bạn....

Nhưng mà, đã không còn sau này...

Oản Oản của ta, bảo bối của ta, kiếp sau gặp lại....