Chương 2: Thất thân (Hơi h)

Hạ Hầu Lẫm nhếch miệng cười bí hiểm, “Ta muốn làm gì, muội chờ chút sẽ biết…” Hạ Hầu Lẫm ôm ngang eo Tô Vân Oản, đá bay cửa phòng, ném nàng xuống giường.

Tô Vân Oản bị mấy động tác nhanh như vũ bão này khiến cho đầu óc choáng váng, cả người như trên mây, lại không biết hiện tại nàng đã rơi vào loại tình huống gì?

Tô Vân Oản còn đang mê man, hồ đồ, thì một cái bóng đè xuống. Hạ Hầu Lẫm nhìn cô nương ngốc nghếch trên giường, đột nhiên muốn cười. Oản Oản nhỏ bé cong người núp vào trong chăn, không còn dáng vẻ ngang ngược, càn rỡ ngày thường, ngược lại thêm mấy phần khả ái, đáng yêu.

“Hạ Hầu Lẫm, huynh muốn làm gì, đang yên đang lành ném ta lên giường!” Tô Vân Oản lúc này đã hồi thần, giận dữ chất vấn chàng.

Hạ Hầu Lẫm ngồi bên cạnh mép giường, cầm lọn tóc của nàng, đặt dưới mũi ngửi ngửi, nhíu mày nhìn tiểu cô nương trước mặt: “Hửm? Oản Oản, ta muốn làm gì chẳng lẽ muội không biết??”

Tô Vân Oản đột nhiên cảm thấy Hạ Hầu Lẫm lúc này thật xa lạ, khiến nàng có chút sợ hãi, bất giác nàng theo bản năng lùi sát vào góc giường, “Hạ Hầu Lẫm, ta cảnh cáo huynh, đừng có làm loạn, cẩn thận cha ta chặt huynh làm tám khúc đó.”

“Hiện tại biết sợ rồi? Vừa rồi không biết là cô nương nào điếc không sợ súng nhào vào lòng ta làm loạn?” Hạ Hầu Lẫm không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nếu đến tận bây giờ Tô Vân Oản còn không nắm được tình hình thì đúng là đồ đần. Đối với một hoàng hoa khuê nữ, mặc dù bình thường chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, huống hồ từ nhỏ nàng trời sinh nghịch ngợm, hiếu động, đã nghe qua không ít loại hình sách vở Xuân cung đồ kia. Xem ra lần này trong lúc lơ đãng đã kí©h thí©ɧ thú tính tiềm ẩn của Hạ Hầu Lẫm rồi.

Trong lòng Tô Vân Oản khϊếp đảm, đầu rung lên hồi chuông báo nguy, nhưng thua người không thua trận. Cô nương nào đó ngoài mặt vẫn giả vờ cứng rắn, mạnh miệng nói: “Hạ Hầu Lẫm, tên lưu manh này, huynh định làm gì ta. Có tin ta một chém chết huynh tại đây không. Ngươi cứ thử tiến lên một bước xem, ta lập tức về cáo trạng với Hạ Hầu bá bá, phạt huynh mấy ngày mấy đêm quỳ ở từ đường không được ra ngoài tiêu dao, vui vẻ.”

Hạ Hầu Lẫm bị tức mà cười, tiểu cô nãi nãi này của chàng đúng là không sợ trời không sợ đất, sắp chết rồi vẫn cứng miệng. Khóe miệng chàng cong lên, hai tay ôm trước ngực, cao cao tại thượng nhìn nàng: “Ồ? Muội muốn chém chết ta? Kiếm của muội đâu???”

Tô Vân Oản lúc này mới nhớ đến bảo kiếm của mình?? Ồ đúng rồi? Kiếm của nàng đâu? Huhuhu lúc đầu nàng chỉ nghĩ hôm nay ra ngoài uống rượu, tiêu sầu, hoàn toàn không có ý định mang theo kiếm! Xong rồi, không chém được Hạ Hầu Lẫm! Bỏ đi, tuy rằng không mang kiếm, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng phát huy, dùng miệng cũng có thể giành chiến thắng.

Tô Vân Oản ngượng ngùng ho hai tiếng: “Khụ khụ khụ, cái kia, kiếm của ta. Ta đi ra ngoài quên mang theo! Nhưng Hạ Hầu Lẫm huynh đừng tưởng không có kiếm thì ta sẽ sợ huynh! Không phải huynh vẫn cảm thấy ta khi dễ huynh sao? Nào cùng lắm ta để huynh khi dễ lại, coi như hòa! Hòa xong huynh thả ta về nhà!”

Lúc này Tô Vân Oản dù trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng dựa theo hiểu biết của mình về thiếu niên này, nàng vẫn tin Hạ Hầu Lẫm quyết sẽ không làm ra việc quá mức phóng đãng, nhiều lắm là bị chàng ăn chút đậu hủ mà thôi.

Hạ Hầu Lẫm buồn cười, cặp mắt hoa đào cong lên, cô nương này đến giờ còn không chịu ngoan ngoãn nhận sai? Ý cười lan đến cả khóe miệng, chàng cong môi nói: “Muội nói, để cho ta khi dễ lại?”

“Đúng thế. Hạ Hầu Lẫm đừng lề mề nữa. Huynh đường đường là một nam nhân thì nên hành động nhanh gọn, dứt khoát một chút, giải quyết ân oán xong ta còn đi về.” Tô Vẫn Oản làm bộ dạng hùng tâm, tráng khí, phóng khoáng nói.

“Oản Oản đã nói vậy, ta liền không khách khí…Ngay lập tức bắt đầu khi dễ muội…” Hạ Hầu Lẫm nghĩ, cô nương gan lớn này đã bức ép chàng đến thế, chàng còn khách khí với nàng làm gì, đả thông tư tưởng xong thì lập tức hành động, cúi xuống, nhanh chóng ngậm lấy đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng.

Hạ Hầu Lẫm ngoài ý muốn phát hiện ra, cánh môi Tô Vân Oản ngọt ngào như một viên mật đường hảo hạng, khiến chàng đã nếm một chút, bèn không kìm nổi đê mê, càng muốn nhiều hơn. Một tay khác rơi xuống, nắm lấy bầu ngực sữa khêu gợi bên dưới.

Tô Vân Oản không khỏi kinh hô một tiếng.

“A _______”

Tô Vân Oản cảm nhận rõ bàn tay lành lạnh của Hạ Hầu Lẫm luồn vào trong nội y, thân thể nhỏ khẽ run lên, bộ ngực đầy đặn bị bàn tay chàng nhào nặn thành đủ các loại hình dáng, khiến hai núʍ ѵú ửng hồng, dựng thẳng đứng.

Tô Vân Oản muốn nói gì đó, nhưng toàn bộ âm thanh của nàng đều bị Hạ Hầu Lẫm nuốt vào bụng. Chàng hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, hút hết không khí trong khoang miệng nàng. Tô Vân Oản càng ngày càng cảm thấy thiếu dưỡng khí, đầu óc mơ màng, không còn phân biệt nổi trời trăng. Đôi tay hạnh kiểm xấu của ai đó không ngừng sờ soạng tứ phía giống như nhóm lửa trên người nàng. Mỗi nơi Hạ Hầu Lẫm chạm qua đều nóng rực, ngứa ngáy, cảm giác như muốn thêm cái gì.

Hai chân Tô Vân Oản không tự giác vặn vẹo, nàng cảm thấy cơ thể mình thực kỳ quái, giữa hai chân dường như có thứ gì đó rịn ra, muốn có cái gì đó lấp đầy cảm giác hư không trong thân thể.

Hạ Hầu Lẫm không nghĩ đến thân thể nàng lại mê người đến vậy, khiến chàng thử một lần liền không thể dừng lại được. Hai bầu ngực trơn láng, mềm mại, làm chàng yêu thích chẳng thể rời tay, cái miệng nhỏ ngọt ngào như rót ra mật, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Vốn chỉ nghĩ đùa giỡn nàng một chút, vậy mà hiện tại lại không thể buông tay. Hơi rượu bốc lên, hòa với mùi hương thiếu nữ như mê như say, chàng đã chẳng thể tỉnh táo nổi nữa, trong đầu chỉ khao khát muốn đem “tiểu huynh đệ” của mình xuyên vào hoa huyệt non mềm dụ hoặc của nàng, “bắt nạt” nàng đến khóc.

Hạ Hầu Lẫm buông tha đôi môi ướŧ áŧ của Tô Vân Oản, để cho nàng hít lấy không khí. Còn chàng không nhàn rỗi một đường hôn xuống cần cổ. Đôi tay không tự giác xé mở đống y phục chướng mắt che lấp thân thể xinh đẹp của nàng. Bộ ngực sữa căng đầy thoát khỏi sự kìm kẹp của áo yếm nảy ra ngoài, trắng nõn nà, tròn đầy, mềm mại vừa nhìn thấy đã muốn ăn trọn.

Yết hầu Hạ Hầu Lẫm nhấp nhô lên xuống, cúi đầu ngậm lấy trái mân côi đỏ hồng, mê hoặc.

Tô Vân Oản cảm thấy ý thức dần trở nên mơ hồ, chỗ rượu ban nãy uống hình như lúc này mới có tác dụng, đầu óc nàng choáng váng, những cảm giác mới mẻ, kí©h thí©ɧ đổ ập đến làm não bộ của nàng như ngừng hoạt động. Tô Vân Oản không ngừng thở dốc, phát ra những tiếng rêи ɾỉ mờ ám: “Hạ Hầu Lẫm, Thật… Thật ngứa…..a….”

Hạ Hầu Lẫm ngẩng đầu khỏi bầu ngực của nàng, nhìn khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chàng, một luồng lửa nóng bốc thẳng lên đầu. Chàng ác ý nghĩ: thật muốn nhìn thấy bộ dạng khóc lóc, van xin của nha đầu này: “Nha đầu, ngứa chỗ nào?”

Tô Vân Oản nhìn Hạ Hầu Lẫm bất động, toàn thân cảm thấy không ổn, rấm rứt khóc lên: “Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy cả người đều ngứa.”

Hạ Hầu Lẫm bởi vì động tình mà thanh âm khàn khàn, trầm thấp nói: “Ngoan, chờ một chút nữa sẽ không ngứa nữa.” Sau đó tiếp tục cần mẫn mυ"ŧ mυ"ŧ mân côi đỏ hồng. Hai đỉnh đồi nhờ sự chăm chỉ của cái miệng nào đó mà càng lúc càng đứng thẳng. Hai tay Hạ Hầu Lẫm cũng không chịu nhàn rỗi rời xuống dưới, ý đồ cởϊ qυầи lụa của Tô Vân Oản.

Khi chàng sờ đến giữa hai chân Tô Vân Oản, khóe miệng không khỏi tà tứ cong lên: “Nha đầu ngốc, ướt đến thế này…”

Tô Vân Oản đỏ bừng mặt không biết đáp lại thế nào.

Qυầи ɭóŧ mỏng manh của nàng bị ném sang một bên, Hạ Hầu Lẫm dùng ngón tay di chuyển trong miệng hoa huyệt, đùa giỡn hoa hạch non mềm của nàng. Sơ kinh nhân sự*, Tô Vân Oản không chịu nổi những trêu chọc mạnh mẽ này khiến thân dưới mẫn cảm không ngừng tiết ra hoa dịch.

*sơ kinh nhân sự: lần đầu trải qua việc gì.

“Oản Oản nhìn này, đây chính là thứ chảy ra từ hoa huyệt của muội, nào nếm thử đi…” Hạ Hầu Lẫm vừa dứt lời, liền đặt ngón tay thấm ướt hoa dịch lên miệng nàng, mị hoặc dụ dỗ: “Ngoan, liếʍ một cái.”

Hai mắt Tô Vân Oản đỏ bừng, khéo miệng Hạ Hầu Lẫm không tự giác cong lên, khuôn mặt lúc bình thường cương trực, khí khái, nay lại hết sức tà khí, mị người. Nàng như bị thôi miên, chiếc miệng nhỏ rướn lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, liếʍ lấy ngón tay chàng.

“Oản Oản nhà chúng ta thật ngoan. Thật ngoan…”

Đôi mắt nàng mê ly, chiếc lưỡi nhỏ cặm cụi liếʍ đầu ngón tay chàng, khiến Hạ Hầu Lẫm cảm thấy như nàng đang cắи ʍút̼ nhục bổng của mình vậy. Bộ hạ bên dưới nóng lên, cương cứng đến phát đau, kêu gào muốn được “tiểu muội muội” Tô Vân Oản yêu thương.

Nhưng Hạ Hầu Lẫm biết, đây là lần đầu tiên của Tô Vân Oản, hoa huyệt của nàng quá nhỏ, sợ không chịu được vị “tiểu huynh đệ” của chàng. Chờ chút nữa, để nơi ấy ẩm ướt hơn, trước tiên phải khiến nàng trải qua một lần cao trào.

Hạ Hầu Lẫm duỗi ngón tay chậm rãi tiến vào hoa huyệt của Tô Vân Oản, mới vừa đi vào, thịt mềm bốn phương tám hướng lập tức xông tới mυ"ŧ lấy tay chàng, khiến ngón tay chàng không động đậy được. Hạ Hầu Lẫm thở hổn hển, khắc chế du͙© vọиɠ của bản thân, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Oản Oản, chỗ này của muội chặt quá, buông lỏng một chút.” Nói rồi liền vỗ vỗ mông nhỏ của nàng. Ai biết chỉ vỗ một cái lại càng khiết hoa huyệt co rút chặt hơn.

“Tê…” Hạ Hầu Lâm cảm thấy ngón tay bị kẹp phát đau, chờ chút nữa côn ŧᏂịŧ đi vào thì phải làm sao. Nghĩ đến trước tiên làm công tác tư tưởng khiến nàng thả lỏng cơ thế đã, thế là chàng lại chậm rãi hôn lên khuôn mặt tinh xảo của nàng. Vừa hôn, vừa kè sát bên tai nàng thì thầm: “Ngoan, Oản Oản,... ngoan nào… buông lỏng…”

Tô Vân Oản không biết làm sao để buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, không biết làm sao để phát tiết ra, lại nhìn Hạ Hầu Lẫm đang dịu dàng hôn mình, thần trí nàng không thoát nổi sự dụ hoặc đó, thế là quay đầu ngậm lấy cánh môi lành lạnh của chàng.

Hạ Hầu Lẫm sững sờ, không ngờ tiểu nha đầu ngốc này sẽ hôn trả lại chàng, còn cuồng nhiệt như thế, vậy là thuận nước đẩy thuyền mυ"ŧ lấy đôi môi ngọt ngào kia. Một bên hôn, đôi tay cũng không buông lỏng, chậm rãi đi vào hoa huyệt bên dưới.

Từng chút, từng chút xâm nhập, hoa dịch bên dưới chảy ra càng ngày càng nhiều, chàng lại tiếp tục cho ngón thứ hai vào, nhanh chóng cọ sát.

Một thứ kɧoáı ©ảʍ đê mê dâng lên, nàng muốn nắm lấy, lại không nắm nổi, giống như có cái gì đó muốn trào ra: “A… Lẫm ca ca, không được, a… Lẫm ca ca, thật chướng, thật là khó chịu…”

Hạ Hầu Lẫm biết nàng đã đến cao trào đầu tiên, ngón tay lần đến điểm nhạy cảm của nàng, không ngừng cọ sát, gia tăng tốc độ…

Tô Vân Oản run lên, miệng nhỏ rêи ɾỉ: “Không được… muốn tới .... Đừng mà… Ô ô ô, đây là cái gì, không được. Hạ Hầu Lẫm, không được… A ~”

Nói xong, trong đầu Tô Vân Oản một mảng trắng xóa, hạ thân ẩm ướt cực điểm, mạnh mẽ phun ra thật nhiều nước, nàng toàn thân vô lực, xụi lơ trong lòng Hạ Hầu Lẫm...