Chương 10: Không phải tô vân oản

“Tại sao đột nhiên lại nhớ đến mấy chuyện khi còn nhỏ nhỉ?” Tô Vân Oản lấy lại tinh thần, múc một gáo nước dội thẳng lêи đỉиɦ đầu, sau đó bơi qua bơi lại trong bể mấy vòng mới tựa vào thành bể tự nhủ: “Tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa chịu nghĩ thông? Chàng căn bản không thích ta, đã nhiều năm thế rồi, vì muốn gây sự chú ý của chàng mà quyết tâm theo đuổi Nam Cung Cẩn Du, kết quả chàng cũng đâu có quay lại nhìn ta một cái chứ...Âm kém dương sai lại thúc đẩy Nam Cung Cẩn Du và Liễu Khanh Khanh thành đôi, đúng là ngoài ý muốn… Hai người chúng ta ở ngoài nháo trò, vô tình lại đẩy hai người kia thành lương duyên… Vậy ta thì sao? Còn phải kiên trì, cố gắng nữa không? Cục diện hiện tại quả là hỏng bét, mất tim lại thất thân…”

Tô Vân Oản thở dài, bất đắc dĩ cười chính mình, nàng đem cả trái tim, cả thân thể này giao hết cho Hạ Hầu Lẫm, không phải đây vốn là quyết định ban đầu của nàng hay sao? Cho nên việc gì phải hối hận...Chỉ là người nam tử lạnh lùng kia nói không muốn cưới nàng, chỉ một câu của chàng thôi cũng đủ khiến trái tim nàng vỡ nát. Ngay từ đầu nàng đã biết rõ đáp án, nhưng vì si mê, vì yêu, như thiêu thân lao vào trong lửa, cuối cùng chỉ có mình tổn thương? Tình yêu làm cho nàng thấp hèn, thảm bại đến mức này.

Tô Vân Oản suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngộ ra được nguyên nhân. Nàng bước ra khỏi bồn tắm, thay bộ y phục Vũ Thu đã chuẩn bị tốt cho mình, rồi thả người nằm dài trên giường. Bởi vì đêm qua vận động quá kịch liệt cho nên Tô Vân Oản vẫn còn có chút mệt mỏi, vừa đặt lưng lên giường lập tức ngủ thϊếp đi.

Vũ Thu chờ hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, mở cửa vào xem thì thấy tiểu thư nhà mình đã ngủ say, liền tiến đến đắp chăn cho nàng, khi chuẩn bị thổi tắt đèn, Vũ Thu tinh ý thấy trên lớp da tinh tế, trắng ngần dưới cổ áo tiểu thư nhà mình có mấy vết đỏ ám muội. Vũ Thu giật mình hoảng sợ, cái này… cái này chẳng phải là dấu vết hoan ái sao? Nàng chắc chắn mình không nhìn lầm, Vũ Thu hoảng hốt cân nhắc có nên báo cho các thiếu gia không? Nhưng nếu bẩm báo với nhị vị thiếu gia thì tiểu thư của nàng phải làm sao? Đây là việc lớn có thể hủy hoại danh tiết của một cô nương! Được rồi! Có lẽ nàng sai! Kia chắc không phải là loại vết tích của việc đó. Tiểu thư nhà nàng bình thường tương đối phóng khoáng, nhưng với tính cách của nàng ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện thế này, tiểu thư còn chưa xuất giá đâu, không thể lớn mật đến mức đó được!

Nhưng hôm qua cả đêm tiểu thư không về… Không được! Không được! Đừng nghĩ linh tinh nữa! Hãy coi như chưa thấy gì đi.

Vũ Thu đấu tranh nội tâm hồi lâu, cuối cùng vội vàng đóng cửa khuê phòng Tô Vân Oản lại, không quên chốt cửa cẩn thận. Tô Vân Oản say sưa chìm trong giấc mộng đẹp không hề hay biết tiểu nha hoàn nhà mình đã nhìn thấy gì, còn phải trải qua dằn vặt, lo nghĩ thế nào.

Tô Vân Oản ngủ rồi, nhưng ở sát vách, Vĩnh Nhạc Hầu Phủ, một người nữa cũng đang trằn trọc, thao thức. Hạ Hầu Lẫm nằm trên giường, đặt tay lên trán, không tài nào đi vào giấc ngủ được.

Mỗi lần nhắm mắt lại, chàng lại nhớ đến Tô Vân Oản, nhớ đến thân hình như hoa như ngọc nằm dưới thân mình yêu kiều thở gấp, nhớ đến thời gian thuở nhỏ cùng nàng quấn quýt bên nhau, nhớ đến… sự bất hòa cứ lớn dần giữa hai người? Chàng và nàng từ khi nào đã đi đến bước này?

Hạ Hầu Lẫm gặp cô nương này khi nàng mới là tiểu nha đầu ba tuổi, cả tuổi thơ của chàng đều cùng với Tô Vân Oản, cứ thế đến khi nàng mười một tuổi, trở thành một tiểu cô nương. Chàng hiểu rõ, nam nữ cách biệt. Mặc dù chàng vẫn hết mực sủng ái nha đầu này, nhưng đồng thời cũng tự nhủ phải kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đặc biệt Tô Vân Oản mười một tuổi đã sớm có những nét đẹp phổng phao, trưởng thành… chàng vẫn nhớ như in ngày nàng lần đầu có nguyệt sự, bị chàng phát hiện.

Năm đó Tô Vân Oản mười một tuổi, Hạ Hầu Lẫm mười bốn tuổi.

Thư phòng Hầu phủ.

Hạ Hầu Lẫm mặc một thân áo bào màu đen thêu tường vân bằng chỉ bạc, ngồi bên bàn hoa lê ở chính giữa phòng, tay ôm một cô nương mặc váy thêu mẫu đơn màu hồng phấn, chính là Tô Vân Oản, một tay cầm quyển sách, ôn tồn nói: “Oản Oản cùng ta đọc sách thì nhất định phải ngồi im lặng, tại sao muội cứ nhích tới, nhích lui vậy hả?”

Tô Vân Oản ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch, ủy khuất nói: “Lẫm ca ca, không phải đâu. Đột nhiên muội đau bụng quá, cảm giác như có cái gì đang chảy ra ở bên dưới…”

Hạ Hầu Lẫm nghe xong sốt ruột, lập tức đứng dậy, đem Tô Vân Oản đặt xuống ghế, cúi xuống nhìn váy nàng. Một thứ chất lỏng đỏ sậm thấm ướt tà váy nàng.

Chàng lo lắng lập tức tháo qυầи ɭóŧ, kéo cao chân Tô Vân Oản lên, chăm chú nhìn vào bên trong. Hoa huyệt nho nhỏ, hồng phấn đóng chặt lại, từng tia máu chậm rãi chảy xuống dọc bắp đùi trắng nõn, tinh tế.

Vừa rồi vì quá hoảng hốt, chàng chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức cởϊ qυầи lót của nàng, bây giờ thấy cảnh tượng này không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, tự mắng mình: ĐÚNG LÀ BẤT CẨN MÀ. Việc này mà cũng quên, đây không phải là triệu chứng lần đầu có nguyệt sự của thiếu nữ hay sao?? Bộp chộp cởϊ qυầи nhỏ của Oản Oản, còn nhìn vào nơi riêng tư của nàng… Nhưng mà tiểu huyệt nhỏ nhắn của Oản Oản quả thật đáng yêu…

Hạ Hầu Lẫm đang tuổi thiếu niên, thân thể khỏe mạnh, dương khí dồi dào, thấy được mỹ cảnh này, người huynh đệ dưới quần không tự chủ được ngóc đầu dậy…

Hạ Hầu Lẫm lắc đầu, tự trấn an bản thân: “Không được! Không được. Oản Oản là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể có ý nghĩ xấu xa như thế với muội ấy.”

Tô Vân Oản nhìn khuôn mặt Hạ Hầu Lẫm lúc đỏ, lúc xanh, hết lắc đầu lại chau mày, nàng hoảng hốt nghĩ hay mình mắc phải bệnh nan y. Nước mắt yên lặng chảy xuống, lạc giọng nói: “Lẫm ca ca, muội bị bệnh sao? Tại sao huynh cứ lắc đầu mãi? Nếu như quả thực muội bị bệnh, huynh cứ thẳng thắn nói ra…”

Hạ Hầu Lẫm lâm vào bối rối, đột nhiên tiếng khóc nho nhỏ vang lên, là Oản Oản. Chàng vội vàng ngẩng đầu, ảo não trả lời: “Không phải đâu Oản Oản, muội không có bệnh, đây là nguyệt sự mà thôi.”

Tô Vân Oản vẫn còn đang thút thít, nghe thấy vậy lập tức mở to mắt, kinh ngạc nhìn chàng: “Nguyệt sự là gì ạ? Không phải là bị bệnh sao?”

Hạ Hầu Lẫm vỗ đầu mình, Tô gia toàn nam nhân, phụ thân cùng các ca ca nàng sao có thể không biết xấu hổ dạy nàng cái này cơ chứ, cho nên Oản Oản có kinh lần đầu cũng không biết. Chàng sao có thể có ý đồ xấu với một cô nương trong sáng, vô tư như nàng chứ. Quả là ý nghĩ bẩn thỉu, xấu xa.

Hạ Hầu Lẫm lấy lại bình tĩnh, giúp Tô Vân Oản mặc quần áo chỉnh chu, sau đó mau chóng bế nàng đến chỗ mẫu thân mình - Hầu gia phu nhân - Từ Tư Mộ.

Hầu gia phu nhân đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi, uống trà, liền thấy tiểu tử nhà mình ba chân bốn cẳng bế nha đầu Tô Vân Oản chạy đến. Bà đau đầu, xoa xoa thái dương,thở dài: TIỂU TỬ NÀY ĐÃ TRƯỞNG THÀNH RỒI MÀ SAO VẪN NÓNG NẢY, VỘI VÃ NHƯ THẾ.

“Mẫu thân, mẫu thân, người mau giúp Oản Oản đi.” Hạ Hầu Lẫm vừa chạy vừa hô lớn.

Từ Tư Mộ vịn vào thành ghế đứng dậy, thầm nghĩ: Nhi tử nhà mình mỗi lần động đến chuyện liên quan đến Tô Vân Oản liền không thể bình tĩnh được. Thật là quá bất công, đối với thân nương* còn chẳng thấy tên nhóc này săn sóc, tận tình như thế. Bà vẫy tay, một ma ma dẫn hai đứa nhỏ bước vào.

*thân nương: mẹ ruột

Hạ Hầu Lẫm vừa vào nhà đã kéo Tô Vân Oản đến trước mặt mẫu thân, cực kỳ gấp gáp nói: “Nương, người mau giúp Oản Oản, hình như muội ấy lần đầu có kinh… Nương biết mà, nhà Oản Oản toàn nam nhân, đều không biết vấn đề này. Nương dạy muội ấy một chút.”

Tô Vân Oản ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Dì Mộ, dì dạy con một chút đi.” Ngữ khí nũng nịu, vô cùng khả ái, dễ nghe.

Từ Tư Mộ nhìn Tô Vân Oản lớn lên, cũng thương nha đầu này từ nhỏ đã không có nương, đối với nàng luôn sủng ái, yêu thương như con gái ruột. Nghe nàng mềm giọng nũng nịu, trong lòng cười nói: Có nguyệt sự rồi sau này sẽ khác, rốt cục cũng có chút hương vị nữ nhi. Bà thân thiết nắm lấy tay Tô Vân Oản, dẫn nàng vào nội thất, dạy nàng cách xử lý khi đến nguyệt sự, cũng như cách sử dụng đai nguyệt sự. (1)

Dạy xong bà để Hạ Hầu Lẫm đưa Tô Vân Oản về nhà.

Đêm hôm đó Hạ Hầu Lẫm có một giấc mơ.

Trong mơ Tô Vân Oản trút bỏ hết quần áo, yêu kiều nằm dưới thân thể chàng. Làn da nàng trắng như một đóa hoa lê tinh khiết, hai đυ.m ngực nhấp nhô, cong lên như một đôi bánh bao hấp căng tròn, tinh tế. Phía trên còn có hai hạt đậu đỏ xinh xắn. Xuống chút nữa, giữa hai chân là khu vườn nhỏ, ôm ấp hoa hạch xinh đẹp, chặt chẽ.

Cảnh tượng này khiến huyết mạch Hạ Hầu Lẫm như sôi lên. Chàng không kìm chế nổi mình, vùi đầu xuống hai bầu ngực tuyết trắng mê người, say sưa cắи ʍút̼ viên đậu nhỏ đỏ hồng. đầu lưỡi vẽ vòng xung quanh hai điểm đỏ mê người này. Một tay nhẹ nhàng nhéo hạt đậu đỏ trên bánh bao nhỏ, tay còn lại vuốt ve bắp đùi, mơn trớn hoa huyệt nhỏ nhắn bên dưới.

Hoa huyệt run rẩy, đỉnh đồi vì kí©h thí©ɧ mà cứng lên trong miệng chàng, ngọt như ứa ra nước mật.

Tô Vân Oản nằm dưới thân chàng khẽ rêи ɾỉ: “Lẫm ca ca ~ nhẹ một chút!” Thanh âm có biết bao nhiêu mị hoặc, giống như mỹ nhân ngư câu mất hồn chàng, khiến chàng trầm mê trong sợ cám dỗ ngọt ngào này, không cách nào thoát nổi.

“Lẫm ca ca… nhẹ một chút.”

Yêu nữ kia dường như không ý thức được sự dụ hoặc của mình, liên tục kêu lên. Hạ Hầu Lẫm hoàn toàn mất khống chế, hung hăng tiến vào bên trong nàng. Mỗi lần đều dùng hết lực, chỉ hận không thể dung nạp nàng vào cơ thể mình.

Tiểu huyệt nhỏ bé phun trào dâʍ ɖị©ɧ, ứa ra một bãi nước lớn, ướt đẫm tay chàng.

Hạ Hầu Lẫm đỏ mắt, đôi con người sâu thẳm, hoàn toàn chìm đắm trong sắc dục. Chàng cúi người, dán lên tai nàng thầm thì: “Oản Oản quả là dâʍ đãиɠ nha, ướt đẫm tay ca ca rồi.”

Côn ŧᏂịŧ giữa hai chân Hạ Hầu Lẫm đã sớm sẵn sàng, vì động tình mà sung mãn ngẩng đầu. Chàng dùng sức xâm nhập vào hoa huyệt của nàng.

Hoa huyệt nhỏ bé mềm mại, ướŧ áŧ như bọt biển, bao chặt lấy chàng, khẽ khàng hút lấy, mơn trớn, như hàng ngàn nụ hôn liên tiếp âu yếm côn ŧᏂịŧ căng trướng, đang điên cuồng đòi hỏi.

Hạ Hầu Lẫm thoải mái rên lên thỏa mãn.

Tô Vân Oản bên dưới vẫn luôn thổn thức không ngừng nói: “Lẫm ca ca… nhẹ thôi….”

Bị thanh âm kiều mị này kí©h thí©ɧ chàng nào còn nghĩ được gì nữa, chỉ điên cuồng muốn nàng, yêu nàng, trong miệng không ngừng tán thưởng: “Oản Oản… Muội chặt quá… Thật thoải mái… Sảng khoái… Oản Oản. Thật muốn làm chết muội…”

Tiểu hoa huyệt bên dưới càng ngày càng chặt chẽ, Hạ Hầu Lẫm thoải mái rong ruổi, phóng túng trong cơ thể nàng, đến khi cả hai người cùng lêи đỉиɦ, chàng bắn hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong hoa huyệt của nàng.

Hạ Hầu Lẫm choàng tỉnh dậy, toàn thân đầy mồ hôi, hạ thân ẩm ướt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm ướt đệm chăn. Chàng ảo não ôm đầu, đây là lần đầu chàng thấy mộng xuân. Nhưng đối tượng lại là Oản Oản! Chàng vậy mà có da^ʍ ý với Oản Oản, còn trong mộng chiếm đoạt thân thể nàng, chàng quả là tên súc sinh, đê tiện!

Hạ Hầu Lẫm thoáng giật mình, chàng cố gắng trấn định nghĩ có lẽ từ nhỏ nữ tử duy nhất ở bên cạnh chàng chỉ có Oản Oản. Chàng lại sủng ái, yêu thương nàng đến vậy. Ngày nhớ đêm mơ. Cái tư tưởng bẩn thỉu này nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước. Oản Oản của chàng, tiểu cô nương chàng chăm sóc từ tấm bé, nhìn nàng lớn lên, khác nào muội muội ruột.

Từ ngày Hạ Hầu Lẫm thấy Tô Vân Oản có kinh lần đầu, liền cố gắng giữ khoảng cách với nàng. Chàng sợ, sợ một ngày không khắc chế nổi bản thân, làm ra chuyện cầm thú với nàng.

Rốt cuộc, tại thời điểm khi chàng mười lăm tuổi, đã gặp được một vị mỹ nhân xinh đẹp tựa tiên nữ, lại cực kì thông tuệ - Liễu Khanh Khanh. Liễu Khanh Khanh cái gì cũng tốt, nhưng tốt nhất chính là nàng ấy không phải Tô Vân Oản… đó cũng là khuyết điểm duy nhất của nàng ấy, Liễu Khanh Khanh không phải Tô Vân Oản.