Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Muốn Được Yêu Thích Trong Truyện Tranh Ta Đã Trả Giá Quá Nhiều

Chương 9: Trung Bình Một Ngày Ở Học Viện Cảnh Sát (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
29.

Những bình luận spoil cốt truyện trên diễn đàn chỉ xoay quanh đến nhóm năm người - ví dụ như vụ thầy Onizuka bị treo lơ lửng trên trần nhà, tất cả mọi người trên diễn đàn cũng đều biết, nói chung nó chẳng khác gì mấy cái livestream drama cả.

Thầy Onizuka thảm, quá thảm...

Đối với những sự kiện khác, Chiyoya Saori đã lục tung cả khu bình luận lên nhưng không thấy bất kì manh mối nào.

Nhưng kỳ thực, đây cũng là một chuyện tốt, rốt cuộc thế giới này không tồn tại bởi manga, nó chỉ giống như một ký lục giả, một cái camera mà thôi.

Bởi lẽ, có đôi khi không thể lợi dụng diễn đàn để thuận tiện giải quyết vấn đề, khó khăn sẽ ngày một lớn hơn nếu người sở hữu nó chỉ chăm chăm để ý diễn đàn sau cùng sẽ dẫn đến tâm lí trở lên yếu đuối, khϊếp đảm.

May mắn thay, Chiyoya Saori ngay từ đầu đã không có ý định dựa vào diễn đàn và các bình luận, thậm chí trừ khi quá mức cần thiết thì cô cũng không muốn lãng phí thời gian để đọc khu vực bình luận.

Mỗi ngày lướt trên diễn đàn cũng giống như việc mỗi ngày kiểm tra bộ nhớ điện thoại... Rõ ràng là có cảm giác rất nhiều, nhưng thực tế lại trống rỗng, chẳng có gì cả!

Do đó, ngay sau khi nhìn thấy người đàn ông gần giống với người trong lệnh truy nã, Chiyoya Saori đã nhanh chóng bắt đầu phân tích tình hình xung quanh.

Xông vào trung tâm mua sắm với một con dao- hành vi rất chủ quan; bắt cóc trẻ em- chọn mục tiêu ngẫu nhiên; đòi đàm phán với cảnh sát- mục đích động thủ.

Người đàn ông độc ác thậm chí còn gϊếŧ cả con gái mình có thể trực tiếp bỏ trốn, nhưng hắn ta lại đến một trung tâm mua sắm cách học viện cảnh sát không xa để thương lượng, hiển nhiên hắn không muốn được khoan hồng hay trả thù xã hội.

Yêu cầu của hắn là cùng cảnh sát đàm phán, mà tiền đề để đàm phán là trong tay hắn nhất định phải có con tin.

Chiyoya Saori không biết hắn muốn nói về điều gì, nhưng đó không phải là trọng điểm.

Mấu chốt là – cô đã phán đoán được mình có thể đánh thắng người đàn ông này, hơn nữa còn có thể lợi dụng ưu thế thân phận để thuyết phục tên tội phạm kia đổi con tin.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là dâng mỡ đến miệng mèo!

Trước tiên, nếu giải quyết thành công vụ này sẽ được xuất hiện trên cốt truyện hàng ngày, điều này chắc chắn sẽ gây ấn tượng cho độc giả.

Hơn nữa con dao trong tay tên tội phạm làm cho Saori có được ngay ý tưởng mới, nó có thể khiến cô không phải nói chuyện trong một đoạn thời gian.

Dù sao cũng là một người đã từng chết một lần, sống lại là nhờ diễn đàn manga, chức năng của một vài phương diện trên cơ thể Saori đã có chút rối loạn.

Mặc dù không ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng Saori không thể chịu đựng được vào một ngày nào đó những sai lầm có thể xảy ra.

Chính vì đang trong thời kỳ vỡ giọng* nên giọng nói của cô có hơi sắc bén khi nói to, vốn dĩ Saori định sẽ không nói lời nào trong khoảng thời gian này, nhưng đúng lúc Học viện Cảnh sát lại gửi giấy báo danh.

Nếu không phải có tên tội phạm này ở đây, thì có lẽ Saori đã tự mình làm một dao rồi.

Khụ, dù sao, sau một hồi suy nghĩ, ỷ vào bản thân có giá trị vũ lực tuyệt đối cùng ngoài hình mang tính lừa tình cực cao, Chiyoya Saori đã nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó với tên bắt cóc ngay trước mắt.

30.

"Người bên trong, chúng tôi mời anh ra ngoài." Tiếng hô của cảnh sát truyền qua khe cửa, "Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói, đừng làm tổn thương đứa nhỏ."

Đứa trẻ bên trong nghe được động tĩnh bên ngoài của người mẹ nhưng nó vẫn cố gắng che lại miệng vì sợ chọc giận đến tên tội phạm, ấy thế mà tiếng khóc nức nở vì sợ hãi vẫn bật ra.

“Mẹ ơi!”

Nghe thấy âm thanh bên ngoài, bé con vốn đã cố im lặng lại không kìm được tiếng khóc, nó đập cửa, nhưng cửa đã bị tên bắt cóc khóa chặt lại.

"Im!"

Tên tội phạm mất kiên nhẫn rống to, hướng ra ngoài cửa hét lớn: "Lũ cặn bã, trả lại con cho tao! Nếu ba mươi phút nữa mà chúng mày không đưa con bé đến đây, tao sẽ gϊếŧ hai thằng nhóc này!”

Cảnh sát: "Tại sao con gái anh lại ở chỗ chúng tôi được? Liệu có phải có hiểu nhầm gì không? Trước hết anh bình tĩnh lại đã, chúng ta mở cửa rồi nói!"

"Tao không mở!" Cảm xúc tên bắt cóc trở lên kích động, “Ha ha, đừng hòng lừa được tao, mở cửa là chết, giống như cái đồ giả kia... Chúng mày trả con cho tao!"

"Con bé cần phải uống thuốc, nếu không uống thuốc, nó chắc chắn không phải con tao..."

Mở cửa thì sẽ chết sao? Đồ giả? Tại sao con gái anh ta phải uống thuốc?

Tên bắt cóc rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần, ngay cả nói cũng không mạch lạc, cả người hắn run lên bần bật, lưỡi dao sắc bén đã cứa vào con tin trước mặt, để lại một vệt máu.

Thanh niên tóc đen đang bị bắt làm con tin lặng lẽ dùng ngón tay thu hút sự chú ý của đứa nhóc làm nó giảm bớt căng thẳng, đồng thời cụp mắt xuống để phân tích tình hình.

Đôi mắt xám đen ánh lên sự bình tĩnh và lý trí, không có vẻ sợ hãi khi tính mạng bị đe dọa.

Bây giờ Toru không thể trực tiếp tấn công tên tội phạm bởi đứa trẻ đang đứng bên cạnh cậu dựa vào cửa, cho dù có thể đoạt lấy con dao, cũng không thể đánh bất tỉnh tên kia bằng một đòn, đứa nhỏ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

Nếu cậu muốn đánh bất tỉnh tên này với vị trí hiện tại thì rất khó – bởi nó quá gần cửa.

Hơn nữa...

Toru nhìn con dao gọt hoa quả bị tên tội phạm nắm chặt, ngoài màu đỏ tươi còn có một vết đỏ sậm đã bị oxi hóa, mặc dù đã được rửa sạch nhưng vẫn hằn lên những đường vân sẫm màu.

Honde Taichi chính tay gϊếŧ con gái mình là Honde Mirai, nhưng hắn lại nghĩ cảnh sát đã bắt đứa bé đi.

Nếu không uống thuốc, thì không phải là con gái hắn.

Giả sử đem những thông tin này liên kết với nhau, thì đại khái quá trình sẽ là: Honde Taichi đã yêu cầu con gái mình uống một loại thuốc nào đó trong khoảng thời gian mà hắn quy định nhưng Mirai đã không chịu uống. Taichi nghĩ rằng đó chắc chắn không phải là con gái của hắn và đã ra tay sát hại con bé ngay lúc nó mở cửa, còn con gái thật đã bị cảnh sát bắt mất.

Tóm lại đây là một suy đoán vớ vẩn, nhưng đối với người không bình thường thì nó lại rất hợp lí.

Cảnh sát rõ ràng đã đi điều tra vụ án, nhưng ngay sau khi biết được chân tướng cái chết của Mirai, tất cả mọi người đều có chút khó nói nên lời, thậm chí một cảnh sát trẻ tuổi phải lên tiếng chửi bới.

Trong nhất thời, không khí có chút lúng túng.

Cảnh sát không có khả năng đem thi thể của Mirai đến, nhưng nếu không nhìn thấy mặt của Mirai tên tội phạm chắc chắn sẽ không thả con tin.

Toàn bộ hiện trường chỉ nghe thấy tiếng khóc của hai mẹ con cách nhau một cách cửa.

Càng kéo dài thời gian, người bên trong càng bất lợi.

Một người đàn ông cường tráng trên tay cầm một con dao, cùng với một đứa trẻ yếu đuối và một thanh niên trong không gian kín, đó chẳng khác gì một tổ hợp tuyệt vọng.

Người phụ trách vụ án này là thanh tra Takada Ichigo với thân hình vạm vỡ cùng với vết sẹo dài trên mặt, ông cau mày xem camera: "Tại sao lại có học viên cảnh sát ở đây? Cậu ta có liên quan gì đến tên tội phạm kia không?"

"Cậu ta là khóa mới của Học viện Cảnh sát, không có liên quan đến Honde Taichi, nói chung là thuộc trường hợp hăng hái làm việc nghĩa nhưng lại đánh giá sai năng lực của bản thân."

"Dũng cảm là tốt, nhưng liều quá." Takada Ichigo lắc đầu, "Liên hệ với Cục để xin cấp phép sử dụng biện pháp đặc biệt, cho phun khí thôi miên, rồi tìm chuyên gia đến trấn an tội phạm."

"Thanh tra Takada, như vậy thì trễ mất!" Một cảnh sát khác vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: "Tên kia nói hắn không đợi được nữa, trong vòng ba phút cuối nếu không mang con gái hắn tới, sẽ lập tức xuống tay với con tin!"

Takada Ichigo đập bàn: "Tìm người giả làm con gái của hắn thì sao?"

"Vô dụng thôi!" Cảnh sát trẻ khóc không ra nước mắt, “Kiểu gì hắn chả hỏi – bố làm món nào ngon nhất thì giải quyết sao được?"

Takada Ichigo sững sờ, loại tình huống này phá cửa xông vào cũng vô dụng!

...

"Con gái của anh hẳn là một đứa nhỏ rất ngoan nhỉ?" Chàng trai tóc đen cố gắng nói chuyện với tên bắt cóc nhằm kéo dài thời gian, "Con bé không phải đang đợi anh ở nhà sao?"

Tên tội phạm sửng sốt chốc lát: "Mirai... Rất ngoan, nhưng có đôi khi nó có chút nghịch ngợm, không chịu uống thuốc. Nếu nó không uống thuốc thì nó chắc chắn không phải con gái tôi."

"Con bé bị cảnh sát bắt mất rồi!" Taichi đột nhiên trở nên kích động, "Bọn họ đánh tráo con gái tôi với hàng giả. Bác sĩ Somura nói đúng, biết thế đã không đưa con bé đến cái trường rác rưởi kia!"

Manh mối mới xuất hiện.

Chiyoya Toru cau mày, tên tội phạm đang trở nên kích động, vết thương trên cổ cậu càng lúc càng sâu. Tay trái của Taichi giữ chặt lấy cẳng tay của cậu, không cách nào thoái ra được.

Càng bất ổn hơn chính là, cậu nhóc này xem không ít TV, hiểu được vài “tri thức” nên vừa ngẩng đầu nhìn thấy máu liền ngay lập tức nghĩ rằng mình và anh trai kia sẽ chết cùng nhau, càng khóc to hơn, thậm chí còn lấy hết can đảm để đánh tên tội phạm.

"Huhu, tên ác ôn, Kamen Yaiba sẽ trừng phạt ngươi! "

Bầu không khí cả bên ngoài lẫn bên trong đều cùng bùng nổ một lúc.

"Phá cửa!" Takada Ichigo quả quyết nói, "Không thể ngồi yên như thế này được!"

Những kẻ gϊếŧ người một khi đã có tiền án thì phạm tội lần thứ hai sẽ gọn gàng và cực đoan hơn, không thể cứ chờ kỳ tích xảy ra mãi được.

Trong phòng nghỉ, tên bắt cóc mệt mỏi vì tiếng khóc của đứa trẻ, hắn đã không còn lương tay.

Hắn ta cầm con dao bằng tay phải, khóa cổ Chiyoya Toru bằng tay trái, khi nắm tay mềm nhũn của đứa trẻ đánh lên chân hắn, Taichi liền cầm ngang con dao đâm vào gáy nó.

Khoảng cách này quá gần, đầu của đứa trẻ chỉ cách khuỷu tay của hắn ta mấy chục cm, không đến một giây là có thể đâm trúng mục tiêu.

Nhanh như chớp, cậu thanh niên vốn bị hắn giữ chặt bất ngờ vùng lên, dùng tay phải xoay lưỡi dao đâm sang một góc khác.

Nhưng vì khoảng cách quá gần, cho dù lưỡi dao sắc bén đã đổi hướng thì đứa trẻ ngẩng đầu lên cũng có khả năng sẽ bị thương.

Để tránh cho cậu nhóc bị thương, Chiyoya Toru trực tiếp từ bỏ mọi biện pháp tự phòng vệ, huých khuỷu tay vào khớp tay của tên tội phạm, rướn nửa người về phía trước rồi ấn bàn tay đang cầm con dao xuống.

"A!!!" Tên bắt cóc gầm lên đau đớn, dùng tay trái nện vào lưng cậu thanh niên.

Ở một góc không ai nhìn thấy, chàng trai trẻ hơi hướng con dao gọt hoa quả lại gần về phía mình, ngay cả tên tội phạm vốn đang cầm dao cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì trong tình huống kích động này.

Vì thay đổi vị trí, Chiyoya Toru nghiêng người rồi trượt khỏi vòng tay của Taichi.

Cậu trai đứng trước mặt đứa trẻ, nắm chặt lấy bả vai tên bắt cóc, quật ngã về phía bên trái.

Người đàn ông to cao mạnh mẽ trực tiếp bị ngã văng xuống đất như chiếc chong chóng xoay vòng.

Cầm con dao gọt trái cây dính đầy máu trên tay, hắn ta bay lên không trung rồi rơi bộp xuống đất.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, không quá ba giây, giống như Kamen Yaiba trên TV, một khi công lý đến toàn bộ bóng tối sẽ vỡ tan.

"Rầm!"

Cửa phòng nghỉ bị mấy người to cao xông vào phá ra, phát ra tiếng vang cực lớn.

Thanh niên vội vàng bế đứa trẻ cứng đờ người sang một bên rồi xoay người quay lưng về phía đám đông, trực tiếp ngồi lên trên khóa chặt tên tội phạm đã ngã xuống.

"Yuta!" Bà mẹ trẻ lao ra, ôm chầm lấy đứa con của mình.

Lúc này đứa trẻ mới bừng tỉnh, trên mặt vẫn còn vài giọt máu, khiến người mẹ vô cùng hoảng sợ.

Thằng bé kêu lên rồi vừa khóc vừa mếu: "Mẹ ơi, anh, anh kia..."

Takada Ichigo cau mày đi tới, thanh niên tóc đen ghì tay lên lưng tên tội phạm, tay còn lại giữ chặt hắn. Vừa thấy ông đi tới, cậu thanh niên liện nở một nụ cười ôn hòa.

Mặc dù động mạch không bị thương nhưng máu rỉ ra từ cổ cậu trai vẫn trượt xuống da, nhuộm đỏ cổ áo của bộ đồng phục Học viện Cảnh sát.

Thanh tra Takada sắc mặt khẽ biến, đang định gọi người thì lại thấy cậu thanh niên nhẹ nhàng giơ tay trái lên, chỉ vào sau lưng của hắn, "Suỵt" một tiếng.

[—Xin lỗi, tôi đã làm bọn trẻ sợ.]

________________________

Chú thích * : Con gái vẫn có thời kỳ vỡ giọng, chỉ là tỷ lệ xảy ra thấp hơn con trai mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »