Chương 2: Trung Bình Một Ngày Ở Học Viện Cảnh Sát (2)

5.

Khu nội trú của bệnh viện có tổng cộng sáu tầng, hai bên trái phải có thang bộ lên xuống, ở giữa là hai thang máy rộng rãi, cách thang máy không xa là quầy trực, những phòng còn lại là phòng bệnh được đánh số lần lượt theo thứ tự.

Phòng nơi Chiyoya Saori nằm là phòng phía trong cùng của bên phải tầng ba, đây là nơi có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang.

Lúc này đây, trong tay Saori là cái then cửa được một thế lực thần kì nào đó hối thúc cầm theo, dựa vào bức tường sơn màu xanh lục, đôi mắt xám đen phản chiếu trò hề cách đó không xa.

[Bà nên xem xét lại bản thân đi, thân ái ạ.]

Hệ thống lượn quanh tai Saori, chép miệng nói đểu, [Ở bệnh viện mà cũng gặp được án mạng, vậy mà không đi làm thám tử, tiếc quá trời tiếc luôn á.]

Chiyoya Saori nhịn không được, trong đầu phản bác lại, [Thì ban đầu tao vốn là muốn đi làm thám tử mà! Người tính có bằng trời tính đâu.]

Nếu không phải vì vụ hỏa hoạn mười năm trước, hiện tại cô có lẽ đã sớm trở thành nữ thám tử trung học rồi—à không, sinh viên mới đúng.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại, với tư cách là một thám tử, cô sẽ chẳng bao giờ vượt qua nổi các nhân vật chính là thám tử đã được tác giả đặt nền móng từ trước, huống chi Saori không nghĩ rằng cô có thể thông minh hơn nhiều so với các nhân vật chính.

[Lại phải đền tiền cái then cửa, bà còn bao nhiêu tiền? Độc giả hẳn là thích những người giàu có, nhỉ?]

[Mà nói... Nếu có tiền một chút thì mua gối ôm hình slime đi.]

Saori không thể chịu nổi cái sinh vật lắm mồm này được nữa, trực tiếp đe dọa, [Còn nói nữa tao khiếu nại mày!]

Kết thúc cuộc nói chuyện vô tri với hệ thống, Saori quan sát hiện trường.

Trước mắt Saori, là những đường nét mà chỉ cô có thể nhìn thấy đang dần xuất hiện, lấp đầy và phân loại các thông tin khác nhau, rồi hiển thị chúng.

Nơi sự cố phát sinh là tại quầy trực, giá trị sinh mệnh lần lượt hiển thị +3, -1, +1.

Một người đàn ông cường tráng mặc áo phông màu xanh nước biển, đầu đội mũ lưỡi trai và trên tay là khẩu súng Togarev, hắn không ngừng chửi bới y tá duy nhất có ca trực tại đây.

"Chuẩn bị phòng bệnh cho tao nhanh lên! Con gái tao chỉ tạm thời hôn mê thôi! Gọi cả bác sĩ nữa, truyền dịch xong là con bé có thể tỉnh lại!"

Bên cạnh hắn là một bé gái đang ngồi trên xe lăn. Nếu không nhìn lầm, thì lấy dáng ngồi cứng đờ kia cùng với khớp xương có độ cong không bình thường, có lẽ giờ phút này cô bé không còn là nhân loại, giá trị sinh mệnh bằng -1.

"X-xin lỗi anh, đây là khu nội trú, bình truyền dịch không có ở đây, tầng này cũng không còn phòng trống..."

Trên má y tá có vết màu, trên người không có vết thương. Có vẻ như đồng nghiệp đứng bên cạnh nữ y tá đã bị bắn và ngã xuống đất nơi khuất với tầm mắt của Saori. Tuy nhiên, vẫn có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ vì đau, chứng tỏ người bị bắn chưa chết, giá trị sinh mệnh bằng +1.

Theo thói quen, Chiyoya Saori đem cảnh tượng trước mắt biến thành một loại trò chơi mô phỏng trong bộ não, nhằm che đi cảm xúc sợ hãi nhốn nháo trong lòng.

Nghe được tiếng súng ở cự ly gần, hầu hết người bình thường sẽ không chọn tò mò ra xem, ngoại trừ vài bệnh nhân có gan lớn thò đầu ra ngoài. Tuy nhiên, thấy cảnh tượng trước mắt cũng nhanh chóng trốn chui, trốn lủi.

Giảm bớt số lượng người không liên quan can thiệp, tiến độ thuận lợi +10%.

Nữ y tá kia vì quá sợ hãi bắt đầu nói năng lộn xộn, rất có khả năng sẽ khiến tên tội phạm phát cáu. Phân tích từ nét mặt của hắn, tên đó sắp mất kiên nhẫn.

Giả sử cùng lúc tiếng súng vang lên liền báo cảnh sát, như vậy khoảng cách cảnh sát đuổi tới còn bảy phút, mà xác suất cảnh sát có thể thành công khuyên bảo tên tội phạm chỉ có 30%.

Kết thúc tính toán trong 30 giây. Sắp xếp thông tin trong đầu một lần cuối, Saori không chút do dự đứng thẳng dậy đi đến chỗ tên tội phạm. Tuy nhiên, vừa rời khỏi chỗ được hai bước tay đã bị kéo lại.

Saori quay đầu, thấy năm người mặc đồng phục của Học viện Cảnh Sát đang ngồi ngay sau.

Morofushi Hiromitsu buông cánh tay của cô ra, thấp giọng nói, "Đừng hành động hiếu suy nghĩ, tên kia có súng, mà ông còn đang bị thương nữa."

"Mấy người chúng ta tụ hết một chỗ thế này sẽ gây chú ý mất." Furuya Rei nói, "Ông lui về phía sau đi Toru, tôi sẽ đi đánh lạc hướng tên tội phạm, rồi lớp trưởng sẽ cướp súng hắn."

Chẳng sợ chỉ là vừa mới vào Học viện, mấy thanh niên cũng không một ai lùi bước dù cho đang đối mặt với tội phạm nguy hiểm, cứ việc trong mắt bọn họ còn có sự khẩn trương.

Chiyoya Saori chớp chớp mắt, đến giờ phút này, cuối cùng cô cũng đã hiểu lí do tại sao bọn họ lại được yêu thích đến như vậy.

—— Ừ thì kế hoạch cũng hay đấy. Nhưng mà hay hơn khi mấy con tinh tinh này không mặc đồng phục của Học viện Cảnh sát.

Bệnh viện này cách Học viện rất gần, vậy nên các học viên thường chọn vào đây để thăm khám vết thương trong quá trình tập luyện, và đó cũng là lí do không ít cảnh sát cũng thường xuyên lui tới.

Mà không biết vì ma xui quỷ khiến gì tên tội phạm lại chọn trúng cái bệnh viện này. Đây là không đem cảnh sát để vào trong mắt hay là muốn đồng quy vu tận với cảnh sát đây.

Mặc kệ là nguyên nhân nào, nếu để hắn nhìn thấy học viên của Học viện hay cảnh sát, thì chắc chắn sẽ khiến hắn xúc động. Mà lúc này, trong tay hắn lại có con tin.

Saori chỉ quần áo bọn họ rồi lại chỉ vào bộ đồ bệnh nhân mình đang mặc. Thoáng tự hỏi một chút, ngón tay thon dài ra hiệu mấy con số.

Không chờ mấy người kịp phản ứng, cô liền giấu then cửa dưới tay áo, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Hiromitsu muốn theo sau, nhưng bị Hagiwara giữ chặt, "Toru nói đúng, nếu để tên kia thấy được đồng phục chỉ sợ là muốn phản hiệu quả."

"Một thân một mình còn muốn làm anh hùng!" Matsuda nghiến răng nghiến lợi, "Tính ngày nào cũng nằm viện sao!"

"Mấy con số kia..." Furuya Rei ngẩng đầu nhìn số phòng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Date Wataru nắm chặt bộ đồng phục trên người mình, ho một tiếng.

Mấy thanh niên tuổi trẻ sức trâu, sao có thể đứng yên khi để bạn mình đối mặt với tội phạm được. Bằng một cách ăn ý nào đó, họ liếc nhau, không chút do dự cởi đồ tại chỗ.

Furuya .Vẫn còn đang hỏi ý nghĩa con số. Rei "......"

Manh động quá vậy!!!

6.

Chiyoya Saori khá tự tin về kĩ thuật diễn của bản thân. Ba năm trước, khi mới chuyển đến phố Beika, thì tình cờ hàng xóm của cô lại là gia đình nhà Kudo, nhân vật chính của manga.

Kudo Yukiko vốn đã giải nghệ từ khi đi lấy chồng nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp dịch dung sơ sài của Saori. Sau khi biết cô học được chút ít thuật dịch dung từ Kuroba Toichi, Yukiko liền coi cô như sư muộn, và chỉ dạy không ít kĩ thuật diễn xuất.

Lúc này đây, Saori vào vai là một bệnh nhân "Tuy sợ hãi những vẫn muốn lo chuyện bao đồng", nhân lúc bọn họ không chú ý, "Vèo" một cái xuất hiện bên cạnh bọn họ.

"Bố trí cho tao một phòng bệnh ngay và luôn!" Tên tội phạm vẫn còn kích động gào lên với y tá, "Khẩn trương lên! Nếu Mina có chuyện gì, tao gϊếŧ mày!"

Nữ y tá cắn chặt môi dưới, thái dương ướt đẫm đổ mồ hôi lạnh, không dám nói gì, và thậm chí còn không để ý đến Chiyoya Saori vừa lướt qua.

Mới gần đây, vừa xảy ra sự cố tai nạn giao thông liên hoàn, bệnh viện đã sớm chật kín chỗ, căn bản đã không còn phòng trống!

Nếu tự tiện mang tên tội phạm vào phòng bệnh, bản thân thì có thể không sao nhưng bệnh nhân trong đó thì phải làm sao bây giờ!

Cô không thể làm được!

Cho dù mình sẽ có khả năng bị bắn như đồng nghiệp, máu chảy ròng ròng trên mặt đất, nhưng Kamikawa Nana tuyệt đối không thể để bệnh nhân bị nguy hiểm!

Bỗng nhiên, cục diện bế tắc bị phá vỡ, một thanh niên mặc đồ bệnh nhân chạy ra không biết từ khi nào đã đứng cạnh tên tội phạm, còn nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay hắn.

"Ai!" Tay của tên tội phạm run lên, súng phát ra âm thanh "cành cạch", khiến cho người nghe được không khỏi khẩn trương.

Sắc mặt của Kamikawa Nana nháy mắt trắng bệch, cô biết cậu thanh niên tên Chiyoya Toru này. Mấy hôm trước vì làm việc nghĩa cứu người nên mới bị thương, nằm phòng số 310.

Cậu thanh niên kia lớn lên đẹp, cười lên thấy ôn nhu, chỉ là thân hình nhìn hơi ốm yếu, sức khỏe không tốt cho lắm. Hơn nữa bị thương ở cổ nên mấy ngày nay không nói được gì, mấy y tá trong bệnh viện đều coi tên nhóc đó như em trai mà chăm sóc, thỉnh thoáng còn mang ít sách đến cho hắn đọc đỡ buồn.

Nhưng mà sao thằng nhóc đó lại chạy ra đây!!!

Kamikawa Nana điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Chiyoya, nhưng đối phương cứ như không nhìn thấy. Thậm chí còn nở nụ cười chân thành với tên tội phạm, sau đó thằng bé quay đầu, chỉ vào cuối hành lang vắng tanh.

"Cái gì?" Tên tội phạm cầm súng nhắm vào cậu thanh niên, giọng nói như muốn gϊếŧ người, "Nếu mày dám kéo dài thời gian trị liệu của Mina, tao sẽ bắn mày!"

"Làm, làm ơn đừng động thủ!" Kamikawa Nana run rẩy lên tiếng, "Thằng bé chỉ là..."

Trước khi nữ y tá kịp nói điều gì thêm, Chiyoya Saori không chút do dự nắm lấy tay của cô gái trẻ hơn mình có vài tuổi, bàn tay khô lạnh chạm vào bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thành công khiến chị y tá im lặng.

Saori trực tiếp kéo y tá ra khỏi quầy trực.

Tên tội phạm không hiểu hành động của hai người, nhưng thấy y tá nguyện ý rời khỏi quầy, liền lộ ra một nụ cười có chút vặn vẹo, "Tao hiểu rồi, mày muốn dẫn đường cho tao sao? Tao cần một phòng bệnh để Mina nghỉ ngơi."

Hắn nhìn về phía Chiyoya Saori, không khách khí nói: "Ê, mày, lại đây đẩy xe lăn cho tao."

Kamikawa Nana bị dọa sợ lâu như vậy, đã sớm không còn sức lực, cô dựa vào người của Saori để đứng vững, trên mặt hiện lên nét hoang mang cùng lo sợ.

Chị yên tâm, có em ở đây rồi.

Cậu thanh niên dùng khẩu hình miệng trấn an cô, sau đó lại buông tay Nana, giả vờ không đứng vững ngã về phía sau, vừa lúc chạm vào khẩu súng nằm trên tay phải của kẻ bắt cóc.

Súng Tokarev có một đặc điểm, khi chốt an toàn bị lệch về giữa thì sẽ tự động khóa lại.

"Này, mày làm gì!" Tên tội phạm cao giọng mắng chửi, âm thanh của hắn át cả tiếng "cành cạch" khóa chốt của súng.

Cậu trai quay đầu lại cười xin lỗi, đẩy xe lăn đi về phía trước thẳng một mạch không ngoảnh lại nhìn.

Tên tội phạm bị phân tâm lực chú ý, hắn đem súng để sau lưng, sau đó kéo cô y tá sang một bên.

Tim của cô y tá Nana đập mạnh thình thịch, cô ngước mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, phát hiện từ lúc sự việc xảy ra đến giờ mới chỉ có 4 phút trôi qua.

Mà Chiyoya xuất hiện, đến khi thằng nhỏ hấp dẫn lực chú ý của tên tội phạm, trên thực tế cũng không đến một phút thời gian.

——Mọi thứ cứ như đang mơ vậy.

Nana ngó trái ngó phải, bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của những đồng nghiệp khác đang trốn trong hành lang không dám hành động thiếu suy nghĩ.

7.

Tiếng xe lăn lốc cốc, tiếng bước chân loạng choạng và tiếng thở nặng nề, thô ráp từ tên tội phạm phía sau vắt ra từ cổ họng.

Mùi khói thuốc súng, mùi máu tươi, mùi của thi thể cùng nước sát trùng. Vô số tin tức đan chen trong đầu, nát ra thành từng mảnh, phân tán thành những giá trị trên bảng giao diện mà chỉ Saori thấy được, cô yên lặng đếm trong lòng.

"304, 306, 308......"

"310!"

Bước chân đột nhiên dừng lại.

"Thằng chó! Mày muốn chết à!?" Tên tội phạm đột nhiên hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, tay kia không chút do dự lấy khẩu súng lục, nhắm thẳng Chiyoya Saori bóp cò.

Nhưng cảnh tượng máu me mà hắn nghĩ đến đã không xuất hiện, súng trong tay hắn giờ không khác gì súng đồ chơi, không có bất kì phản ứng nào.

"Sao mày dám ngăn cản Mina đi chữa bệnh!" Tên tội phạm ném khẩu súng sang một bên, mắt đỏ lừ, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu thanh niên thoạt nhìn gầy yếu kia dễ dàng như xé tan một con gà con, hắn gào lên, "Mày đi chết đi!"

Nhưng hắn chưa kịp đυ.ng được đến sợi tóc của cậu trai trẻ đã bị đối phương lấy cái then cửa không biết từ đâu lôi ra, đập thẳng vào đầu.

Mặc dù có sự hỗ trợ của then cửa, nhưng tên kia sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được, thậm chí nói, một khi Saori tính sai một bước, rất có khả năng bị phản đòn.

Nhưng vấn đề là, hiện tại ở đây không phải có mỗi riêng cô.

"Phanh!" Căn phòng mất đi then cửa bỗng nhiên mở ra, đập vào tường phát ra âm thanh khó nghe.

Năm cậu thanh niên cởi trần không mặc áo lao ra hét như đang đóng phim Tarzan.

Có khả năng đấu vật tốt nhất là Date Wataru cùng Furuya Rei một trái, một phải vặn tay tên tội phạm về phía sau, đá vào chân hắn, bắt hắn quỳ xuống.

Hagiwara Kenji kéo Saori cùng chị y tá sang một bên, đề phòng hai người vô tình bị thương.

Morofushi Hiromitsu đẩy chiếc xe lăn chắn lối đi sang một bên để tránh va chạm.

Matsuda Jinpei nhặt khẩu súng bị ném vào một góc, sau khi kiểm tra xong liền tháo băng đạn ra.

Nhờ vào sự phối hợp ăn ý, sự việc đến đây là kết thúc.

"Đã xong! Tên ngốc này! Khua tay múa chân vài cái đã trực tiếp xông vào, không biết nguy hiểm là gì hả!?"

Hagiwara Kenji đặt tay ở Chiyoya Saori trên vai, tùy ý lau mồ hôi trên trán: "Đúng là nguy hiểm thật, nếu không phải Furuya phản ứng nhanh, chúng ta đã không thể giải quyết nhanh như vậy."

Chiyoya Saori cũng cảm thấy bản thân mình lần này có chút lỗ mãng, không biết có phải do bị ảnh hưởng từ cốt truyện hay không mà bản thân cô lại có cảm giác tín nhiệm mấy đồng chí kia.

Nhưng nếu là như vậy, thì đây chính là bước đầu giành thắng lợi!

Saori lấy lại bình tĩnh sau khi thấy kế hoạch bước đầu thành công, giao diện hệ thống biến mất, hình ảnh của năm người kia cũng dần rõ ràng hơn.

Vừa định cười tặng cho mấy lời khen, kết quả lại thấy một đám tinh tinh sức dài vai rộng đang bán khỏa thân.

Vừa đánh ngất tên tội phạm, Furuya Rei cùng Date Wataru đứng dậy, mát con mắt!

Bên cạnh là Matsuda Jinpei đang cầm một đống linh kiện, thì thầm, "Chốt an toàn đã bị khóa từ trước." Hắn đứng dậy ngẩng đầu, nói một cách tự nhiên "Toru, ông làm à?"

Chiyoya Saori: "!"

Hagiwara Kenji vỗ vỗ bả vai cô, khen một câu, "Không ngờ ông lại am hiểu súng đến như thế."

Chiyoya Saori giờ đây giống như một người máy bị rỉ sắt tỷ năm không được bảo hành, mỗi chuyển động đều phát ra âm thanh "ken két", cô hơi hơi cúi đầu, liền thấy được cơ bụng của Hagiwara Kenji.

Má! Lại còn sáu múi!

Chiyoya Saori: "!!!"

Tự nhận bản thân là cái chiếu đã trải, nhưng chưa bao giờ Saori gặp qua cảnh tượng này, càng đừng nói với khoảng cách gần như vậy. Phút chốc, mặt với tai cậu thanh niên (Trên thực tế là cô gái trẻ) liền đỏ ửng lên.

Mấy đứa hâm này sao lại cởi trần đi đánh nhau cơ chứ!!!