Chương 18

Ban đầu, Chúc Tử Linh hơi bực bội, nhưng ánh mắt nhanh chóng bị mười mấy món điểm tâm hấp dẫn trên bàn thu hút. Cậu lập tức chuyển từ bất mãn sang hưng phấn, giọng nói còn hơi bay bổng:

“Vương gia, chào buổi sáng~”

Dung Chiêu: “...”

Thấy Chúc Tử Linh đi tới, giữa mày của Dung Chiêu vốn đầy vẻ âm trầm, lạnh lùng.

Dù vừa rồi cố ý dọa Chúc Tử Linh để thăm dò xem cậu có võ công hay không, giờ đây hắn gần như chắc chắn là cậu không có. Thế nhưng, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy phiền muộn hơn.

Lần này, cậu nhóc ngốc nghếch không tim không phổi này chắc cũng phải sợ đến phát run trước hắn rồi chứ?

Dung Chiêu nghĩ thầm.

Suýt chút nữa bị hắn gϊếŧ, lại tận mắt nhìn người hầu đứng cạnh mình phun máu chết ngay trước mặt, chắc chắn đã sợ đến phát điên.

Sau này, có lẽ cậu sẽ học cách tránh mặt hắn.

Dung Chiêu đã tưởng tượng ra đủ cảnh Chúc Tử Linh hoảng sợ, run rẩy, nhưng không ngờ cậu lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Không hét lên, không bỏ chạy, mà thản nhiên đi tới, thậm chí giọng nói còn lộ rõ vẻ vui sướиɠ…

Sắc mặt vốn âm u, đáng sợ của Dung Chiêu hiếm khi hiện lên một thoáng ngỡ ngàng. Ánh mắt nhìn Chúc Tử Linh càng trở nên kỳ quái.

“Ngươi…”

Dung Chiêu vừa định mở miệng, thì Chúc Tử Linh đã không khách khí ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, cầm đũa gắp lấy một chiếc bánh bao tôm trong suốt mà cậu vừa để ý, làm lời nói của Dung Chiêu nghẹn lại trong cổ họng.

Dung Chiêu nhìn cậu vui vẻ cắn một miếng bánh, hai má phồng lên, vừa nhai vừa híp mắt thoải mái, trông cực kỳ tận hưởng. Không hiểu sao, nửa chiếc bánh còn lại trên đũa cậu bỗng nhiên trông hấp dẫn lạ thường.

“...”

Dung Chiêu cau mày, lắc đầu gạt đi suy nghĩ đó, nhìn Chúc Tử Linh tiếp tục ăn bánh cuộn phú dung, cá chiên giòn, há cảo vỏ giòn ngọt nhân đường…

Bất kể ăn món gì, Chúc Tử Linh đều như đang thưởng thức sơn hào hải vị hiếm có, vẻ mặt thỏa mãn khiến người ta cảm thấy đồ ăn trong miệng cậu chắc chắn là rất ngon.

Thi thể tên gia nhân còn chưa nguội, Chúc Tử Linh ngồi đây, từ xa vẫn có thể thấy rõ đường nét và vết máu lớn, nhưng cậu lại chẳng để tâm, chỉ mải mê ăn uống ngon lành.

Vương Hướng Hòa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi cau mày.

Chúc Tử Linh đúng là kỳ lạ, suýt mất mạng, thậm chí không hỏi lấy một câu. Thấy người chết ngay trước mắt cũng làm như không thấy.

Ngay cả những binh sĩ đã quen với chiến trường đẫm máu, cũng ít nhiều phải có chút phản ứng chứ?

Huống hồ Vương gia trước mặt cậu ta lại tiện tay gϊếŧ người, thậm chí còn tỏ vẻ muốn gϊếŧ cậu ta. Vậy mà cậu ta không sợ?

Hai chiếc đũa kia suýt nữa lướt qua cổ cậu, lúc đó khoảng cách chắc chỉ bằng sợi tóc.

Chỉ một chút nữa thôi, máu đã không chảy từ thân thể tên gia nhân, mà từ cổ họng của Chúc Tử Linh.

Đến cả một người đã quen với cảnh Dung Chiêu gϊếŧ người như Vương Hướng Hòa, lúc ban đầu cũng bị dọa giật mình.

Huống chi, sát chiêu đó lại nhằm vào chính mình.

Một tình cảnh nguy hiểm cận kề cái chết như vậy, đổi lại là ai cũng đã sớm chân mềm đến không đứng nổi. Vậy mà tân vương phi này lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vương Hướng Hòa càng thêm nghi ngờ Chúc Tử Linh, nhưng nhìn cậu ăn uống đầy vẻ hài lòng, ông ấy lại không khỏi giãn mày.

Một thiếu niên chỉ cần ăn đồ ngon là vui mừng như vậy, trông cũng thật khó mà giống một kẻ âm hiểm, nhiều mưu kế.

Đầu bếp của phủ Lệ Vương rõ ràng giỏi hơn ở phủ Thượng Thư. Những món ăn sáng này vừa đa dạng, vừa ngon đến mức gần như tuyệt hảo. Chúc Tử Linh ăn mà lòng đầy vui sướиɠ, càng khẳng định quyết định dựa vào Dung Chiêu là vô cùng đúng đắn.

Ngay khi cậu chuẩn bị ăn bát hoành thánh gà thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

Chúc Tử Linh nhìn ra, hóa ra là có người đến kéo xác tên gia nhân đi.

Cậu không bận tâm, thu ánh mắt lại, định tiếp tục ăn thì đột nhiên nhận ra cả buổi nay mình chỉ lo ăn, hoàn toàn bỏ mặc Dung Chiêu.